• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gà

Ở hậu cung này, có thể có nhiều bí mật, cũng có thể chuyện ngươi đã làm đều không có cách nào che giấu, quan trọng là ngươi cao bao nhiêu, chỗ đứng ổn định thế nào.

Thái hậu hai cung lệnh cho người trong điện Trung Tỉnh trọng hình, một đám người bên cạnh La Ngâm Tụ và Phùng Tử Căng thay nhau chịu hình, không lấy mạng, nhưng làm người ta muốn sống không được muốn chết không xong. Cuối cùng một vòng hình phạt còn chưa chịu xong, một cung nữ tên Vũ lập tức khóc lóc nức nở nhận hết tội trạng, thậm chí ngay cả chủ tử nhà mình trước kia ở vương phủ đã làm nhưng chuyện gì đều nói hết ra.

"Ai gia đã nói phi tần có căn cơ còn chưa ổn định sao có thể giết người mà không ai phát hiện chứ, hóa ra còn có người hỗ trợ." Mẫu hậu Hoàng thái hậu lật xem lời khai trong tay, đưa cho Vi Thái hậu bên cạnh, thở dài nói: "Lá gan của Phùng thị này quá lớn."

Vi Thái hậu đọc nhanh như gió xong lời khai, tức giận đến sắc mặt đỏ lên, bà không phải là người vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nhưng lời khai thật sự làm người ta khiếp sợ và phẫn nộ, đặc biệt là kẻ phạm tội do năm đó bà chọn từ trong số tú nữ ra cho nhi tử.

"Người đâu, đưa La Quý tần và Bình tài tử từ Tỉnh Thân trai đến đây." Bà áp chế lửa giận trong lòng, thở dài với mẫu hậu Hoàng thái hậu: "Sớm biết rằng sẽ như thế, năm đó ai gia thật không nên an bày độc phụ như vậy đến hầu hạ bên cạnh hoàng thượng." Khó trách trước đây Hành nhi và nhi tức ngày ngày ngủ cùng nhau, nhưng vẫn không có con nối dòng, chắc đã bị dược vật tổn thương thân thể, dưỡng hơn nửa năm mới tốt.

"Muội muội không cần tự trách, tri nhân tri diện bất tri tâm." Mẫu hậu Hoàng thái hậu trấn an nói: "May mà không có gây ra đại họa, đây cũng nhờ ông trời phù hộ rồi. Chẳng qua việc này đã điều tra rõ, không biết có muốn nói cho hoàng thượng và hoàng hậu không?" Dù sao khi hoàng hậu ở vương phủ, từng bị người ta hạ độc, chuyện lớn như vậy nếu hoàng thượng và hoàng hậu không biết, cũng không thỏa đáng lắm.

"Chuyện lớn như vậy, sao có thể gạt hoàng thượng và hoàng hậu." Vẻ mặt Vi Thái hậu đã khôi phục thành dáng vẻ ngày thường: "Mặt khác, cũng cho người mời Thục quý thái phi và Thụy vương đến đi."

"Nên như thế." Mẫu hậu Hoàng thái hậu gật đầu, dù sao việc này Thục quý thái phi cũng thoát không khỏi liên quan.

Hai người đang nói, hai người Phùng, La đã vào đến, chẳng qua đợi hai ngày ở Tỉnh Thân trai, hai người trông đã tiều tụy không ít, La Quý tần miễn cưỡng có thể duy trì tư thái, Bình tài tử thì chật vật hơn, hai con mắt trông khô ráp vô thần, dường như hai ngày hai đêm không chợp mắt.

"Người đâu, thưởng tọa cho La Quý tần." Mẫu hậu Hoàng thái hậu khẽ giật khóe môi, tuy cười, nhưng có thể làm người ta cảm nhận được uy nghiêm của bà.

"Tạ hai vị Hoàng thái hậu." Trong lòng La Ngâm Tụ nhẹ nhàng thở ra, hiện tại có thể ban tọa cho nàng, tỏ vẻ mọi chuyện đã điều tra xong, mặc dù nàng hiểu rõ việc không liên quan đến mình, nhưng chỉ sợ có người đổ oan cho bản thân, bây giờ tình cảnh này xem ra, nàng đã không có gì phải lo lắng nữa rồi.

Khúc Khinh Cư nghe hai Thái hậu kêu nàng và Hạ Hành đến cung Phúc Thọ, hơi kinh ngạc nhìn về phía Hạ Hành đang chơi cờ với nàng: "Các mẫu hậu đã điều tra xong mọi chuyện nhanh như vậy sao?"

Hạ Hành đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết người trong điện Trung Tỉnh vô cùng thủ đoạn, chỉ buông quân cờ trong tay, cười nói: "Trên thế gian này, chỉ cần làm việc gì, nhất định sẽ để lại dấu vết. Phải biết rằng thiên hạ không có vụ án không tra ra, chỉ là có người nguyện ý nghiêm túc đi thăm dò hay không."

Khúc Khinh Cư đồng ý với những lời này của Hạ Hành, thường có người nói muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm, cho nên làm người vẫn đừng nên cố ý làm ác thì mới tốt.

Thấy vẻ mặt nàng ngầm chấp nhận, Hạ Hành đứng lên nói: "Các mẫu hậu đã muốn gặp chúng ta, vậy chúng ta nhanh đến cung Phúc Thọ cung nhìn thử xem." Nói xong, ra lên hạ nhân mang áo choàng lông cáo đến, lại giúp Khúc Khinh Cư thay một đôi ủng nhung thỏ dày, mới mang người ra khỏi cung Thiên Khải.

Vừa ra khỏi cung Thiên Khải, Khúc Khinh Cư bỗng cảm thấy gió lạnh phả vào mặt, tuyết đọng trên đường mặc dù đã được thái giám quét sạch sẽ, nhưng nóc nhà và trên ngọn cây đã phủ đầy tuyết, nàng thở ra một hơi: "Tuyết lớn thật."

Đưa tay kéo cao cổ áo choàng của nàng che khuất gò má, Hạ Hành đỡ nàng đến thẳng ngự liễn của mình, đợi hai người ngồi vào chỗ của mình xong, hắn mới nói: "Hiện giờ đã vào tháng Chạp, tuyết lớn như vậy rất bình thường."

Năm ngoái đã từng thấy tuyết lớn ở Kinh thành, nhưng Khúc Khinh Cư vẫn có một loại cảm giác đặc biệt với tuyết, có lẽ kiếp trước sống ở miền Nam, luôn thấy trong sách giáo khoa ngữ văn viết mùa đông có người tuyết, trên thực tế tuyết chất thành đống không ngớt nên mới có cảm giác mất mát nhỉ.

Không thể có được nhưng khi còn nhỏ có người nói với ngươi còn có một thứ như vậy, đối với đại đa số người khác, khó tránh khỏi sẽ hơi chấp nhất một chút.

Ngự liễn một đường đi qua, Khúc Khinh Cư ngẫu nhiên vén rèm lên, thì nhìn thấy một số cung nữ hoặc thái giám quỳ gối hai bên đường, trên trời còn có tuyết đang rơi, dưới đất lạnh lẽo, những người này lại quỳ nghiêm chỉnh, không hề có nửa phần qua loa.

Vào cung Phúc Thọ, Hạ Hành đã nhìn thấy Phùng thị đang quỳ giữa đại điện, quỳ sau lưng nàng ta còn có vài cung nữ thái giám mang sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hắn hơi trầm xuống, dắt tay Khúc Khinh Cư hành lễ với hai vị Thái hậu rồi ngồi xuống bên cạnh.

Trong cung Phúc Thọ đốt địa long, Khúc Khinh Cư cởi áo choàng lông cáo trên người ra, mà vẫn cảm thấy hơi nóng, lấy tay nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống, nhìn thấy Phùng Tử Căng thì hỏi: "Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

"Mấy năm nay lá gan của Phùng thị này cũng không bé, hoàng thượng và hoàng hậu các con cũng nhìn xem." Vi Thái hậu bảo Xuân Vũ đưa lời khai cho Hạ Hành, sau đó thấy sắc mặt nhi tử càng xem càng lạnh, biết hắn đã nổi giận, chợt than một tiếng: "Mẫu hậu có lỗi với con, vì đã an bày cho con một độc phụ như vậy."

"Mẫu hậu tuyệt đối không phải như thế, Phùng thị làm việc ác độc, lại giỏi ngụy trang, sao có thể là lỗi của mẫu hậu ngài?" Hạ Hành tức giận đến mức vỗ lên bàn trà bên cạnh: "Phải là trẫm có mắt như mù, vậy mà đã giữ nữ nhân như vậy ở bên cạnh nhiều năm như thế."

"Hoàng thượng!" Phùng Tử Căng biết mọi chuyện đã bại lộ, có chút không cam lòng nhìn Đế Vương đang thịnh nộ: "Nếu không phải vì hoàng thượng muốn thú nàng ta, cuối cùng còn sủng ái nàng ta, hà tất gì thiếp phải đi làm chuyện như vậy?"

Thấy Phùng Tử Căng tức giận chỉ tay vào mình, Khúc Khinh Cư nhíu mày, hôn là do Khánh Đức đế ban cho, thân là do Hạ Hành quyết định kết, sao cuối cùng lại thành lỗi của nàng vậy? Có bản lĩnh thì đi hại Khánh Đức đế và Hạ Hành ấy, lúc trước hạ độc Khúc Khinh Cư làm gì chứ?

"Hoàng hậu chính là vương phi Tiên đế khâm ban cho hoàng thượng, hoàng thượng và nàng phu thê tình thâm, vốn là thiên kinh địa nghĩa, ngươi là một thị thiếp nho nhỏ, nhưng dám sinh lòng đố kị, mưu hại hoàng hậu. Từ lúc ở vương phủ đã hạ độc vương phi, vào cung thì lại dám sát hại Hàn Lương đệ, hãm hại hoàng hậu, người đáng sợ bậc này, vậy mà còn mặt dày oán trách hoàng thượng thú chính thê, thật sự buồn cười." Vi Thái hậu cười lạnh: "Trên đời này thị thiếp nhiều như vậy, nếu đều giống như ngươi, chẳng phải sẽ lộn xộn rồi sao?"

"Bản thân thánh mẫu Hoàng thái hậu ngài cũng chỉ là phi tần, chẳng lẽ ngài chưa từng không cam lòng sao, hiện giờ ngài có thể thành thánh mẫu Hoàng thái hậu cao cao tại thượng được ư?" Phùng Tử Căng ngẩng đầu nhìn thẳng Vi Thái hậu, trào phúng nói: "Thiếp thế nào, đều là nữ nhân, Khúc Khinh Cư nàng cao quý hơn ta ở đâu?"

"Độc phụ như ngươi vậy có tư cách gì so sánh với thánh mẫu Hoàng thái hậu." Mẫu hậu Hoàng thái hậu lạnh lùng nhìn Phùng thị hồ ngôn loạn ngữ: "Luận tài luận diện mạo luận đức hạnh, ngươi hoàn toàn không bì kịp thánh mẫu Hoàng thái hậu. Năm đó khi ai gia vẫn còn là hoàng hậu, thánh mẫu Hoàng thái hậu luôn cung kính với ai gia mọi bề, cũng không vì ai gia không được đế sủng mà có nửa phần chậm trễ, dưỡng dục hoàng thượng cũng thành người thiên tư thông minh, lòng mang thiên hạ dân chúng, bà ấy làm thánh mẫu Hoàng thái hậu chính là thiên mệnh sở quy [1]. Nữ nhân độc ác hãm hại chính thê bậc này như ngươi, lấy gì ra so? Thật sự miệng đầy lời hoang đường, làm người ta buồn cười đáng tiếc."

[1] thiên mệnh sở quy: ý trời, số mệnh.

Mẫu hậu Hoàng thái hậu nói thế này chốn chốn đều bảo vệ thánh mẫu Hoàng thái hậu, cũng nói cho những người khác, thánh mẫu Hoàng thái hậu và bà cùng ngồi cùng ăn là do bà tán thưởng và hơn nữa là tôn sùng, thậm chí nâng việc này lên thành thiên mệnh, thật sự đã nâng cao Vi Thái hậu và Hoàng đế, hơn nữa còn biểu hiện lập trường của bản thân.

Nghe xong lời nói này, Khúc Khinh Cư mới hiểu được, khó trách nhiều năm như vậy mẫu hậu Hoàng thái hậu không được Đế Vương sủng ái, dưới gối cũng không có nhi tử, nhưng Khánh Đức đế cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phế bà, tâm tính và thủ đoạn thế này, một nữ nhân thông thấu như vậy. Thật ra cũng giống Vi Thái hậu, không gặp được một nam nhân đáng tin, thật sự rất đáng tiếc.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Hành, quả nhiên thấy sắc mặt hắn hòa dịu không ít, hiển nhiên rất vừa lòng và cảm kích lời nói của mẫu hậu Hoàng thái hậu.

"Hoàng thượng, Thục quý thái phi và Thụy vương đến."

"Tuyên."

"Nhi thần bái kiến hai vị mẫu hậu, bái kiến hoàng huynh, hoàng tẩu." Hạ Uyên vừa vào đại điện, sắc mặt bình tĩnh hành lễ với ba người, dường như không nhìn thấy vài người đang quỳ kia.

Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi Hạ Hành đăng cơ Khúc Khinh Cư mới chính mắt nhìn thấy Hạ Uyên, xét thấy nàng luôn không quá thích Hạ Uyên, cho nên lần này Hạ Uyên vào cửa, nàng cũng không nhìn nhiều. Nhưng lúc đối phương mở lời, nàng bỗng cảm thấy Hạ Uyên có chút không thích hợp, dường như từ một thiếu niên trung nhị biến thành đại thúc trầm mặc ít lời, biến hóa lớn này khiến nàng hoài nghi người trước mắt và Hạ Uyên trước đây thật sự là hai người.

Sau khi Thục quý thái phi nhìn thấy Phùng Tử Căng quỳ trên đất, sắc mặt chợt trở nên hơi khó nhìn, bà ta còn chưa nói gì, mẫu hậu Hoàng thái hậu đã ném lời khai đến trước mặt bà ta: "Thục quý thái phi, ngươi xem đi!" Hành động này nếu do Vi Thái hậu làm, chỉ sợ sẽ có người nói bà càn rỡ. Nhưng nếu là mẫu hậu Hoàng thái hậu làm, thì đó là thiên kinh địa nghĩa.

Hạ Uyên nhìn tờ lời khai rơi xuống này, lại thấy sắc mặt mẫu phi thay đổi, chỉ biết chắc hẳn mẫu phi ở trong hậu cung đã làm chuyện gì bị Thái hậu tra ra rồi. Hắn ta xoay người nhặt lời khai lên, khi thấy Bình tài tử và mẫu phi nội ứng ngoại hợp hại chết Hàn Lương đệ hơn nữa còn vu hãm hoàng hậu, sắc mặt vốn bình tĩnh bỗng chốc trở nên tái nhợt, hắn ta quay đầu nhìn về phía Thục quý thái phi: "Mẫu phi?"

Thục quý thái phi không dám nhìn nhi tử, bà hơi chột dạ nhìn hai vị Thái hậu nói: "Ngôi vị hoàng đế này vốn nên thuộc về con ta, dựa vào cái gì mà các ngươi có thể lên mặt?!"

"Chặn miệng của bà ta lại!" Mẫu hậu Hoàng thái hậu trầm giọng nói: "Thục quý thái phi, ai gia nghĩ ngươi nên cẩn trọng lời nói đi, hoàng thượng đăng cơ là danh chính ngôn thuận, khi Tiên đế lập di chúc chư vị đại thần tâm phúc đều ở đó, không thể chấp nhận ngươi đổi trắng thay đen như vậy!"

"Mẫu phi ngu muội, nhi thần cầu xin hai vị mẫu hậu giữ cho mẫu phi một mạng!" Hạ Uyên thấy mẫu phi bị hai ma ma áp lại, miệng còn bị các nàng nhét lụa, cắn răng bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Hành: "Cầu hoàng thượng nương tình."

Khúc Khinh Cư ngồi bên cạnh Hạ Hành, nàng thấy người vốn tùy ý thẳng thắn lại quỳ trước mặt mình như vậy, không hiểu sao có loại tiếc nuối không nói nên lời.

Thục quý thái phi nhìn thấy cảnh này, không ngừng lắc đầu, nhưng nói không thành lời, nôn nóng đến mức rơi lệ, đâu còn nhìn ra, một năm trước bà vẫn là Thục quý phi được sủng ái nhất hậu cung.

Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây [2], chỉ sợ Thục quý thái phi và Hạ Uyên cũng không ngờ, họ sẽ có một ngày như vậy.

[2] Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây: là một câu tục ngữ được sử dụng rộng rãi để mô tả những thăng trầm của các sự kiện trên thế gian. Nguồn gốc: Sông Hoàng Hà đã nhiều lần thay đổi trong lịch sử của nó, ngôi làng ban đầu ở bờ phía đông của sông Hoàng Hà biến thành một bờ phía tây của sông Hoàng Hà do sự thay đổi của sông Hoàng Hà nhiều năm sau đó. (Nguồn: baike.baidu.com)

Khúc Khinh Cư nhịn không được nhìn về phía hai vị Thái hậu, phát hiện sắc mặt hai người đều bình tĩnh đáng sợ, dường như hai người Thục quý thái phi và Hạ Uyên đều chỉ đang biểu diễn một vở kịch không hề buồn cười chút nào, các bà soi mói nhưng lại cao cao tại thượng ngồi xem.

Nàng không khỏi vỗ về bụng của mình, nếu nàng là Thục quý thái phi, chỉ sợ cũng không xem nổi cảnh này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK