"Nương nương." Trán Hoàng Dương rịn đầy mồ hôi, tâm tình thấp thỏm nhìn hoàng hậu đang ngồi trước bàn dùng bữa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tựa như chỉ cần một chút tiếng động thôi cũng sẽ chọc cho hoàng hậu nương nương nổi giận.
"Sao?" Khúc Khinh Cư thong thả ung dung ăn một chén cháo gà, dưa chua ăn kèm giòn giòn chua chua kích thích vị giác, rất ngon. Nàng thấy dáng vẻ Hoàng Dương muốn nói nhưng không dám nói, nhận ly trà Kim Trản đưa tới súc miệng, rồi nhận khăn tay Ngân Liễu dâng lên lau khóe miệng: "Nói đi, chuyện gì khiến ngươi hốt hoảng như vậy?"
Chân Hoàng Dương mềm nhũn quỳ gối trước mặt Khúc Khinh Cư: "Sáng nay người ta phát hiện Hàn Lương đệ đã chết trong ao sen ngự hoa viên, cả người đều bị ngâm đến phù thũng ạ."
Khúc Khinh Cư sững sờ, Hàn Thanh Hà chết rồi?
"Trước mặt nương nương mà ngươi dám nói những lời xui xẻo này ư?” Mộc Cận cau mày, bây giờ nương nương đang mang thai, truyền chuyện này tới tai nương nương, chẳng phải là muốn hù dọa tiểu điện hạ trong bụng nương nương sao? "Mau im miệng."
"Không sao." Tay trái Khúc Khinh Cư nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng hơi nhô lên của mình: "Sắc mặt ngươi khó coi như vậy, tất nhiên chuyện này không phải chuyện nhỏ, có phải có liên quan đến nguyên nhân cái chết của Hàn Lương đệ không?"
Hoàng Dương thấy dáng vẻ bình tĩnh của nương nương, không thể làm gì khác hơn là cắn răng đáp: "Người trong điện Trung Tỉnh phát hiện một cây trâm bạch ngọc trong ngực Hàn Lương đệ, có người nhận ra đây là trang sức của nương nương người."DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›
Kim Trản và Ngọc Trâm nghe thấy lời này, đều sợ đến biến sắc, thường ngày trang sức y phục của nương nương đều do hai người họ quản, nương nương bị mất đồ, người bị hiềm nghi lớn nhất chính là các nàng. Hai người lập tức quỳ xuống, sắc mặt khó coi: "Nương nương, chúng nô tỳ trông coi bất lực, xin nương nương trách phạt."
Khúc Khinh Cư cười ra tiếng, ý bảo hai người đứng lên, sau đó nói: "Mùa đông lạnh lẽo, màn kịch này có vẻ thú vị đây, ngay cả trâm ngọc bổn cung bị mất hơn nửa tháng trước cũng đào ra được. Hậu cung hiện nay là do hai vị mẫu hậu quản lý, đi, chúng ta đến cung Phúc Thọ một chuyến, bổn cung cũng tò mò chuyện này rốt cuộc là như thế nào."
Hoàng Dương nhìn hoàng hậu nương nương vẻ khó hiểu, hình như nương nương không có ý nổi giận chút nào cả.
Mộc Cận sững sờ, ngay sau đó khôi phục lại bình thường, nở nụ cười: "Đúng vậy, Hoàng Dương chuẩn bị phượng liễn nhanh đi, từ tối hôm qua tuyết đã bắt đầu rơi, bây giờ trong bụng chủ tử đang có điện hạ, không thể để bị lạnh được."
"Dạ." Lúc này Hoàng Dương mới từ từ đứng lên, xoay người ra ngoài bảo hạ nhân chuẩn bị phượng liễn.
Bên trong cung Phúc Thọ, hai vị Thái hậu, Hạ Hành, Tấn An trưởng công chúa, ba vị phi tần khác, còn có thái giám điện Trung Tỉnh, tất cả đều có mặt tại đây vì chuyện Hàn Lương đệ chết đuối.
Vi Thái hậu nghe cung nữ quỳ phía dưới hồi báo xong, sắc mặt trầm tĩnh nói: "Ý của ngươi là, khoảng giờ hợi tối hôm qua, Hàn Lương đệ một thân một mình ra khỏi viện, giờ hợi bốn khắc ngươi phát giác có gì đó không đúng, liền huy động mấy cung nữ khác tìm kiếm khắp nơi, kết quả là phát hiện thi thể Hàn Lương đệ nổi trong ao sen?"
"Dạ." Người đáp lời chính là cung nữ hầu hạ bên cạnh Hàn Lương đệ, đối mặt với cả một phòng toàn người cao quý, nàng ta có vẻ rụt rè sợ hãi: "Trước khi chủ tử rời đi, còn nói......"
"Còn nói cái gì?" Hạ Hành lạnh giọng hỏi.
"Còn nói chỉ cần hoàng hậu nương nương coi trọng nàng, sau này có thể sẽ được hoàng thượng sủng ái." Cung nữ nói xong câu đó, dập đầu xuống đất nghe cái cộp, sợ đến toàn thân run lẩy bẩy.
"Theo như lời của cung nữ này nói, thì người mời Hàn Lương đệ ra ngoài là hoàng hậu, hơn nữa người của điện Trung Tỉnh còn phát hiện trên người Hàn Lương đệ có trâm cài đầu của hoàng hậu." Vi Thái hậu cong khóe miệng, mang theo vẻ giễu cợt: "Ý muốn ám chỉ hoàng hậu chính là hung thủ sát hại Hàn Lương đệ, phải không?"
Hạ Hành cau mày nói: "Mẫu hậu, Khinh Cư là Hoàng hậu của một nước, há có thể đi mưu hại một phi tần nhỏ nhoi không quan trọng?" Đêm qua mặc dù hắn phải phê duyệt tấu chương ở tiền điện cung Thiên Khải, không ở cùng với Khinh Cư, nhưng hắn tin tưởng chuyện Hàn Lương đệ tuyệt đối không liên quan đến Khúc Khinh Cư.
Nghe nhi tử trong lúc vô tình gọi khuê danh của con dâu ngay trước mặt nhiều người như vậy, Vi Thái hậu nhìn hắn nhíu mày, sau đó mới nói: "Ai gia cũng hết sức hoài nghi chuyện này."
"Thái hậu, hoàng thượng." Cung nữ run rẩy nói: "Bởi vì nửa tháng trước chủ tử từng hát khúc cho hoàng thượng nghe ở trong ngự hoa viên, sau đó bị hoàng hậu nương nương bắt gặp. Sau đó không lâu, có người cắt xén bớt phần lệ[1] của chủ tử. Cho nên tối hôm qua một mình chủ tử đi gặp hoàng hậu nương nương, cũng là vì bất đắc dĩ, xin Thái hậu và hoàng thượng chủ trì công đạo cho chủ tử."
[1] Phần lệ: Tiền phân phát cho các phi tần cung nữ trong cung, mỗi tháng một lần, ví như tiền sinh hoạt hay tiền lương. Mỗi phân vị khác nhau có mức phần lệ khác nhau.
"Giờ hợi tối hôm qua đã bắt đầu có tuyết rơi, hoàng hậu đã có thai hơn ba tháng, sao có thể bất chấp trời lạnh mưa tuyết đi gặp Hàn Lương đệ, còn có thể đẩy Hàn Lương đệ vào trong ao sen được?!" Tấn An trưởng công chúa cười nhạo một tiếng, "Làm xong tất cả mọi chuyện, không phát hiện ra mình mất đồ, xoay người trở về hậu điện cung Thiên Khải nghỉ ngơi, thể lực của đệ muội cũng quá khoẻ rồi.”
"Nô tỳ cũng không nói chuyện này là do chính tay hoàng hậu nương nương làm." Cung nữ rụt đầu lại, lắp bắp nói: "Hơn nữa nô tỳ cho rằng, có khả năng là do hạ nhân của nương nương gây nên......"
"Càn rỡ, tẩm cung của trẫm, có ai ra vào mà trẫm không rõ hay sao?" Hạ Hành vỗ mạnh xuống bàn. "Cung Thiên Khải suốt mười hai canh giờ đều có ám vệ âm thầm canh gác thủ hộ, đừng nói là hoàng hậu, ngay cả cung nữ thái giám bình thường ra vào cũng sẽ có ghi chép, ngươi vu hãm hoàng hậu không xong liền muốn vu hãm người bên cạnh hoàng hậu, đến tột cùng là có ý gì?!"
Cung nữ này hiển nhiên không ngờ được, nàng là nô tỳ cận thân Hàn Thanh Hà mang từ vương phủ vào, làm sao biết được cung Thiên Khải lại được thủ vệ sâm nghiêm như thế, hồi lâu sau mới dập đầu cộp cộp xuống đất: "Nô tỳ không có ý đó, xin thái hậu nương nương và hoàng thượng minh giám."
Vi Thái hậu nâng chung trà lên, mắt lạnh nhìn cung nữ đang dập đầu dưới kia, cũng không để ý nàng ta dập đầu tới trán đổ máu, nghiêng đầu nói với mẫu hậu Hoàng thái hậu: "Đừng nói bọn người đó, ngay cả tỷ muội chúng ta vào cung đã nhiều năm mà cũng mới biết chuyện này, cũng không biết tặc nhân nào gan to bằng trời muốn mưu hại cung phi còn vu hãm hoàng hậu, thật sự là tội ác tày trời."
"Đúng vậy, năm đó ai gia vào cung làm hoàng hậu gần một năm, mới biết cung Thiên Khải có ám vệ ẩn trong bóng tối bảo vệ hoàng thượng." Mẫu hậu Hoàng thái hậu cười như không cười, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua 3 người Giang, Phùng, La. "Nhưng năm đó cũng không có ai vu hãm ai gia, hiện giờ người trẻ tuổi lá gan càng lúc càng lớn rồi."
Giang, Phùng, La 3 người sao có thể ngồi yên được nữa, ba người cùng nhau đi tới quỳ xuống trước điện, ngày nào chuyện này chưa được tra rõ, thì ngày đó ba người bọn họ còn nằm trong diện tình nghi, nhưng tội mưu hại hoàng hậu, mưu hại cung phi là tội lớn phải liên luỵ người nhà, họ nào dám gây ra tội lỗi như thế? Diễễnđàànlêêquýýđôôn
"Được rồi, ba người các ngươi không cần quỳ nữa." Vi Thái hậu đặt ly trà xuống, "Con dâu của ai gia, trong lòng ai gia hiểu rõ, nàng không phải người làm ra chuyện này, cho dù muốn làm, cũng không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Ai gia mặc kệ là kẻ to mật lớn gan phương nào, nhưng nếu tự mình thừa nhận, ai gia sẽ không truy cứu đến người nhà nữa, nhưng nếu để ai gia tự mình tra được, thì đừng trách ai gia vô tình."
Lúc này người trong điện Trung Tỉnh đã nhìn ra, hai vị Thái hậu và hoàng thượng đều đang che chở cho hoàng hậu nương nương, bọn họ đều đã ở trong cung nhiều năm, chỉ cần nhìn qua ánh mắt là đã hiểu được suy nghĩ tâm tình của chủ tử.
Quản sự điện Trung Tỉnh tiến lên một bước nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, khởi bẩm hai vị Hoàng thái hậu, chúng nô tài mới vừa tra được, sau gáy Hàn Lương đệ có dấu vết giống như bị vật nặng đánh vào, xét từ lực mạnh nhẹ và vị trí vết thương, thì người hành hung có lẽ thấp hơn Hàn Lương đệ một chút, hơn nữa còn là nữ tử. Nếu so ra thì Hoàng hậu nương nương cao hơn Hàn Lương đệ mấy phần, hơn nữa người đang mang thai tối kỵ nhất là khiêng vác vật nặng, cho nên người hành hung không thể nào là hoàng hậu nương nương được. Nô tài cũng đã tra xét ghi chép ra vào của hậu điện cung Thiên Khải từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng hậu nương nương đều không có ai khả nghi. Cho nên từ đó có thể suy đoán, chuyện Hàn Lương đệ tuyệt không liên quan đến hoàng hậu nương nương."
Hạ Hành gật đầu, sắc mặt ôn hòa lại: "Xem ra có người muốn một mũi tên trúng hai đích." Ánh mắt hắn quét qua ba phi tần đang quỳ, cuối cùng dừng lại trên người La Ngâm Tụ và Phùng Tử Căng có dáng người thấp hơn Hàn Thanh Hà, sắc mặt lại trầm xuống: "Bắt toàn bộ cung nữ thái giám hầu hạ La Quý tần và Bình tài tử lại, lần lượt thẩm vấn."
"Hoàng thượng!" Phùng Tử Căng quỳ đi về phía trước hai bước: "Tì thiếp oan uổng, hoàng thượng!"
La Ngâm Tụ liếc nhìn Phùng Tử Căng thần tình kích động, tiếp tục vùi đầu không nói gì.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cầu kiến." Minh Hòa đi vào thông báo.
"Tuyên." Sắc mặt lạnh lùng của Hạ Hành nhanh chóng trở nên ôn hòa, đợi Khúc Khinh Cư đi vào, hắn không nhịn được đứng lên, đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh mình: "Bên ngoài đang có tuyết rơi, sao nàng lại tới đây?”
"Vừa nghe được tin Hàn Lương đệ không còn, mà đúng lúc trên người nàng ta lại có trâm cài đầu của ta, sao ta có thể ngồi yên được chứ." Khúc Khinh Cư hơi nhíu mày. "Nửa tháng trước ta ngủ quên trong ngự hoa viên, cũng không biết trâm cài đầu đó đã rơi đâu mất rồi, hoàng thượng còn cố ý thưởng cho ta một bộ trâm mới làm bằng ngọc mắt mèo coi như đền bù, ai ngờ bây giờ nó lại xuất hiện trên thi thể của Hàn Lương đệ."
Hạ Hành lập tức nhớ ra, nửa tháng trước, hắn cùng Khinh Cư nghe Hàn Lương đệ hát khúc trong ngự hoa viên, kết quả Khinh Cư ngủ thiếp đi, sau khi hắn bế nàng trở về cung Thiên Khải, mới phát hiện rớt mất hai cái trâm cài đầu. Ngày hôm sau hắn bảo Minh Hòa mang một bộ trâm làm bằng ngọc mắt mèo đến hậu điện cung Thiên Khải tặng nàng. Xem ra, chiếc trâm bằng bạch ngọc kia là một trong hai chiếc trâm bị mất nửa tháng trước của nàng.
"Đừng giận đừng giận, trẫm biết chuyện này không liên can đến nàng." Hạ Hành vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng: "Trẫm nhất định sẽ cho người ta điều tra kỹ chuyện này, trả lại trong sạch cho nàng."
Khúc Khinh Cư thở dài, chậm rãi gật gật đầu, sau đó nhìn về phía hai vị Thái hậu: "Khiến hai vị mẫu hậu lo lắng rồi, nhi tức thật là bất hiếu."
"Chuyện này con cũng là người bị hại mà." Mẫu hậu Hoàng thái hậu nói: "Hoàng hậu con chính vì quá mức hiền lành, trong hậu cung này luôn có những hạng người to gan lớn mật có tâm địa ác độc, ai gia và mẫu hậu con ở hậu cung nhiều năm, cũng chưa từng thấy qua thủ đoạn ngu xuẩn như vậy. Giữ lại người như vậy trong hậu cung, ai gia cũng không dám an tâm."
"Đúng vậy, bây giờ con đang mang thai, chớ vì chuyện nhỏ này mà hao tâm tốn sức, mọi chuyện đã có ai gia đây, uất ức cho con rồi." Sau khi Vi Thái hậu nói xong, quay sang nói với Hạ Hành: "Con mau đưa hoàng hậu về đi, đừng để chuyện xui xẻo này làm bẩn lỗ tai, hai phu thê các con cứ yên tâm, ai gia và tỷ tỷ chắc chắn sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng rành mạch mới thôi.”
Hạ Hành đứng dậy chấp tay với hai vị thái hậu: "Nhi tử cũng không có tinh lực trông coi chuyện hậu cung, chuyện này phải làm phiền hai vị mẫu hậu rồi."
"Đi đi, đi về đi." Vi Thái hậu khoát tay, xua hai người cứ như đang xua vịt, đợi sau khi hai người Đế hậu rời đi, bà mới lộ ra một nụ cười lạnh, không nặng không nhẹ nói: "Phàm là kẻ khả nghi, toàn bộ trọng hình, ai gia không tin sẽ không tra ra được."
Bà lạnh lùng nhìn về phía ba phi tần của Hạ Hành: "Trong hậu cung này không được phép có nữ nhân tâm địa tàn độc!"Die nd da nl e q uu ydo n
...
Ba người Giang, Phùng, La run lên, sắc mặt Giang Vịnh Nhứ nghiêm túc kính cẩn dập đầu xong mới nói: "Tạ thái hậu nương nương dạy bảo."
Vi Thái hậu khẽ gật đầu với nàng, ngay sau đó nói với hai người Phùng, La đang quỳ: "Trước khi chuyện được tra rõ, hai người các ngươi ở Tịnh Thân trai phía sau cung Phúc Thọ tự tỉnh tâm lại đi, khỏi mắc công ai gia sai người canh chừng các ngươi."
"Vâng." La Ngâm Tụ quy củ dập đầu một cái, trong lòng nàng hiểu rất rõ, Thái hậu đây là muốn chặt đứt đường lui của các nàng, nhưng nếu nàng không làm chuyện gì sai, thì có gì phải sợ chứ?
Hết chương 101
**********