Một khắc kia khi Quách Tĩnh Tĩnh đứng dậy, nếu không phải kịp thời đưa tay đỡ lấy một cái ghế thì chắc cậu cũng sẽ ngã xuống mất rồi, không biết từ lúc nào đã hình thành thói quen, một khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ vô thức đưa tay tới đỡ bụng mình, tròn vo, giống như nhét một quả dưa hấu nhỏ vào vậy.
"Ba con sao còn chưa về thế."
Quách Tĩnh Tĩnh lẩm bẩm với dưa hấu nhỏ, đứng dậy đi tới cửa nhìn. Rạng sáng bốn giờ trời còn tờ mờ tối, xung quanh là một mảnh đen nhánh. Quách Tĩnh Tĩnh trở vào cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Hạ Phạm Hành, không gọi được, cậu lại muốn gọi cho Dương Tuyền nhưng lại phát hiện mình không nhớ số của y.
Quách Tĩnh Tĩnh cầm điện thoại di động ngẩn người một hồi, vẫn là không có gọi cho Trương Thanh. Bây giờ mà gọi nhất định sẽ khiến cho Trương Thanh lo lắng, cũng không gọi cho Quách Tử Chương được vì Trương Thanh sẽ gấp đến chết mất, gần đây là thời kỳ mấu chốt của Quách Dực, cậu không muốn khiến Trương Thanh phân tâm.
Suy nghĩ một chút rồi vẫn là thả điện thoại xuống, Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác mình có hơi nghẹt mũi, có lẽ là có chút lạnh,dù cho thảm ở trên ghế salon có dày đến mấy thì cũng không ổn, trước nửa đêm thì còn được chứ sau nửa đêm quả thực lạnh tới mức khó chịu.
Quách Tĩnh Tĩnh biết, cậu bây giờ tuyệt đối không thể lên cơn sốt, không thể cảm mạo được, bởi vì có đứa nhỏ trong bụng nên cậu không thể uống thuốc. Cậu đi tới phòng bếp làm cho mình một túi nước nóng, rót một ly nước nóng rồi vào phòng ngủ đóng cửa lại, mở máy điều hòa không khí ra, cởi áo khoác rồi chui vào trong chăn.
Nằm một hồi rồi uống hết ly nước nóng, lúc này mới cảm giác tay chân ấm lại không ít, Quách Tĩnh Tĩnh mở to mắt đợi một hồi cũng không có nghe thấy ngoài cửa có bất kỳ tiếng động nào cả.
Chờ một hồi nữa thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, cậu thấy rất buồn ngủ, nhưng mà chờ Quách Tĩnh Tĩnh thật sự nhắm mắt lại thì lại không thể bình yên chìm vào giấc ngủ được, biết trời sắp sáng rồi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng choang, có điều Hạ Phạm Hành vẫn chưa trở về. Quách Tĩnh Tĩnh rời giường, một mình đánh răng một mình ăn điểm tâm.
Vẫn không gọi được cho Hạ Phạm Hành, Quách Tĩnh Tĩnh lần đầu tiên biết được, nguyên lai trên thế giới này thật sự có cái gọi là "một ngày mà cứ ngỡ như một năm"
Một mực chờ tới chín giờ sáng, Quách Tĩnh Tĩnh quả thực không ngồi yên được nói rồi. Cậu đứng dậy trở về phòng, cầm áo khoác cùng ví tiền lên, chuẩn bị đi một chuyến tới Tể Ninh xem một chút.
Quách Tĩnh Tĩnh ra cửa, vừa mới đóng cửa lại muốn khóa thì Trương Thị tới. Trương Thị cơ hồ mỗi ngày đều tới vào giờ này, nhưng mà mỗi ngày đều tới vô ích, hôm nay thấy Quách Tĩnh Tĩnh đưa lưng về phía bà đứng ở cửa lớn, Trương Thị thậm chí còn không dám xác định là mình đang hoa mắt hay là cậu đã thật sự trở lại, không chắc kêu một tiếng: "Tĩnh Tĩnh?"
Quách Tĩnh Tĩnh xoay người lại nhìn một cái: "Bà nội."
Trương Thị lúc này mới chắc chắn rằng Quách Tĩnh Tĩnh thật sự đã trở lại rồi. Trương Thị bước nhanh tới, trong lòng buồn vui đan xen lẫn lộn, nhất thời không nhịn được mà chảy nước mắt, bàn tay vỗ vào trên quần áo dày của Quách Tĩnh Tĩnh, đau thì chắc chắn không đau, ngược lại là bà, khóc như mưa như bão.
"Con mấy ngày qua đi đâu thế? Ba con không nói với bà một tiếng đã đi rồi, ngay cả con cũng phải đi có phải hay không? Có phải hay không!"
"Bà nội, " Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu Trương Thị tại sao lại biết cái này, bà cụ hơn bảy mươi tuổi kích động như vậy cũng không tốt, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đẩy cửa ra, đỡ Trương Thị vào nhà, "Bà nội, trước tiên bà đi vào đi đã, đi vào rồi nói sau."
Quách Tĩnh Tĩnh đỡ Trương Thị ngồi xuống ở trên ghế sa lon, tự mình đi tới phòng bếp rót cho bà một ly nước nóng, đi tới nhét vào trong lòng bàn tay của Trương Thị rồi rút ra khăn giấy giúp bà lau nước mắt.
"Trước tiên uống miếng nước đi bà nội."
Trương Thị cầm lấy khăn giấy trong tay Quách Tĩnh Tĩnh, tự mình lau mặt, ưu tư cuối cùng cũng ổn định, bà cũng không có tâm tư uống nước. Bà buông ly nước xuống, kéo Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xuống bên người mình rồi hỏi: "Tĩnh Tĩnh, con nói với bà nội đi, mấy ngày nay con đi đâu vậy? Con ở cùng với ai? Ba con có biết không?"
Trong mắt Trương Thị ẩn chứa sự vội vã, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ coi bà đang là lo lắng cho mình, bị mình làm cho sợ hãi, không nhìn ra còn có ý tứ gì khác ở bên trong nên nói thẳng: "Khoảng thời gian này con ở với Hạ Phạm Hành, bởi vì xảy ra chút chuyện mà con bị rơi mất điện thoại rồi, cho nên không chú ý nói với bà. Bà nội, bà.. gặp Trương Kỳ rồi sao?"
"Gặp rồi..."
"Cậu ta thế nào ạ?" Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, Trương Thị nghe ra trong lời nói của cậu không có chút quan tâm nào tới Trương Kỳ.
"Thằng bé..." Trương Thị dừng một chút, "Nó què chân, đi bộ không quá thuận lợi, chuyện này đối với nó là một đả kích không nhỏ. Tĩnh Tĩnh, đây rốt cuộc là chuyện gì thế, Kỳ Kỳ nói nó đi với con nên mới xảy ra chuyện, con vô tội mà lại biến mất lâu như vậy. Hạ Phạm Hành đó, rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế? Dựa vào cái gì mà lại kéo theo con ở bên nó, nó cho rằng mình là ai chứ, hả?"
"Bà nội, chuyện này không liên quan tới Hạ Phạm Hành." Quách Tĩnh Tĩnh nghe ra oán trách với Hạ Phạm Hành trong lời nói của Trương Thị, trước kia bà không phải như vậy."Trương Kỳ nói gì với bà sao?"
"Bất kể nó có nói gì thì bà nội cũng không thể nghe một mình nó giải thích được, " Trương Thị kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh qua, "Tĩnh Tĩnh, có chuyện này con phải nói cho bà nội. Con cùng Hạ Phạm Hành, các con, các con rốt cuộc là cái chuyện gì đây? Con có biết hay không, trong thôn bây giờ đều là lời bàn tán về hai đứa, cũng không biết là ai miệng quạ, nói mê sảng cái gì, còn có người nói nhìn thấy Hạ Phạm Hành mỗi ngày đều đưa con đi làm. Con nói xem nhà ta chỉ có cháu trai làm gì có cháu gái, dựa vào cái gì lại để cho người ta lời ra lời vào chứ? Đầu bọn họ cũng không bình thường rồi. Con nói với bà nội đi, con cùng Hạ Phạm Hành, hai đứa căn bản không cái gì có đúng hay không?"
Nhìn khao khát trong mắt Trương Thị, trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh cũng không chịu nổi, nhưng mà chuyện giữa cậu và Hạ Phạm Hành sớm muộn gì Trương Thị cũng biết, chính cậu cũng không muốn nói dối, như vậy vô luận là đối với Trương Thị hay là đối với Hạ Phạm Hành cũng không công bằng.
"Bà nội, " Giọng Quách Tĩnh Tĩnh có chút khàn khàn, "Con cùng Hạ Phạm Hành..."
"Đừng nói, con đừng nói Tĩnh Tĩnh, " Trương Thị không thể nghe xong đã cắt đứt lời Quách Tĩnh Tĩnh, bởi vì từ trong mắt Quách Tĩnh Tĩnh bà đã nhìn thấu câu trả lời rồi, câu trả lời kia bà không có cách nào tiếp nhận được, "Tĩnh Tĩnh, con nghe bà nội nói, từ hôm nay trở đi, con và Hạ Phạm Hành không cần gặp mặt nhau nữa đâu, hai người vốn không phải là người cùng một thế giới. Bà nội không phải đả kích con mà là thân phận gia đình của nó như thế nhìn qua là biết không phải là người bình thường, gia đình như họ sẽ xem thường dân nhà quê, huống chi..." Huống chi con còn là một đàn ông.
Lời này Trương Thị không nói ra khỏi miệng, giống như nếu nói ra khỏi miệng sẽ xác nhận mối quan hệ giữa Hạ Phạm Hành và Quách Tĩnh Tĩnh vậy.
Nhìn biểu tình khó chịu của Trương Thị, nơi cổ họng của cậu đắng chát dị thường, có chút chật vật mở miệng nói: "Bà nội, con cùng Hạ Phạm Hành quả thật đang ở bên nhau, con muốn trải qua đời này cùng với anh ấy."
"Tĩnh Tĩnh! Con điên rồi! Con là đàn ông, nó cũng là đàn ông, các con... Các con như vậy nhất định sẽ bị trời phạt!" Mặt Trương Thị trở nên trắng bệch. Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ đã đặc biệt nghe lời, đặc biệt hiểu chuyện, chuyện mà người lớn không đồng ý thì cậu sẽ không làm. Khi còn bé, vào lúc Trương Thanh bận rộn bà sẽ mang Quách Tĩnh Tĩnh theo, những đứa trẻ khác nghịch ngợm càn quấy, muốn cái này muốn cái kia, Quách Tĩnh Tĩnh cũng muốn, nhưng chỉ cần thấy biểu tình khổ sở của Trương Thị thì cậu sẽ lập tức thu lại suy nghĩ, nhưng hôm nay, bà đã lên tiếng ngăn cản rồi mà Quách Tĩnh Tĩnh vẫn nói ra,Trương Thị trong nháy mắt chỉ cảm thấy trước mắt toàn bộ đều biến thành màu đen.
"Bà nội, bà sao thế? Bà nội?"
Trương Thị người cũng mềm nhũn ra, té nghiêng ở trên ghế sa lon. Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đỡ bà, lòng bàn tay bà lạnh như băng. Trương Thị dù chóng mặt nhưng vẫn nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, con nghe bà nội khuyên một câu, đừng lui tới với Hạ Phạm Hành nữa, bà nội cầu xin con đó, bà nội không thể trơ mắt nhìn con hủy hoại mình đâu..."
Thấy Trương Thị bắt đầu trợn trắng mắt, Quách Tĩnh Tĩnh từ chỗ lịch treo tường tìm được số điện thoại cố định của phòng khám bệnh của Vương Giang Dân, lập tức gọi điện thoại tới.
" Alo, chú, chú có thể tới nhà cháu một chuyến không? Tình huống của bà nội cháu không tốt lắm..."
氺
Vương Giang Dân kiểm tra cho Trương Thị, nhưng mà anh lại không có dụng cụ tân tiến, sau khi nghe bằng ống nghe một phen thì thành khẩn nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Hay là mang bà ấy tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể đi, chủ yếu là tim ấy, trước xem bác sĩ nói thế nào."
Sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh không tốt lắm, hỏi Vương Giang Dân: "Bà nội cháu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Vương Giang Dân cười vỗ vai Quách Tĩnh Tĩnh một cái.
"Bà cụ lớn tuổi rồi, có bệnh tật cũng là bình thường. Trước tiên cháu đưa bà nội tới bệnh viện kiểm tra một chút đi, còn chưa tới mức hù dọa bản thân đâu, biết chưa?"
"Cháu biết rồi ạ, cám ơn chú."
"Không cần cảm ơn"
Vương Giang Dân khom người, một bên thu thập đồ đạc của mình, một bên lại cố làm bộ lơ đãng hỏi: "Đúng rồi Tĩnh Tĩnh, ba cháu đâu? Thật lâu rồi không có gặp anh ấy, anh ấy... Có khỏe không?"
"Ba cháu đi Thượng Hải rồi." Vương Giang Dân nhắc tới Trương Thanh Quách Tĩnh Tĩnh mới nhớ tới chuyện Trương Thanh trước đây, lúc ấy Vương Giang Dân đã nói dối cậu. Quách Tĩnh Tĩnh cau mày, chẳng qua là chuyện đã qua lâu như vậy rồi cậu cũng không muốn nhắc lại nữa.
"Đi Thượng Hải?" Tay Vương Giang Dân ngừng lại một lát, " Ừ... Có chuyện gì sao?"
"Vâng." Quách Tĩnh Tĩnh đáp một tiếng, không nói là chuyện gì.
"Vậy... Là vì chuyện gì thế, " Vương Giang Dân tựa hồ hơi cố chấp quá đáng, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, cố cười thật tự nhiên, "Ba con không phải sống chết cũng không muốn tới thành phố lớn sao? Lần này là ai có mặt mũi lớn như vậy, có thể khuyên được ba cháu thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nhìn Vương Giang Dân không lên tiếng. Vương Giang Dân chờ một hồi, chắc chắn Quách Tĩnh Tĩnh là sẽ không nói cho y mới khẽ cười một cái, nói: "Là chú hỏi nhiều rồi, đây vốn chính là chuyện riêng nhà cháu, chú quả thật không có lập trường hỏi nhiều như vậy, thật xin lỗi."
Vương Giang Dân nói xin lỗi, động tác trên tay rõ ràng tăng nhanh hơn. Y sửa sang lại túi mình, nói câu "tạm biệt" với Quách Tĩnh Tĩnh rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng Vương Giang Dân rời đi, Quách Tĩnh Tĩnh luôn cảm thấy trong lời nói của Vương Giang Dân tựa hồ có hàm ý. Y rõ ràng rất muốn hỏi tình huống của Trương Thanh, trong lời nói vẫn luôn mang chút thiếu nợ cùng mất tự nhiên, Vương Giang Dân như vậy khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy rất không giống với trước kia.
Nhưng mà hôm nay Quách Tĩnh Tĩnh cũng không đoái hoài tới Vương Giang Dân như thế nào, bây giờ chủ yếu nhất vẫn là Trương Thị, ngay cả thời gian gọi điện cho Hạ Phạm Hành cũng phải lùi lại sau.
□ tác giả lời ong tiếng ve: