Trương Viễn Hoài đối diện với vẻ mặt Lý Tường Khả biên hóa từ kinh hỉ đến vụng về giấu giếm nỗi ân hận và lỗi lầm của cậu ta, âm thầm quyết định: "Nếu cậu đã thích bạch nguyệt quang như vậy thì tôi sẽ trở thành ánh trăng sáng mà cả đời cậu không dám chạm tới."
"Cậu ở đây làm gì?" Hắn lạnh nhạt hỏi.
"Thái độ của anh là sao? Tôi chăm sóc anh đến giờ, khó chịu như vậy làm gì?" Lý Tường Khả miệng chó không mọc được ngà voi chất vấn hắn.
Cậu ta đúng là giỏi giang, chưa gì đã chọc cái mỏ hỗn của Trương Viễn Hoài bật công tắc: "Nực cười thật đó Lý Tường Khả, chẳng lẽ thấy cậu tôi nên vui mừng vẫy đuôi giống con chó như trước kia cậu mới hài lòng hả?"
"Tôi, tôi không có ý đó."
Trương Viễn Hoài thấy cậu ta lúng túng, trong lòng liền đắc ý, ngoài mặt ghét bỏ quay sang một bên không thèm nhìn cậu ta.
"Cậu đi được rồi."
"Không được, tôi không có nhà." Lý Tường Khả tỏ ra khổ sở.
Trương Viễn Hoài: "..." Chấm hỏi.
Ý là bị tịch thu rồi đó hả? - Coconut.
Trương Viễn Hoài mỉa mai: "Liên quan gì đến tôi? Trần gia thiếu chỗ cho cậu hay Trần tiểu thư không có phòng dư, không có phòng dư thì ngủ cùng cô ta cũng được mà? Nói với tôi làm gì?"
"Anh!!!" Lần đầu tiên Lý Tường Khả thấy một Giang Vũ đanh đá như vậy, nhất thời tức nói không lại, chỉ có thể hung hăng quát lớn một cái để bày tỏ sự bất mãn.
"Cậu còn không đi?" Trương Viễn Hoài nhìn khuôn mặt kìm chế lửa giận phừng phừng của cậu ta, ung dung đem điện thoại ra lướt danh bạ tìm đến cái tên Cảnh Tú rồi nói: "Tôi gọi Cảnh Tú tới."
"Anh!" Lý Tường Khả như đứa trẻ dậm chân phản đối, có điều thấy hắn không quan tâm mình liền làm liều lao đến cướp điện thoại.
Cậu ta vắt mình qua người Trương Viễn Hoài, hai tay giữ điện thoại của hắn, bất mãn lầm bầm: "Kêu cái thằng bạo lực đó tới làm gì?"
Phương Cảnh Tú vẻ ngoài thì giống mỹ nhân an tĩnh thật đó, nhưng mấy ai biết cậu ta hồi nhỏ có tiền sử tự kỷ chứ? Tuy nghe nói hiện tại hết bệnh rồi nhưng máu điên chắc chắn vẫn còn, cậu bị Phương Cảnh Tú bón hành nuôi lớn nên hiểu rõ nhất cái nết đụng là chiến của cậu ta.
Trong cuộc đời Phương Cảnh Tú có rất nhiều người chiếm những vị trí đặc biệt khác nhau, kể cả cặn bã lưu manh Giang Đông Thành cũng có thêm một danh phận sâu sắc.
Riêng Lý Tường Khả được treo nhãn "gặp là đánh".
Lắm lúc cậu không muốn động tay, nhưng tên Lý Tường Khả chính xác hình dung là "thể chất thiếu đòn" nên kết quả cuối cùng vẫn bị ăn đập.
Cậu ta vốn đang định cằn nhằn thêm mấy câu thì mùi hương thanh mát đột ngột xông vào mũi, bấy giờ Lý Tường Khả mới nhận ra tư thế của hai người có hơi ám muội, khuôn mặt Trương Viễn Hoài cũng gần trong gang tấc, rõ tới mức đường nét ôn hòa đó có thể biến thành dao sắc đâm xuyên cái gọi là diện mạo "thư sinh yếu ớt" cậu ta quy chụp.
Tức khắc cậu ta như robot lên dây cót cứng nhắc bật dậy, dáng vẻ lúng túng non nớt như thể khách hàng thân thiết của mấy cái hộp đêm không phải là mình vậy.
Trương Viễn Hoài phủi áo, âm thầm khinh bỉ.
Giả vờ ngây thơ cái mẹ gì.
"Tôi ra ngoài được chưa?"
Lý Tường Khả như thiếu nữ mới lớn bỏ chạy, ra ngoài phòng bệnh mới lấy tay che khuôn mặt đỏ ửng thầm tự vả.
Cmn anh ta đẹp như vậy làm gì?
Lý Tường Khả vừa khuất mắt, Trương Viễn Hoài liền nhận được cuộc gọi của Lý phu nhân, nhu thuận đưa đẩy từ chối một hồi, cuối cùng hắn đành giả vờ bất lực thõa hiệp, đồng ý cho Lý Tường Khả ở ké.
Này là mẹ cậu cũng muốn hành cậu mà.
...
Tình trạng của Trương Viễn Hoài có chút phức tạp, tuy hiện tại chẳng có nguy hiểm mấy nhưng đáng lo ở chỗ sức khỏe của hắn một khi chuyển biến xấu là không có dấu hiệu khởi sắc, ngày một trở nên ảm đạm hơn.
Cuối cùng sau khi tiêu phí một khoảng thời gian nằm ì trong bệnh viện, bác sĩ quyết định cho hắn về nhà tự điều dưỡng, định kì đến thăm khám.
Lần này còn chưa về đến nhà, Trương Viễn Hoài đã tuyên bố Lý Tường Khả không được dùng phòng trước kia hắn cho nữa mà phải ngủ ngoài sô pha.
Cậu ta tất nhiên phẫn nộ dữ lắm, nhưng cuối cùng vẫn là cam chịu khuất phục mang theo cả đống hành lý của hắn đem về như culi đích thực.
Căn phòng trước kia cho Lý Tường Khả ở bây giờ được sử dụng thành phòng tranh.
Trương Viễn Hoài cũng không hiểu tại sao mình lại muốn vẽ, chỉ là nỗi niềm u uất trong đầu không thể cứ mãi dồn nén.
Lúc này một tay hắn cầm cọ, cặm cụi phát họa đường nét ưu tú của người đàn ông chiếm cứ trong tim hắn mấy năm trời.
Những tưởng có thể phát họa tình yêu bằng màu sắc tươi sáng như ánh nắng cuối ngày, đáng tiếc là quanh đi quẫn lại, đôi tay không thể tách rời những gam màu u ám.
Tay còn lại của hắn cầm điện thoại, thản nhiên trò chuyện với Phan Kiều.
"Anh yên tâm dưỡng bệnh đi, dự án hợp tác với Phương Nghi đã giao cho em họ của anh rồi, mọi chuyện đang diễn ra rất thuận lợi."
Giao cho Giang Đông Thành? Thế chẳng phải bọn nó lại có cơ hội chim chuột nhau à?
Báo cáo đến đây xem như xong việc nghiêm túc, Phan Kiều bỗng nhiên đổi giọng điệu đầy hả hê nói tiếp: "Anh à anh đúng là con trai cưng của bố đó."
Trương Viễn Hoài: "..." Gì vậy bà nội?
"Chủ tịch Giang, à không lão gia biết tin anh bị bắt nạt thì mặt mũi Trần gia cũng không để vào mắt, trực tiếp cho bọn họ biết thế nào là ỷ thế hiếp người thực sự.
Anh không biết đâu, Lợi Toàn hiện giờ bị chúng ta chèn ép tới nổi có nguy cơ phá sản, ngoài ra còn có các lĩnh vực khác, nói chung là sống không dễ dàng nên phải bấu víu chủ tịch Phương dữ lắm."
Bấu víu Phương Khải? Bọn họ còn có thể nhận được sự trợ giúp của ông ta, xem ra Trần gia bây giờ vẫn chưa chết được đâu.
"Anh? Anh! Anh có sao không đó?!! Trả lời em đi."
Miên man suy nghĩ, Trương Viễn Hoài giật mình vì tiếng gọi của Phan Kiều, bấy giờ mới nhận ra mình ngủ quên tự lúc nào, bức tranh chân dung Thượng Tích vẽ dang dở, may mà trong lúc vô ý không bị phá hư.
"Không sao, anh vừa chìm vào suy nghĩ của mình thôi, em đừng lo lắng."
Hắn nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của Phan Kiều, đáy lòng bất giác cảm thấy kì diệu.
Trước khi gặp anh, em như bị cả thế giới vứt bỏ.
Sau khi gặp anh, em lại nhận được thiện ý của vô số người.
Đáng tiếc đều là hư ảo.
Phải chăng em đã thiếu thốn tới nổi dù biết tất cả chỉ là những sự quan tâm giả tạo do chính anh vẽ ra vẫn có thể cảm động?
Chắc tên kia đang trông chờ em nổi điên phá hủy cái thế giới giả lập này lắm, nhưng anh biết gì không? - Hắn phải thất vọng rồi.
Thật ra em cũng thất vọng bản thân lắm, em đúng là chẳng có tí tiền đồ nào.
Bởi vì chỉ cần nghĩ đến những thứ này đều là công sức của anh, tâm tư của anh,...!em liền muốn nâng niu trân trọng.
Cho dù cái lồ ng đẹp đẽ này nhiều lần làm em rướm máu, khổ đau, nhiều lần giày vò em chẳng chết tử tế nhưng vẫn không đành lòng đập nát.
Điều tồi tệ nhất, là em đã bắt đầu tin vào lời nói của hắn ta...!Anh vốn dĩ không có tình yêu.
"Anh phải nghỉ ngơi cho tốt đó, tôi ở công ty chờ sếp tái xuất!"
"Được."
Trương Viễn Hoài tắt máy, cọ vẽ trên tay đã rơi tự bao giờ vì lực nắm yếu ớt không thể giữ được lâu nếu hắn lơ đãng.
Hắn nhặt nó lên, chưa kịp nhúng trong nước tẩy rửa đã bị tiếng động trong phòng bếp làm giật mình phải tức tốc chạy ra.
Nơi đó hiện tại có thể hình dung bằng ba chữ "bãi chiến trường."
Trên bếp có nồi cháo nhỏ xíu, lửa vẫn cứ cháy, cháo bên trong vẫn cứ ùng ục tràn ra, mùi khét bốc lên nồng nặc không ai xử lí còn chủ mưu Lý Tường Khả thì đang lúng túng trước đóng thủy tinh vỡ dưới sàn, đôi tay cậu ta hơi vươn ra, dáng vẻ định làm liều nhặt chúng lên..
Danh Sách Chương: