Mục lục
Cặn Bã Hoàn Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ưu thế của Trương Viễn Hoài là có luyện võ, mỗi một động tác cần dứt khoát đều vô cùng dứt khoát, uyển chuyển lại càng uyển chuyển vì thế mỗi cái nhấc tay đều làm người ta không nỡ rời mắt, sợ lơ đễnh một cái liền bỏ qua tư thế tuyệt đẹp nào.
Đinh đang Đinh đang Lục lạc trên eo mảnh và cổ chân hắn tưởng chừng chỉ liên tục phát ra âm thanh vui tai nhưng thực tế rất có quy luật mà kết hợp với vũ khúc của nhạc công.

Mỗi lần bàn chân hắn mềm mại dậm nhẹ xuống sàn một cái như lông vũ chạm tim, người xem bất giác có cảm giác bị trêu ghẹo.

Chân hắn đặt một chỗ không lâu, chỉ khẽ chạm một cái liền linh hoạt bước đến nơi khác, eo hắn cùng lúc mềm dẻo như rắn mà uốn, dãy lụa đỏ theo động tác tay lướt qua khỏi mặt, bên dưới đuôi mắt kiêu ngạo lộ ra thần sắc ngông cuồng.
Hắn như một vị nữ thần cao quý nhất thế gian, đầu đội vương miện, chân đạp quân quyền, duy ngã độc tôn không gì sánh bằng.

Cái nhếch môi châm biếm, cái ánh mắt hờ hững nhìn đời, nàng ấy nhìn vạn vật chúng sinh như thể không có mạng sống, nhưng chính vẻ đẹp bất kham đó có thể khiến người ta cam tâm phục tùng.
Ngay khi làn gió tự nhiên bất ngờ thổi tới, hắn lập tức phản xạ có điều kiện xoay eo tạo một vòng xoáy, nhờ vậy né được một mối nguy.

Tuy nhiên tiếp điểm không vững, trên sàn bất ngờ có dấu vết nước trơn khiến hắn không thể không ngã theo hướng xuống hồ sen - nơi vốn được đặc biệt thiết kế để tạo sàn diễn.

Tiếng gió vang lên, Trương Viễn Hoài tung người như cái hồi né miệng vua xác sống, một tiếng tượng thanh phát ra, trâm cài đã rơi xuống nước, đồng thời mái tóc đen tuyền dài như thác đỗ xõa tung, phũ lên vai hắn.

Đài sen quá nhỏ để đứng bằng hai chân, vì thế ngay khi đáp một chân xuống đó, hắn lập tức nâng cái chân nuột nà trắng như sứ từng đá bay đầu kẻ địch còn lại tung lên một cái thẳng tấp qua đỉnh đầu đón cánh hoa anh đào trên mũi giày.

Ai nấy đều một phen thổn thức.
Một hồi vũ khúc ngạo mạn, ấy thế mà lại kết thúc với nụ cười si mê.

Trương Viễn Hoài nhìn lục hoàng tử, ánh mắt và nụ cười đều bất giác ngọt ngào.
Thần nữ rơi vào ái tình, kiêu ngạo phải chăng đều rũ bỏ?
Lục hoàng tử một khắc cũng không đáp lại ánh mắt hắn, lúc này bỗng nhiên nhào đến chỗ Thịnh An hét lên một cách sợ hãi: "An?"
Thịnh An vẫn không hiểu gì nhìn hắn, cùng lúc máu mũi nhỏ xuống, ngất đi.
Ngay lập tức lục hoàng tử bế hắn lên trước sự chứng kiến của Trương Viễn Hoài, nụ cười hắn vụt tắt, ưu thương bủa vây.
Hóa ra là vậy, tình ái không phải lúc nào cũng vẹn tròn, thần nữ vứt bỏ ngạo mạn lẫn tự tôn vì người trong lòng, cuối cùng vẫn phải đau đớn nhận ra tự tôn của mình đối với ý trung nhân kia chẳng đáng là gì.
Vũ điệu quá tuyệt vời, vừa kết thúc ai nấy đều hít một hơi lạnh.
"Xuất sắc!"
"Quá đỉnh!"
"Ta, ta muốn bị nàng chà đạp." Một nữ nhân bẽn lẽn che mặt thốt lên.
"Vị tiểu thư này xin hãy tự trọng." Vĩnh Hưng phẫy quạt, nhẹ nhàng nhắc nhỡ.
"Hừ!" Vị tiểu thư đó nhận ra tên thái tử này đắc ý muốn chết còn bày đặt, ghét bỏ đáp một tiếng không hài lòng.
Trong kháng đài, dư vị tuyệt diệu vừa rồi vẫn chưa tan đi, không ai còn tâm trạng xem Vĩnh Bình non nớt có kỹ năng, thiếu kinh nghiệm nhưng thừa tự cao múa nữa, người ta mãi mê nghĩ đến mọi động tác xinh đẹp cùng nụ cười thê lương cuối cùng của Trương Viễn Hoài.

Càng nhớ đến càng không nhịn được nhỏ giọng bàn luận.
"Ngươi có để ý chuyện vừa rồi không?"
"Có chứ, nàng bị lục hoàng tử lạnh nhạt.


Chậc, nếu là ta, khoảnh khắc nàng vì ta nở nụ cười đó, ta chết cũng yên lòng."
"Đẹp thì sao chứ? Vẫn là nữ nhân xuất thân hèn mọn leo lên giường thái tử gia để đi lên, còn dám tơ tưởng đến lục hoàng tử? Mơ đi, hồ ly tinh!" Một vị cô nương bất mãn mắng.
"Đúng vậy, chỉ có loại não phẳng như mấy người mới bị ả ta câu dẫn thôi!"
"Ta, ta, ta...."
Những người đang nói chuyện bất giác bất động, thống nhất im lặng.
Thượng Tích ngang nhiên đứng dậy giữa dòng thời gian ngưng đọng, cánh hoa anh đào từng điểm trên mũi giày của Trương Viễn Hoài chớp mắt một cái hiện trên tay y.

Y lưu luyến hôn lên nó một cái mê mụi, hồi sau cánh hoa biến mất, ở nơi nào đó trong không gian chủ thần bỗng nhiên xuất hiện một cánh hoa tươi không hợp sự bày trí lạnh lẽo.

Tuy vậy đến lúc này căn phòng mới có điểm khác biệt, mới mang cảm giác như có người ở.
Đại Cát nhìn cảnh tượng này liền rất có tâm trạng châm biếm: "Chậc, nghe NPC vô tri tự theo thiết lập nói xấu kí chủ cũng không chịu nỗi, vậy mà còn bày đặt đòi ngược."
Đại Lợi nhìn cánh hoa mình không được cấp quyền chạm đến liền cảm thấy ngọt ngào dùm OTP, nó trách Đại Cát: "Anh bớt nói tí đi, đây là chuyện tốt."
Đại Cát: "..." Thì tốt thật...
...
Suốt cả quá trình, lục hoàng tử một mực muốn tự bế Thịnh An, nâng niu đến nổi không cho ai chạm vào.

Hắn gấp gáp đưa Thịnh An về phòng mình, sau khi cửa đóng lại thì có một màn kết giới trong suốt bao lấy căn phòng, cùng lúc tiếng Rầm vang lên một cái như trời giáng.
Thịnh An vốn đã ngất xỉu đang bất mãn bò dậy từ trên giường xuống, hắn ngồi phịch xuống ghế, cầm bình trà không giữ ý tứ mà nốc vội một cái cạn sạch.

Trong khi đó lục hoàng tử chậm rãi kéo chén trà của mình ra khỏi vùng oanh tạc của Thịnh An, đôi môi mềm mại xinh đẹp buông lời khinh bỉ: "Không có tiền đồ."
Thịnh An buông bình trà, hai tay đặt trên mép áo kéo một cái phanh cả ngực như rất nóng, mặt hắn vẫn còn dấu máu mũi chưa lau sạch, khổ sở tố cáo: "Hắn câu dẫn ta!"
Lục hoàng tử: "..." Rõ ràng Trương Viễn Hoài đang quyến rũ ta mà?
Hắn phất tay, màn hình trong suốt xuất hiện giữa không trung hiện lên khung cảnh mất liêm sĩ vừa rồi của Thượng Tích, không khỏi cảm thán: "Tên nào tên nấy đều éo có tiền đồ như nhau."
Thịnh An không để tâm giọng điệu cợt nhã của hắn, nhìn màn hình thấy cánh hoa kia bị lấy mất liền đập bàn: "Của taaa!"
Lục hoàng tử: "..."

Tưởng cho tên này một chút thời gian sẽ bình tĩnh, ai ngờ chưa quá năm giây gào thét, Thịnh An thoắt một cái đã biến thành dáng vẻ của lục hoàng tử, khẩn thiết nói: "Hay để ta làm lục hoàng tử cho."
Lục hoàng tử trừng hắn tới nổi muốn rớt con mắt ra ngoài, nhưng hắn vẫn giương đôi mắt mong đợi như điếc không sợ súng làm người ta bất lực không thôi.

"Ta biết ngươi simp cậu ta nhưng làm ơn đừng có tỏ ra hết thuốc chữa như vậy chứ? Nếu ngươi nhận vai lục hoàng tử, không tới một ngày Thượng Tích đã phát hiện mà tiễn ngươi về lò tiêu hủy rồi." Nói đến đây, giọng hắn trở nên nguy hiểm, đổi xưng hô hiện đại: "Nên nhớ lí do vì sao tôi cứu anh."
Người đóng vai Thịnh An nhận ra cảnh cáo trong ý tứ của vị trước mặt, lập tức biến về dáng vẻ ước định ban đầu nhưng có vẻ không cam tâm mà lẩm bẩm: "Tại sao chúng ta phải thu thập đủ thất tình của Thượng Tích chớ?"
"Ta nói rồi, động não lại dùm cái." Lục hoàng tử bất mãn không thôi.

Thịnh An vò đầu, ngáo ngơ đáp một tiếng: "À nhớ rồi."
"Ha." Lục hoàng tử khinh bỉ không thôi.

Kì vọng gì vào hắn được, tên simp chúa này chỉ biết có Trương Viễn Hoài thôi.
"Thượng Tích đang không ngừng ám chỉ bản thân là Trần Vĩnh Thương, may mà chúng ta nhạy bén phá hủy phương pháp đó của hắn.

Chỉ cần ngươi xuất hiện, cho Trương Viễn Hoài cảm nhận được sự tương đồng thân thuộc của Trần Vĩnh Thương, chuyện này cứ thế được xử lí haha."
Bỗng nhiên xuất hiện cảm giác với một người, có thể là tiềm thức mách bảo, nhưng với người thứ hai cũng rung động thì do bản thân nhầm lẫn cảm xúc rồi.

Hơn nữa, Trương Viễn Hoài có ác cảm với khuôn mặt của Thượng Tích, đáp án này hắn sẽ chấp nhận không chút nghi ngờ.

"Ngươi đừng nhắc nữa." Thịnh An nhăn mặt trừng mắt với lục hoàng tử.
Lục hoàng tử giọng điệu khiêu khích: "Sao? Đau lòng hay không cam tâm?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK