"Tối ngày hôm qua ông chú thối của con đưa ông nội con đi mất, một đêm chưa có trở về nữa, làm con tức đến nỗi điểm tâm còn chưa thèm ăn!"
Quách Tiểu Niên kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, miệng nhỏ tức giận chu lên, hai người tay nắm tay đi ra phía cổng trường.
"Nhưng con buổi trưa ăn tận ba bát cơm." Quách Tiểu Niên hôm nay lại chạy tới chỗ hai người ăn cơm chùa. Trước kia là Quách Tử Chương, bây giờ là Phương Hoài Minh, Quách Tĩnh Tĩnh luôn có loại cảm giác bị cả nhà họ ỷ vào.
Quách Tiểu Niên nghe lời này, thở phì phò nói: "Tĩnh Tĩnh, sao thầy không giúp con!"
Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay chọc chọc cái má ụ thịt của nhóc: "Thầy chẳng qua là cảm thấy con nên bớt mập một chút đi. Mấy ngày trước không phải còn gầy đó sao? Lúc này mới mấy ngày đã béo lại rồi."
Quách Tiểu Niên thanh minh lần thứ một trăm lẻ một: "Com mới không có mập, đã nói con lac khỏe mạnh rồi mà! Tĩnh Tĩnh, thầy còn nói con à, chính thầy cũng mập ghê á, thầy nhìn thầy coi, bụng to đến nỗi thịt lộ hết ra cả rồi. Con nói thầy nghe á nha, nếu như thầy mập rồi, vậy con cũng không cần thầy nữa đâu."
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ tai, yên lặng kéo lại áo khoác. Buổi trưa hôm nay sau khi trở về tiểu khu, cậu theo thói quen vào cửa liền cởi áo khoác, trong phòng Hạ Phạm Hành mở máy điều hòa không khí, rất ấm áp, kết quả là bị Quách Tiểu Niên thấy được bụng của cậu. Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh cũng cảm thấy, gần đây bụng quả thật to không ít, mặc áo lông cừu bó sát người vào rõ ràng nhìn ra bụng có hơi gồ lên.
"Tĩnh Tĩnh, thầy tại sao không nói chuyện đó? Thầy nhìn xem, con nói thầy mập, thày cũng sẽ không vui có đúng hay không? Cho nên thầy mỗi lần nói con mập, con cũng cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương nặng nề."
"Mới mấy tuổi đầu mà nói có lòng tự ái." Ông Tần chắp tay sau lưng đứng ở cửa, vừa vặn nghe được câu này, phì một tiếng bật cười, trên gương mặt ngăm đen tràn đầy nếp nhăn.
"Ông Tần ạ." Quách Tĩnh Tĩnh kêu một tiếng.
Quách Tiểu Niên ưỡn ngực nói với ông: "Ông nội n không thể cười con, con dĩ nhiên sẽ có lòng tự ái, con đã không còn là trẻ con nữa rồi! Mẹ nói, con là một nam tử hán, tương lai phải bảo vệ mẹ cùng ông nội."
Dứt lời, sự kiêu căng của Quách Tiểu Niên bỗng tụt không thấy đáy. Ông xoa đầu Quách Tiểu Niên hỏi: "Thế nào? Tiểu nam tử hán cơ mà? Thế sao lại rơi nước mắt rồi?"
"Con không có!" Quách Tiểu Niên nâng lên cánh tay lau mắt, căn bản không có nước mắt. Quách Tiểu Niên vân vê ngón tay, bĩu môi nói: "Gần đây mẹ con luôn rất không vui, com còn thấy mẹ một mình len lén khó nữa. Ba nói, bởi vì ông nội bị bệnh, nhưng mà ông nội con không nghe lời của bác sĩ, mẹ lo lắng cho ông nội cho nên mới khóc."
Nói xong, nhóc siết quả đấm một cái nói như ông cụ non: "Ông nội com quả thực quá không nghe lời!"
Ông Tần nghe, ha ha cười trêu chọc Quách Tiểu Niên mấy câu, nhưng những thứ này Quách Tĩnh Tĩnh đã nghe không vào nữa rồi, trong đầu đều là lời Quách Tiểu Niên mới vừa nói. Quách Tử Hoa như vậy, nói rõ Quách Dực thật sự bị bệnh rất nghiêm trọng, vậy ba cậu thì sao? Y có biết chuyện này không?
"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh?" Ông Tần thấy Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, kêu hai tiếng, gọi hồn cậu về."Sao đấy? Thân thể không thoải mái à?"
"Không ạ, ông, cháu chỉ chợt nhớ tới một chuyện thôi." Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng.
"Không có sao là tốt rồi, mau về nhà đi, lạnh lắm đấy. Tiểu Niên cũng vậy, trở về ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhé, Tiểu Niên của ông là một đứa bé ngoan."
"Đó là đương nhiên rồi ạ." Quách Tiểu Niên rất thích được khen, "Con nhất định ngoan hơn ông nội con rồi."
Hai người nói tạm biệt với ông Tần. Quách Tĩnh Tĩnh dắt Quách Tiểu Niên ra cổng trường, xe Hạ Phạm Hành còn đang dừng ở chỗ cũ chờ cậu, xe của Phương Hoài Minh vội vội vàng vàng vừa mới đến. Mấy ngày gần đây, người đón Quách Tiểu Niên đi học rồi tan học đều là Phương Hoài Minh.
"Thầy Quách, thật xin lỗi, lại làm phiền cậu rồi, hôm nay có mấy cuộc hội nghị, có hơi bận bịu." Phương Hoài Minh rất lịch sự, thái độ cũng rất ôn hòa, cười với Quách Tĩnh Tĩnh một tiếng, không ti khiêm, biết ơn lại chân thành.
Quách Tĩnh Tĩnh cười cười: "Chỉ như một cái nhấc tay mà thôi."
Quách Tĩnh Tĩnh nói như một cái nhấc tay, dĩ nhiên cũng là lời khách sáo. Thử nghĩ một lớp nhiều trẻ nhỏ như vậy, nếu như cha mẹ đều không tới đón mà ném hết cho cậy, tình cảnh kia có thể tưởng tượng được có bao nhiêu hỗn loạn. Phương Hoài Minh trong lòng biết điều đấy nhưng cũng không có nói thêm gì cả. Người ta đã nói như vậy rồi, y biết là được, nói quá nhiều ngược lại thành dối trá.
" Chờ ngày nào Tử Chương có thời gian rảnh rỗi thì gọi Hạ tiên sinh, tôi làm chủ, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm nhé. Tử Hoa ở bên này bạn không có nhiều, lần này cũng là nhờ Tử Chương mà gặp được các cậu nhưng cảm giác như đã quen từ lâu. Tiểu Niên có thể có một người thầy tốt như cậu, tôi cùng Tử Hoa đều hết sức an lòng."
Nếu như Phương Hoài Minh chỉ nói mời cậu ăn cơm, Quách Tĩnh Tĩnh còn có lý do cự tuyệt, tỷ như trường học không cho phép các loại, nhưng cộng thêm Quách Tử Chương cùng Hạ Phạm Hành, nói ra lời này cũng không được hay lắm. Người ta ý này rất rõ ràng, tôi không phải là muốn bám váy, muốn cậu giúp chiếu cố Quách Tiểu Niên, đi cửa sau đâu, chỉ là một lần ăn chung giữa bạn bè mà thôi.
Quách Tĩnh Tĩnh vốn cũng không phải là người giỏi ăn nói, lời này của Phương Hoài Minh cẩn thận tới nỗi nước cũng không lọt, cậu tìm không ra lý do để cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Có thời gian nhất định sẽ tới."
Phương Hoài Minh khẽ mỉm cười, dắt Quách Tiểu Niên đưa tay vẫy chào, hai cha con lên xe, rời đi.
Quách Tĩnh Tĩnh đứng tại chỗ một hồi, lúc này mới vòng qua luống hoa trước cửa trường, đi tới chỗ Hạ Phạm Hành ở cách đó không xa.
Hạ Phạm Hành thấy cậu lên xe, trên mặt viết đầy tâm sự, cũng không gấp lái xe, cười hỏi cậu: "Làm sao, Phương Hoài Minh nói với em cái gì à?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh ta nói có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm, anh cùng Tử Chương cũng đi cùng."
Hạ Phạm Hành biết, vấn đề không phải ở chuyện dùng cơm mà là ở trên người Quách Tử Chương. Hắn chỉ có thể cười một tiếng, bóp bóp chóp mũi của Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Anh ta nói mời khách, cũng chưa nói lập tức sẽ mời mà. Nếu anh ta làm chủ, thời gian cũng sẽ theo ý khách thôi, cho nên chuyện này không gấp, chờ em ngày nào đó nghĩ thông rồi thì lại đi ăn bữa cơm này cũng không muộn."
Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong, tâm tình mới vừa buồn bực lập tức chuyển biến tốt hơn, dịch người hướng Hạ Phạm Hành gật đầu: "Vâng."
Hạ Phạm Hành bị bộ dáng lanh trí hợp lòng người của cậu chọc cười, vừa khởi động xe tử vừa hỏi: "Trở về trong thôn hay là vào tiểu khu đây?"
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Trở về trong thôn đi."
" Được." Nghe được câu trả lời này, Hạ Phạm Hành cũng không cảm thấy bất ngờ. Xe lăn bánh lên đại lộ đi tới thôn Mã Tỉnh Sơn.
Xe chạy được không bao xa, Quách Tĩnh Tĩnh nói với Hạ Phạm Hành: "Em quyết định rồi, em sẽ nói chuyện của Tử Chương cho ba."
Hạ Phạm Hành nhanh chóng nhìn cậu một cái, nghiêm mặt nói: "Em đã nghĩ xong rồi à?"
" Dạ, nghĩ xong rồi. Bệnh của chú Tử Chương có phải đã..."
"Còn chưa tới mức đó. Với loại thân phận của họ thì hàng năm sẽ có kiểm tra thân thể, cho nên bệnh tình phát hiện sớm vẫn chỉ là giai đoạn đầu thôi, khả năng chữa khỏi có thể vẫn rất lớn." Hạ Phạm Hành biết, Quách Tĩnh Tĩnh muốn nói ra thân thế của Quách Tử Chương, cũng hy vọng có thể vì vậy mà cứu được mạng của Quách Dực.
" "Ừm "
Quách Tĩnh Tĩnh đáp một tiếng, sau đó liền không nói lời gì nữa. Hạ Phạm Hành biết cậu bây giờ cần chút thời gian, cũng không quấy rầy cậu nữa. Xe lái vào thôn Mã Tỉnh Sơn, có thể thấy rõ rừng thông và ngôi nhà gạch đỏ.
Ngừng xe, Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh vào cửa. Ở trong phòng, Trương Thanh một mịn ngồi ở cạnh bàn ăn, tựa hồ là đang xuất thần đang suy nghĩ cái gì đó.
"Ba?"
Quách Tĩnh Tĩnh kêu y một tiếng, đi tới trước mặt y. Trương Thanh ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cười vô cùng hiền hòa.
"A Tĩnh, con đã về rồi à. Hôm nay đi bệnh viện kiểm tra như thế nào? Bác sĩ có nói gì không?"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh, dừng một chút không lên tiếng.
"Sao thế?" Trương Thanh đưa tay sờ mặt Quách Tĩnh Tĩnh, quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, "Xảy ra chuyện gì thế? Kết quả kiểm tra... Không tốt sao?"
Hạ Phạm Hành không trả lời, Quách Tĩnh Tĩnh đã kéo Trương Thanh để cho y ngồi xuống.
"Ba, ba ngồi xuống trước, con có chuyện muốn hỏi ba."
"Chuyện gì cơ?"
Hiếm thấy Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm túc như vậy, tim Trương Thanh như sắp dâng cổ họng luôn.
Quách Tĩnh Tĩnh để Trương Thanh ngồi xuống ở bên cạnh bàn. Hạ Phạm Hành cầm ghế đẩu ngồi ở một bên.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh hỏi y: "Ba, ba có phải hay không đã từng... Như con ấy, có một đứa con rồi?"
Trương Thanh trong nháy mắt trợn to hai mắt, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt tái nhợt. Quách Tĩnh Tĩnh biết, vậy chính là có ròo, nếu như không có, Trương Thanh sẽ không như vậy.
Quách Tĩnh Tĩnh liếm liếm môi, hỏi: "Vậy... Sau đó đứa bé kia đâu rồi? Cậu ấy thế nào rồi?"
Con trai cũng hỏi mức này rồi, Trương Thanh nhìn Hạ Phạm Hành là biết hết rồi. Quách Tĩnh Tĩnh quả thật đã biết, thậm chí bao gồm việc Quách Tử Chương chính là con trai y chắc cũng biết rồi.
Trương Thanh vốn là muốn thừa dịp hôm nay đem chuyện này nói cho Quách Tĩnh Tĩnh, cho nên mới tốn rất nhiều sức khuyên Quách Dực già đầu còn bướng kia đi.
Lúc này y cũng không giấu giếm nữa, gật đầu nói: "Ừ, ba quả thật đã từng có một đứa con. A Tĩnh, ba cũng như con vậy, cho nên khi ba biết con mang thai, ba trong lòng vừa vui vừa sợ, bởi vì ba sợ con sẽ giống như ba vậy, sẽ mất đi đứa bé này."
"Ba..." Quách Tĩnh Tĩnh nghe không hiểu ý của lời này. Chẳng lẽ Quách Tử Chương không phải con trai ba cậu sao?
Trương Thanh cười một tiếng, khóe mắt mang lệ nói: "Ba đã từng yêu một người đàn ông, chuyện đứa nhỏ, ba lúc ấy cũng không nghĩ tới, nhưng lúc ba biết được thì ba cùng ông ấy đã bị buộc phải chia lìa. Ba lúc ấy giống như con ban đầu vậy, cực kì sợ, thật sự không dám tin tưởng đây là thật. Đoạn thời gian đó ba rất khổ, nếu như không phải là đứa bé trong bụng ở bên ba thì ba căn bản chống đỡ không nổi mất. Sau đó... Xảy ra một ít bất ngờ, đứa trẻ sinh sớm, ba lúc ấy cho là nó đã chết rồi. Ba làm sao cũng không nghĩ tới rằng nó còn sống, nó còn sống thật tốt nữa. Nhiều năm như vậy rồi, nó cùng ba nó sinh hoạt chung một chỗ, chẳng qua là ba thằng bé không biết chuyện này, cho nên một mực bỏ quên nó."
Nghe đến chỗ này, Quách Tĩnh Tĩnh đã đại khái đoán được, Trương Thanh xem ra cái gì cũng biết hết rồi.
"Ba, thật xin lỗi. "
"Sao lại nói xin lỗi với ba?" Trương Thanh lau nước mắt, hướng về phía Quách Tĩnh Tĩnh không biết làm sao cười một tiếng.
"Bởi vì con đã biết Quách Tử Chương là con trai ba, nhưng con lại vẫn không dám nói chuyện này cho ba biết, con chỉ nghĩ đến bản thân nhưng lại bỏ qua mất cảm thụ của ba." Trên đời này nào có cha mẹ nào không muốn, không thương con của mình? Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình đã ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân mà làm thương tổn Trương Thanh, cậu cảm thấy rất áy náy.
Trương Thanh lắc đầu, kéo hai tay Quách Tĩnh Tĩnh qua nắm trong lòng bàn tay.
"Không, A Tĩnh, con không có lỗi với ba. Ba biết, con hôm nay trở lại cũng là định nói chuyện này cho ba, có đúng hay không? Ba biết, con yêu ba, ba cũng yêu con, cho dù Tử Chương là con trai ruột của ba, nhưng con cũng giống vậy, con cũng là con trai ngoan, là con trai ruột của ba. A Tĩnh, con hãy nhớ nhé, sẽ chỉ có con không cần ba nữa chứ ba mãi mãi sẽ luôn cần con, bên con." Mắt Quách Tĩnh Tĩnh trong nháy mắt trở nên đỏ hoe, cắn răng một câu cũng không nói được ra khỏi miệng, cậu chỉ có thể dùng sức ôm Trương Thanh vào trong ngực, đỏ mắt ngẩng đầu lên.
Trương Thanh nắm lấy quần áo Quách Tĩnh Tĩnh thật chặt, thanh âm nghẹn ngào nói: "A Tĩnh, con ngàn lần vạn lần đừng không cần ba con nhé...."
Quách Tĩnh Tĩnh khàn giọng trả lời: "Sẽ không đâu."
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cám ơn củ cà rốt xào trứng, zjr111222, núi anh cùng ta hai tư yêu, đần y nhân đích lễ vật, ლ(°◕ "ƹ "◕ლ), núi anh đích nhắn lại để cho ta nghĩ tới một câu nói: chúng ta đều là ở người khác câu chuyện trong nhìn mình. Có lẽ đây chính là ngươi biết làm như vậy mộng nguyên nhân.