Hắn bị bóng đè, cái bóng nặng nề áp xuống người hắn như ngọn núi tọa trấn hầu tử khiến hắn ngay cả động đậy cũng khó khăn.
Một bàn tay lạnh lẽo như rắn mượt mà luồn vào vạt áo, không thành thật mơn trớn cơ thể hắn.
Trương Viễn Hoài giật mình phản kháng, hai tay quơ loạn chống cự, không quá năm giây, bàn tay lạnh lẽo kia đã bắt được hai tay hắn, dứt khoát áp hai tay Trương Viễn Hoài lên đỉnh đầu.
Bỗng nhiên có thứ gì mềm mại uyển chuyển cuộn lấy đầu ti hắn, dịch nhầy ấm nóng tiết ra, y ngang ngược mút thành tiếng.
Xúc cảm kì lạ khiến cơ thể Trương Viễn Hoài bất giác co giật, hắn liều mạng muốn tỉnh lại, nhưng hai mắt không tài nào mở được.
Hắn như người không biết bơi giãy giụa giữa biển lớn, vũng vẫy kiệt sức rồi bị cơn sóng nhấn chìm.
Trương Viễn Hoài sợ hãi phát ra tiếng kêu đáng thương nghẹn ngào, dòng lệ lọt qua kẽ mắt rơi xuống đệm mềm, bàn tay lạnh lẽo của y đem giọt nước mắt lau đi.
Tưởng chừng là một hành động ôn nhu ấm áp, không ngờ ngay sau đó cằm Trương Viễn Hoài bị bóp mạnh, ngay khi hắn hé môi, lập tức đầu lưỡi y xâm lược trong khoang miệng, ra sức cuộn lấy lưỡi Trương Viễn Hoài.
Thời điểm Trương Viễn Hoài tưởng chừng như sắp bị ngạt chết, y mới buông tha đôi môi hắn.
Hắn liều mạng hô hấp, lồng ngực phập phồng hít thở.
Nụ hôn vẫn chưa kết thúc, y liên tục trêu đùa đầu ngực Trương Viễn Hoài làm hơi thở hắn càng trở nên rối loạn.
Bàn tay lạnh lẽo liên tục mơn trớn da thịt đến khi dục vọng Trương Viễn Hoài bị khơi lên thì đột ngột nắm lấy nó.
Kẻ đó vuốt lấy dục vọng của Trương Viễn Hoài, bàn tay điêu luyện di chuyển, cơ thể hắn vốn không chịu được kích thích như vậy, y còn đưa cái thứ nóng bỏng của mình gộp chung lại.
Khoảnh khắc hai dục vọng chạm vào nhau, thời điểm bàn tay to lớn kia siết chặt lại, toàn thân Trương Viễn Hoài không nhịn được kịch liệt run rẩy, trong vô thức phát ra tiếng rên rỉ dâm mỹ.
Từng trận tinh lực dâng lên không dứt, cuối cùng phóng thích ra ngoài cùng nhau.
Lúc Trương Viễn Hoài tỉnh dậy, điều đầu tiên làm sau khi mở mắt là nhìn hạ thân mình, thấy quần áo ngay ngắn sạch sẽ, không có thứ không nên có, lúc này mới thở phào một hơi.
"Má nó ác mộng chết tiệt!" Hắn không nhịn được mắng.
Trương Viễn Hoài đợi một ngày trời, kiên nhẫn cả đời dùng hết sạch, cuối cùng nhận được câu nói "Giám đốc có cuộc họp đột xuất, hẹn lần sau."
Trương Viễn Hoài không duy trì vẻ mặt bình thản được nữa, suýt chửi cả lò thằng chả.
Nhưng vì sắp đến thời điểm mấu chốt mà vẫn không tìm người phá đám, hắn đành nén phẫn nộ, gấp gáp gọi ngay trong phòng khách.
"Có việc nhờ."
"Chuyện gì?" Đầu bên kia là một giọng nam thiếu đứng đắn.
"Đến khách sạn X, phòng XX, chơi thằng điếm trong đó cho tao.
Nhớ chụp ảnh hoặc quay video lại, yên tâm hàng ngon."
Người đó kinh ngạc: "? Mày đang nghiêm túc à?"
Trương Viễn Hoài thẳng thừng cười khinh bỉ: "Còn mày đang giả vờ nghiêm túc à?"
"Được rồi ha ha."
Trương Viễn Hoài ngắt điện thoại, nóng nảy rời đi.
Hôm sau, Trương Viễn Hoài mở điện thoại với tâm thế thấy cái tên hồ bằng cẩu hữu của mình báo tin vui, ai ngờ lại thấy bản mặt hắn trước.
Hiện giờ trên mạng đang lan truyền tin đồn Trương Viễn Thần chơi quy tắc ngầm với giám đốc giải trí Truy Tinh.
"Đm ông đây bị đ* tụi bây mới vừa lòng à?"
Hắn rất ức chế, cũng cảm thấy oan ức vô cùng.
Đánh người, ức hiếp, chèn ép đồng nghiệp, bạo lực, chảnh chó, xấu tính gì đó hắn đều làm qua, nhưng chưa bao giờ rớ tới sắc dục và quy tắc ngầm có được không? Nhưng mà dân cư mạng đối với mấy tin ảo ma này đều rất nhiệt tình, lúc nào cũng bàn tán sôi nổi.
Đại Lợi sau khi nghe hắn phàn nàn, không nhịn được mắng: "Đúng là không biết xấu hổ!"
Trương Viễn Hoài lười phản bác (thật ra là đuối lí), lúc này điện thoại reo lên, là Thẩm Thương Ngọc.
"Mày bị hắc nữa rồi à? Có đối sách chưa?" Giọng nói lúc không làm màu của Thẩm Thương Ngọc rất gợi đòn.
Trương Viễn Hoài như cũ chờ chết: "Đối sách gì nữa? Đợi công ty đính chính thôi."
"Gì vậy ba? Mày ngây thơ thật đó, công ty nhà mày mở hả? Mày đi gặp riêng giám đốc công ty đối thủ, lão Bùi sẽ tha cho mày chắc?"
Trương Viễn Hoài: "Thì làm sao, chẳng lẽ ông ta bỏ mặc tao không lo?"
"Chậc, mày đoán đúng rồi, là vậy đó!" Thẩm Thương Ngọc đáp đầy ý vị.
Trương Viễn Hoài lập tức cảm thấy không đúng: "Mày biết gì rồi?"
Thẩm Thương Ngọc cười tiện: "He he kiếp trước chắc mày tích đức lắm nên bây giờ mới được làm anh em của tao.
Nói nghe này, tao vừa nghe ngóng được chuyện cơ mật đó."
Trương Viễn Hoài nóng lòng: "Mẹ kiếp sủa nhanh!"
Hắn ta nhân cơ hội vòi vĩnh: "Trả cho em phí liều mạng đeee~"
Người đầu tiên phát bực không phải là Trương Viễn Hoài, mà là Đại Lợi.
Nó không nhịn được mắng: "Cái nết này của anh thật vô cmn sĩ quá rồi!!!"
Bé xin tạm thời không nhận người quen 5 giây.
Ngược lại với tâm trạng kích động muốn đánh người của Đại Lợi, Trương Viễn Hoài không nói hai lời liền chuyển tiền cho Thẩm Thương Ngọc, dứt khoác đến mức làm cho kẻ đầu sỏ cũng phải hết hồn.
Hệ thống ngăn không kịp phải hét toáng lên, mồm đủ rộng để nhai đầu kí chủ: "Cmn cậu bị điên à? Dựa vào mấy lời khoác lác không đáng tin mà chuyển cho hắn ba triệu? Bệnh của mẹ cậu còn đang thiếu tiền đó!"
Trương Viễn Hoài ngoáy tai, ước gì có khả năng tắt âm hệ thống ồn ào này: "Ba triệu có nhằm nhò gì với số tiền chạy chữa đó đâu?"
Đại Lợi bật mood giang hồ: "Rồi sao? Vậy cũng đâu có nghĩa là cậu có thể lãng phí? Hào phóng quá, muốn ra đường ăn xin hay gì?"
"Không tới lượt mày quản!" Hắn phát cáu mắng.
Đòi chơi mà nhận được tiền thật, bỗng nhiên lương tâm Thẩm Thương Ngọc có chút không yên.
Hắn do dự: "Hay là tao giảm giá cho mày, còn 2.999.000 thôi ok không?"
Xin lỗi vì bạn của cậu chỉ là một thằng lúc nào cũng thiếu tiền~
Đại Lợi: "..."
"Á" Bỗng nhiên từ đầu dây bên kia Thẩm Thương Ngọc thét lên một tiếng thất thanh.
Tình cảnh bấy giờ chính là một con mèo đen tròn ủm với đôi mắt lam sắc xinh đẹp nhưng đầy sát khí vừa vươn vuốt vả lên mặt Thẩm Thương Ngọc không hề thương tiếc.
Trước giờ Đại Cát luôn đảm nhiệm vai trò kỹ thuật viên nên cơ hội nhập vai không nhiều, lần này đi làm nhiệm vụ hỗ trợ, không ngờ còn có thể đóng ra cái thể loại hèn hạ xuất sắc này.
Hình tượng soái - độc - lãnh trong lòng nó đang sụp đổ nghiêm trọng đó có biết không?
Trương Viễn Hoài không hề quan tâm hắn đang bị gì, nóng lòng hối thúc: "Nói nhanh hoặc là ông xách dao tới nhà."
Thẩm Thương Ngọc nhịn đau, một tay xách con mèo không biết từ đâu chui ra lên, vừa quan sát vừa đề phòng: "Cái người mà chèn ép mày bấy lâu nay, tao biết là ai rồi.
Nghe lão Bùi nói với cao tầng, hắn là Hàn tổng của Đầu tư mạo hiểm Viễn Hàn đó!"
Trương Viễn Hoài vừa nghe lập tức chửi thề: "Mẹ nó cái loại trên trời đó tao gặp còn không được, đắc tội với hắn hồi nào?"
"Biết đâu nhìn mặt mày thấy ghét nên người ta chèn ép ha ha ha á." Thẩm Thương Ngọc thuận lợi ăn thêm một cái vả trọn lực của Đại Lợi, hắn nổi nóng chất vấn: "Tao đắc tội gì mày hả?"
Tút Trương Viễn Hoài tắt máy, chẳng buồn nghe Thẩm Thương Ngọc xàm xí.
Thẩm Thương Ngọc bỏ điện thoại xuống, hai tay chuyên tâm nghịch hắc miêu, tự nói tự trả lời: "Mày con nhà ai vậy? Sao lại ở trong nhà tao?"
"Bị lạc? Hay thật đó, nhà tao kín như vậy cũng vào được."
Đại Lợi khinh bỉ không thèm meo meo, nó chỉ chờ hắn lơ là liền lập tức quay về.
Ai mà có dè, nó không biến về được nữa.
Nó nhất thời cuống lên: "Ngao ngao ngao méo méo méo!!!"
Thẩm Thương Ngọc nghe tiếng động liền từ nhà bếp vội vàng chạy ra, thấy nó bỗng nhiên kích động cũng nóng lòng theo.
Hắn nhảy dựng lên: "Làm sao vậy? Mày bị đau ở đâu hả?"
Đại Lợi quậy mệt nằm chết dí trong lòng hắn: Tui đang tuyệt vọng lắm đó!
Chủ nhân chết bầm, có phải là ngài đang tác quái không? Nó chỉ là nhất thời kích động thôi mà, đây cũng đâu phải vị diện khắc khe gì, sao lại đối xử với nó như vậy?
Chẳng lẽ đây là hình phạt mà bức thư nhắc đến? Phải ở chung với cái tên OOC anh nó?
Chắc bé chết quá~.
Danh Sách Chương: