Sáng sớm Quách Tĩnh Tĩnh đi tới trường học, Trương Thanh ngày hôm qua giúp Trương Thị rửa gạo nếp, xả nước tận một ngày. Hôm nay y muốn đi theo Trương Thị tới nhà lão Tào trong thôn làm kẹo đường nâu, đây coi như là một loại đồ ăn vặt truyền thống, rang qua nếp rồi lại hâm nóng nước đường loãng rồi nhào lại với nhau, căn cứ vào khẩu vị của người ăn, rắc thêm chút hạt mè, đậu phộng, hạt dưa thước các loại, làm phong phú thêm khẩu vị.
Sau khi làm xong kẹo đường nâu, hơi giống như cắt bánh gato vậy, chờ lạnh xong hết rồi thì dùng dao cắt, từng cái cắt thành như những viên mạt chược lớn nhỏ là được. Kẹo đường nâu sau khi nguội vừa ăn vào vừa giòn vừa thơm, vừa đỡ thèm vừa có thể lấp đầy bụng.
Trương Thị hàng năm đều sẽ làm, hơn nữa một lần làm liền làm hơn mấy chục cân, mang theo hai cái bao lớn gói hết lại mang về.
Thật ra thì theo lý mà nói thì hai người Trương Thị cùng với hai cha con Trương Thanh, một năm căn bản không ăn nổi nhiều như vậy, Trương Thị sở dĩ làm nhiều thế, nguyên do Trương Thanh trong lòng rất rõ.
*
Lúc Hạ Phạm Hành nhận được điện thoại của Quách Tử Chương là lúc hắn vừa mới đưa Quách Tĩnh Tĩnh tới trường học. Một câu nói của Quách Tử Chương trực tiếp khiến Hạ Phạm Hành dừng xe lại ở ven đường.
"Cậu nói gì? Cậu bây giờ ở nơi nào?"
"Tôi ở đầu thôn Mã Tỉnh, " Quách Tử Chương cũng không ngại lạnh đến hoảng, lái xe tới phía trái bên cửa kính xe, một tay cầm điện thoại di động, một tay khoác lên trên cửa sổ xe, giữa ngón tay kẹp tàn thuốc. Anh ngẩng đầu nhìn biểu ngữ bay phấp phới trên đỉnh đầu. Hai cái biểu ngữ được buộc vào cột điện, hôm nay gió không nhỏ, biểu ngữ bị thổi quay vòng vòng, có điều có thể thấy được dòng chữ màu vàng.
Thôn Mã Tỉnh hoan nghênh bạn!
Đây là do đại đội mấy ngày trước làm cho, dường như vì để nghênh đón người nào đó, sau đó một mực cũng không có tháo xuống.
"Tử Chương, cậu đã quên những gì tôi nói với cậu trước đây rồi sao, cậu bây giờ không thích hợp xuất hiện ở nơi đó." Giọng Hạ Phạm Hành bên kia đầu điện thoại thật không tốt.
"Tôi biết cậu lo lắng cái gì." Quách Tử Chương ánh mắt thâm trầm."Nhưng chuyện này tôi phải biết rõ, dù là chỉ có một phần trăm đi chăng nữa. Cậu yên tâm, trước khi Quách Tĩnh Tĩnh về tôi sẽ rời khỏi, huống chi cậu không phải nói... Y đã không nhớ tôi sao? Tôi cái gì cũng sẽ không hỏi, chỉ là muốn cùng y trò chuyện một chút thôi."
Hạ Phạm Hành biết bây giờ muốn kéo người trở về cũng đã không kịp, chỉ có thể trầm giọng cảnh cáo: "Tử Chương, đừng dọa đến y."
"Tôi sẽ không." Quách Tử Chương thận trọng nói."Đúng rồi, cậu bảo tôi tìm Trương Kỳ tôi đã tìm được. Cậu ta giờ đang ở chỗ bạn cậu ta. Nhắc tới mới nhớ, người bạn này của cậu ta có quan hệ mờ ám với người cậu trên danh nghĩa của cậu Đường Đại Nghiệp đấy."
Hạ Phạm Hành cau mày. Sao lại liên quan tới Đường Đại Nghiệp rồi?
"Giờ cậu gửi địa chỉ của cậu ta tới điện thoại của tôi đi"
"Có thể, vậy trước tiên như vậy đi, Trương Thanh bên này tôi tự mình giải quyết, còn chuyện Quách Tĩnh Tĩnh bên kia cậu tự giải thích." Nói xong, Quách Tử Chương lập tức cúp điện thoại.
Quay vào xe, xe dọc theo đường xi măng của thôn Mã Tỉnh lái vào trong thôn.
Quách Tử Chương mặc dù cũng không biết nhà Quách Tĩnh Tĩnh nhưng cái này cũng không làm trở ngại được anh. Thôn này vốn không lớn, đằng trước đằng sau có những ai ở, trong thôn đều biết hết, hình như cái nhà gạch đỏ mà Trương Thanh ở kia cũng từng vì tin có ma quỷ lộng hành mà rất nổi danh, tùy tiện hỏi một người lớn tuổi là có thể biết đường.
Quách Tử Chương đi tới trước ngôi nhà gạch đỏ, không tìm được người lại hỏi thăm tới nhà Trương Thị. Lúc đó Trương Thanh đang chuẩn bị đem túi gạo để lên trên xe điện, khí lực của y không quá lớn, mấy chục cân gạo mang lên tới phải cố hết sức.
Quách Tử Chương liếc mắt một cái liền nhận ra bóng người, lập tức mở cửa xe xuống xe. Trương Thanh còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì túi gạo trên tay đã biến mất, ngẩng đầu nhìn lên, Quách Tử Chương một tay cầm ở trong tay, dưới ánh mặt trời hướng y cười phá lệ rực rỡ.
Trương Thanh đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó mặt đầy nghi ngờ nói: "Cậu là..."
"Trương thúc, cháu là bạn Hạ Phạm Hành, cháu là Quách Tử Chương, cháu của cháu là Quách Tiểu Niên, là học sinh trong lớp Quách Tĩnh Tĩnh."
"A! Cậu là Quách tiên sinh?" Trương Thanh tựa hồ mới phản ứng được, "Tôi nghe A Tĩnh nhà tôi nói, lần trước tôi ở bệnh viện bỗng nhiên té xỉu, là cậu đỡ tôi. Tôi cũng một mực không có cơ hội nói với cậu một tiếng, lần trước đã làm phiền cậu rồi."
"Trương thúc, ngài quá khách khí rồi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Ngài sức khỏe như thế nào rồi? Không có gì đáng ngại chứ?"
"Đã không sao rồi, cám ơn." Trương Thanh cười một tiếng, "Lớn tuổi rồi mà, sức khỏe không bằng hồi trước, động một chút là choáng váng đầu hoa mắt, không dọa cậu sợ là tốt rồi."
"Làm sao biết được?" Quách Tử Chương cười hiền hòa, "Ngài cùng cháu ra khỏi cửa, người khác khẳng định chỉ xem ngài là anh trai cháu mà thôi."
Quách Tử Chương vừa nói như vậy, Trương Thanh nhất thời không biết nói cái gì, dường như không thích ứng được với cách làm quen của người này.
Trương Thị đeo tạp dề làm bếp từ trong nhà đi ra, thấy Quách Tử Chương cũng rất bất ngờ, tiểu tử này nhìn như Tiểu Hạ ấy, cao, dáng dấp cũng đẹp mắt, chỉ là chưa từng gặp qua thôi.
"A Thanh, vị này là?"
Trương Thanh thu hồi lại tinh thần, cười nói với Trương Thị về thân phận của Quách Tử Chương,.Trương Thị rất cảm kích việc anh giúp Trương Thanh, cười hòa ái nói: "Cùng họ với Tĩnh Tĩnh nhà ta đấy, còn giúp qua A Thanh nữa, xem ra thật đúng là có duyên phận a."
Quách Tử Chương cũng là một người biết ăn nói, lúc này liền đáp ứng: "Là hữu duyên đó bà nội."
Người lớn tuổi nào không thích miệng ngọt chứ, Quách Tử Chương lúc đó khiến Trương Thị thật sự vui vẻ, thấy người trên tay còn cầm bao gạo nhà mình, lập tức nói: "Ai ôi nhìn kia, sao lại không biết ngượng như thế chứ, gạo này sao lại để cho cháu cầm được. A Thanh con cũng vậy, tới tới tới, Tiểu Quách a, gạo cứ để trên xe ba bánh là được, cầm một hồi là tay chua đấy."
Trương Thanh hậu tri hậu giác, lúc này mới nhớ tới chuyện này, vội vàng đem xe ba bánh đẩy tới. Quách Tử Chương miệng vừa nói không có sao, vừa đặt túi gạo lên phía sau xe ba bánh.
Trương Thanh liền hỏi anh: "Quách tiên sinh..."
"Ngài kêu cháu Tử Chương là được rồi."
Trương Thanh không lên tiếng, ngẩng đầu trợn to mắt nhìn anh.
Quách Tử Chương cười ôn hòa: "Cháu cùng Phạm Hành là bạn, ngài gọi cậu ta thế nào thì cứ gọi cháu như thế."
Trương Thanh cười lắc đầu cự tuyệt, giọng mang theo khách sáo rõ ràng nói: "Hay là gọi Quách tiên sinh đi. Quách tiên sinh tới chỗ này có chuyện gì không?"
Quách Tử Chương nhìn Trương Thanh, sau khi y nói như thế, không thể phủ nhận, trong lòng anh lại sinh ra một tia mất mát. Khách sáo, lịch sự, có lúc lại là biểu hiện hời hợt, Trương Thanh mặc dù nhìn như thái độ thân thiết ôn hòa, nhưng anh có thể khẳng định, ở trước mặt con trai mình y tuyệt đối không phải bộ dáng này.
Đè xuống bức bách trong lòng, Quách Tử Chương cười nói: "Phạm Hành bảo cháu làm một chuyện, cho nên có chút vấn đề muốn hỏi Trương thúc." vừa nói, con người Quách Tử Chương chuyển hướng sang nhìn Trương Thị. Trương Thanh lập tức hiểu rõ, biết chuyện này khẳng định không có cách nào nói trước mặt Trương Thị, quay đầu nói với Trương Thị: "Mẹ, mẹ tốt nhất mang theo một cái ghế nhỏ đi, một hồi nữa có nhiều người đi lắm, nhất định phải xếp hàng, mẹ đứng không nổi đâu."
" Đúng, con nói đúng, kia con chờ một chút, mẹ đi lấy ghế mang theo." Trương Thị vừa nói, lại lên tiếng chào hỏi với Quách Tử Chương, xoay người vào cửa tìm ghế.
Người vừa đi, Quách Tử Chương hạ thấp giọng nói với Trương Thanh: "Phạm Hành nhờ cháu tìm một người, có điều cậu ấy cũng không biết rõ người đó lắm, bảo cháu tới hỏi Trương thúc, hỏi xem ngài có hình hay tài liệu kỹ lưỡng của người kia hay không, tỷ như bạn của người đó, như vậy cháu cũng dễ tìm hơn."
Trương Thanh lập tức kịp phản ứng, liền hỏi: "Phạm Hành có phải bảo cậu tìm Trương Kỳ không?"
"Đúng, là cái tên này." Quả nhiên, y gọi là Phạm Hành chứ không phải Hạ tiên sinh.
Trương Thanh tất nhiên sẽ không đoán được suy nghĩ trong lòng của Quách Tử Chương thời khắc này, ngẫm nghĩ trong chốc lát mới nói: "Hình chắc ba tôi có, phiền cậu chờ một chút, tôi đi hỏi một câu."
" Được."
Trương Thanh gật đầu, xoay người vào nhà tìm Trương Quốc Phú.
Trong phòng Trương Thị cầm băng ghế nhỏ nói với Trương Quốc Phú: "Lão Lưu tôi đã nói một tiếng rồi, buổi trưa ông tới đó nghỉ một lát, nếu có chuyện gì ông gọi cho A Thanh ấy."
Trương Quốc Phú nói với bà: "Tôi nói tôi đi với bà bà lại không vui, tôi đây là bị thương đầu cũng không phải là bị thương tay, có liên quan gì chứ."
"Ông không biết xấu hổ chứ tôi không dám đưa ông ra ngoài đâu. Nếu có người hỏi tôi ông tại sao bị thương tôi biết ăn nói như thế nào đây?" Trương Thị nói đến chỗ này hỏa khí liền dâng trào.
Trương Quốc Phú liếc mắt nhìn Trương Thanh đang tiến vào, vội vàng nói: "Cái gì mà có mặt hay không, tôi ở nhà tôi ngã thì là phạm pháp à? Làm sao lại mất mặt? Đi đi, nói với bà già chẳng được cái gì, không cho tôi đi càng tốt chứ sao, tôi đây chả thèm đi."
Trương Thị biết Trương Quốc Phú lời này là cố ý nói cho Trương Thanh nghe, lão còn không biết Trương Thanh thật ra thì đã biết chân tướng, nhưng bà lúc này vẫn chưa muốn nói ra, lạnh mặt đi ra ngoài.
Trương Thanh đi tới bên người Trương Quốc Phú, bất đắc dĩ nói: "Ba, mẹ cũng là không bỏ được ba mới không để cho ba đi tới chỗ lạnh lẽo, chỉ sợ ba lại ngã bệnh đau đầu."
"Ba biết bà ấy nghĩ thế nào mà, " Trương Quốc Phú xúc động."Ba cũng không phải là lo cho bả đó sao? Con nói xem đầu năm nay nhà ai còn làm kẹo đường nâu chứ, có tiền khi nào cũng có thể mua được, mẹ con đầu óc đúng là có vấn đề mà, tưởng rằng nhà mình làm thì ăn ngon lắm ấy. Đúng rồi, lão Nhị trước đó tới nói qua, lần đó bọn họ đi mang bao nhiêu a? Còn không phải là nói chuyện dỗ mẹ con vui vẻ à, chỉ mỗi một mình mẹ con làm thôi. Đến ngày mai đầu mùa xuân không ăn nổi liền dễ dàng bị ẩm, dính lại thành một khối, người khổ sẽ lại là ba, sẽ để ba ăn thay cơm, nào còn là người chứ!"
Trong chuyện này, Trương Quốc Phú có thể than phiền, Trương Thanh lại không thể nói gì, đây là một phần tâm sự cha mẹ đối với con cái, y mà thật sự nói gì, Trương Quốc Phú phỏng đoán sẽ mất hứng.
Cười một tiếng bỏ qua đề tài này, lặng lẽ nói với Trương Quốc Phú: "Ba, có chuyện con muốn nói với ba, A Tĩnh có người bạn giúp ta tìm Trương Kỳ, hỏi ba có hình nó hay không."
"Thật à?" Trương Quốc Phú mặt đầy mừng rỡ. Trương Kỳ rời đi cũng đã mấy ngày rồi, một mực không trở lại, lão ngoài mặt không để Trương Thị biết nhưng trong lòng thật cuống cuồng."Hình có, con chờ a."
Trương Quốc Phú vào trong phòng, chỉ chốc lát sau không biết từ nơi nào lấy ra mấy tấm ảnh Trương Kỳ tốt nghiệp, đoán chừng là hồi tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp, cũng may cũng không cách bây giờ lâu lắm.
"Giờ phải làm phiền bạn của Tĩnh Tĩnh tìm Kỳ Kỳ về nhà rồi. Đứa bé kia còn nhỏ như vậy, cũng hi vọng đừng gặp người xấu." Trương Quốc Phú mặt đầy lo âu nói.
"Con biết rồi, ba." Trương Thanh cất hình đi, "Vậy con đi."
"Ai, đi thôi, đừng để cho mẹ con nhìn thấy a."
"Con biết mà."
Trương Thanh mới vừa đi ra cửa liền bị mắt tình hình trước mắt làm cho ngây ngẩn. Buồng sau xe Quách Tử Chương được mở ra, người khác đang đem kẹo đường nâu của nhà y, đường, đậu phộng còn có hạt mè, một túi một túi đem tới trên xe, Trương Thị đứng một bên nhìn cười híp mắt.
"Mẹ, đây là?" Trương Thanh bước nhanh đi tới, chỉ hỏi Trương Thị đây là tình huống gì.
Trương Thị vỗ tay Trương Thanh nói: "A Thanh, Tiểu Quách nói ngày này lái xe lạnh lắm, bảo ta đừng lái, hơn nữa nhóc đó giờ cũng không có chuyện gì làm liền đi theo chúng ta."