Trong thiên điện hết sức an tĩnh, Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế, nhìn tách trà bể nát trên đất, thái độ cũng không tốt lắm.
Hạ Hành phất tay bảo hạ nhân dọn dẹp những mảnh sứ vỡ đi, hắn rất ít khi thấy Khúc Khinh Cư lộ ra vẻ mặt hoảng hốt này, hắn cũng không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa, không nhịn được tiến lên cố ý sờ sờ gương mặt nàng, cười nói: "Sao thế, mới nổi lửa giận có một lần đã hết sức rồi à?”
Khúc Khinh Cư ngẩng đầu nhìn ý cười trên mặt hắn, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn. Từ vẻ mặt ung dung thoải mái của hắn, có thể nhìn ra sự ân cần quan tâm bị nụ cười che giấu, nàng miễn cưỡng cười cười: "Chỉ cảm thấy không đáng cho mẫu thân ta thôi.” Năm đó tại sao Điền Gia lại gả nữ nhi cho Khúc gia, nàng cũng không rõ lắm, nghe nói là bởi vì ước định của đời trước.
Chỉ bởi vì tâm tư của chính bản thân mình, nên mới tuỳ ý định ra hôn ước làm tổn hại đến hạnh phúc của nữ nhi, bậc phụ mẫu như thế này có xứng không? Chuyện thành gia lập thất của đời người há phải chuyện nhỏ, chẳng lẽ đây chỉ là một nước cờ để chứng minh thủ đoạn hữu nghị giữa bọn họ thôi sao? Hoặc là, lúc trưởng bối lui tới thân thiết với nhau, thì nhi tử nữ nhi mình nhất định có thể trở thành phu thê hoà thuận, trượng phu cũng sẽ không bạc đãi thê tử?
Thực tế thường thương cảm hơn tưởng tượng, Khúc Điền thị cũng không thể dựa vào sự thân thiết của trưởng bối hai nhà mà nhận được đối đãi dịu dàng của Xương Đức công, không biết lúc ấy lão Tường Thanh Hầu còn chưa mất có thấy hối hận không?
Nàng không phải cổ nhân chân chính, cho nên không hiểu được loại tâm thái này, nhưng nếu sau này có đứa bé, nhất định nàng sẽ không đối đãi với chúng như vậy.
"Ta hiểu." Hạ Hành kéo nàng vào ngực mình, nhẹ giọng nói: "Những người ức hiếp nàng trước kia, ta đã nhớ kỹ giúp nàng, cuộc sống của chúng ta sau này còn dài, đừng tức giận với bọn chúng làm gì cho hại thân, nếu không, chúng ta tìm cơ hội ức hiếp lại bọn họ nhé?!”
Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế, tựa đầu vào ngực Hạ Hành, nghe nam nhân của mình vừa ôm mình vừa nói sau này sẽ ức hiếp lại những người đã từng khi dễ nàng như thế nào, chút xíu ưu thương trong lòng đã bay biến mất tăm mất tích từ lâu, trở tay ôm lấy eo của hắn, cười cười cọ cọ vào trán hắn.
Hạ nhân hầu hạ bên cạnh thận trọng cúi đầu, không dám nhìn tới hai vị chủ tử, chỉ có khóe miệng của đám người Mộc Cận tràn đầy ý cười, xem ra mặc kệ Xương Đức công phủ ra sao, Vương gia cũng sẽ không vì vậy mà giảm bớt yêu thương Vương phi nhà mình, dù chỉ là nửa phần.
Mấy ngày nay, hạ nhân trong phủ Thụy vương luôn nơm nớp lo sợ, sự bất hoà giữa Vương gia và Vương phi đã là bí mật công khai mà người trong phủ không dám truyền ra ngoài. Vương phi cực kỳ không thích Khúc trắc phi phía tây viện là chuyện mọi người đều biết, bởi vì Khúc trắc phi được Vương gia sủng ái, nên cũng không ai dám đến hạch sách vạch tội nàng ta.
Nhưng mấy ngày nay, chuyện của phủ Xương Đức công ồn ào khắp kinh thành, đám hạ nhân trong phủ không quản được cái miệng của mình mà tụ tập bàn tán xôn xao, mặc dù không dám bàn luận trắng trợn trước mặt Khúc Ước Tố, nhưng nàng ta vẫn mơ hồ nhận thấy ánh mắt mà bọn hạ nhân nhìn mình có gì đó bất thường. Đối diện với những ánh mắt khinh bỉ hoặc hiếu kỳ, nàng ta chỉ có thể khổ sở chịu đựng, nửa điểm bất mãn cũng không biểu hiện ra.
"Khúc trắc phi, Vương phi cho mời." Một thái giám đi vào, tùy ý thi lễ với Khúc Ước Tố, không âm không dương nói: "Vương phi đã nói, nếu Khúc trắc phi không có thời gian, có thể không cần đi, nhưng bái thiếp của phu nhân Xương Đức công, Vương phi sẽ xé ngay lập tức."
"Phiền công công truyền báo lại, ta lập tức đến ngay." Khúc Ước Tố vờ như không nhìn thấy sự vô lễ của tên thái giám đó, cười cười đứng lên, còn bảo Dao Khê nhét một hà bao cho hắn.
Nàng ta cũng không muốn ẩn nhẫn nén giận, nhưng tên thái giám trước mắt này là thái giám đắc lực được Vương phi tin dùng, nàng ta chỉ là một thị thiếp, sao có thể lớn tiếng quát nạt được. Đợi sau khi tên thái giám rời đi, nụ cười của Khúc Ước Tố mới tiêu tán toàn bộ, nói: "Dao Khê, thay y phục."
Hôm nay, phủ Xương Đức công chắc hẳn đã tiêu rồi, nàng không cần đoán cũng biết, những ai từng gọi là bằng hữu thân thích, giờ phút này sẽ càng trốn xa hơn.
Tần Bạch Lộ giễu cợt đảo đảo bái thiếp trong tay, tiện tay vứt sang một bên: "Nay, chuyện phủ Xương Đức công đã thành chuyện cười, lại còn dám đến phủ chúng ta cầu tình.”
Sau lưng nàng vang lên một giọng nói nhỏ: "Vương phi, đã như vậy, người cho phép Khúc thị gặp người nhà mẹ đẻ làm gì?" Đây không phải là tạo cơ hội cho Khúc thị sao?
"Thế, vì sao không cho nàng ta gặp?" Tần Bạch Lộ cười lạnh: "Ta muốn cho nàng ta thấy, đến tột cùng Vương gia có thể vì nàng ta mà ra tay tương trợ Khúc gia Lương gia hay không."
Như Hoạ nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Vương phi, lại không thốt nên lời, hôm nay Vương phi và Vương gia cơ hồ đã đến mức không thể chạm mặt nhau, hận ý của Vương phi đối với Khúc thị cũng càng thêm rõ ràng. Chuyện đã đến tình trạng này, trừ phi Khúc thị bị Vương gia chán ghét vứt bỏ, nếu không sẽ không có cách nào kết thúc được.
Chẳng bao lâu, Tần Bạch Lộ thấy Khúc Ước Tố vận y phục đa phần là màu trắng tiến vào, nàng nhìn nữ nhân này quy củ hành lễ với mình, khóe miệng lộ ra một tia chế nhạo: "Phu nhân Xương Đức công gởi bái thiếp muốn gặp ngươi, ta cũng không phải là người hà khắc, nên cho mẫu tử các ngươi gặp nhau ở tây viện, không biết Khúc trắc phi có ý kiến gì không?"
"Nô tỳ cảm tạ Vương phi." Khúc Ước Tố nhún người phúc thân, nàng ta nhìn vẻ giễu cợt trong mắt Tần Bạch Lộ, cắn răng xoay người ra khỏi chánh viện.
Tần Bạch Lộ không phải thật tình tạo cơ hội, chỉ là muốn nhìn bộ dáng cầu xin của mình mà thôi, có lẽ đối với Tần Bạch Lộ, mình càng rơi vào đường cùng nàng ta mới càng vui mừng.
Vịn tay Dao Khê trở lại tây viện, ngồi đợi một lúc lâu, mới có người dẫn Lương thị vào cửa, Khúc Ước Tố nhìn sắc mặt mẫu thân tiều tụy hơn thường ngày nhiều, liền đứng lên nghênh đón Lương thị.
"Tố nhi." Lương thị nhìn nữ nhi, chưa nói gì lệ đã rơi trước. "Phủ chúng ta sắp không xong rồi."
Khúc Ước Tố làm đỡ bà ta ngồi xuống, khuyên nhủ: "Mẫu thân đừng khóc, người nói con nghe tình huống bên ngoài hiện giờ trước đã." Giờ đây nàng ta chỉ quanh quẩn trong hậu viện vương phủ, rất nhiều tin tức đều không truyền đến được, chỉ biết là lúc thượng triều có rất nhiều người tố tội nhà mẹ đẻ mình, còn những chuyện khác thì không rõ lắm.
Lương thị lau nước mắt, kể lại đầu đuôi ngọn nguồn hiện trạng trong phủ, nhắc tới Khúc Khinh Cư thì trong lời nói còn mang theo tàn nhẫn: "Sớm biết sẽ có ngày nha đầu chết tiệt kia như thế, ban đầu ta không nên giữ lại nó làm gì!"
Nghe nói như thế, Khúc Ước Tố cười khổ, nàng ta bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân, việc đã đến nước này, người oán trách thì có ích lợi gì. Hiện giờ đâu phải chỉ có mình tỷ ấy không chịu giúp, thật là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe rồi."
"Bây giờ ngay cả đệ đệ con cũng bị thư viện Đông Sơn cho thôi học, ta vốn định bảo nó tham gia kỳ thi Hương năm nay, nhưng mà đến nước này rồi, sao đệ đệ con có thể thi được nữa chứ?” Nhớ tới nhi tử, sắc mặt Lương thị càng thêm khó coi. "Ghê gớm hơn chính là Điền Gia, còn cố tình moi ra chuyện của mười mấy năm trước nữa.”
Khúc Ước Tố mơ hồ cảm thấy tình thế lần này rất không ổn, nhưng khi nhìn vẻ mặt của mẫu thân, nàng ta lại không nói ra.
"Tố nhi, giờ con đã là trắc vương phi, hay là con thử cầu xin Thụy vương xem sao, Thụy vương được hoàng thượng sủng ái nhất, nếu Thụy vương có thể cầu tình giúp nhà chúng ta ít câu, còn có tác dụng hơn nhiều so với những người khác.” Lương thị nắm tay Khúc Ước Tố thật chặt. "Con hãy nghĩ cách giúp nhà chúng ta đi.”
Tay bị nắm đau, trong lòng Khúc Ước Tố sầu khổ không thôi, nàng chỉ là một thị thiếp, có tư cách gì khiến Vương gia làm những việc này cho nàng chứ. Nhưng đối mặt với sự cầu khẩn của mẫu thân, cuối cùng nàng chỉ có thể gật đầu. “Để con đi van cầu Vương gia, nếu Vương gia không đồng ý......"
"Thụy vương nhất định sẽ đồng ý." Vẻ kinh hoảng trong mắt Lương thị giảm bớt, bà nhìn nữ nhi như hoa như ngọc của mình, nói chắc chắn: "Ở bên ngoài đồn đãi, Thụy vương hết sức sủng ái con, con đi cầu cạnh, sao ngài ấy không đồng ý cho được?"
Sủng ái?
Nhớ tới thái độ mấy ngày nay của Vương gia với mình, Khúc Ước Tố miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nửa chữ cũng nói không nói được.
Hai mẹ con còn chưa nói được bao nhiêu, quản sự trong phủ đã tới thúc giục. Lương thị cho rằng Vương phi ghen tỵ với nữ nhi mình, không thể làm gì khác hơn là không cam lòng rời đi. Ra khỏi cửa chính phủ Thụy vương, Lương thị có chút hả hê, nghĩ, Khúc Khinh Cư kia là vương phi thì sao, đến cuối cùng, hi vọng của cả phủ không phải vẫn đặt trên vai nữ nhi thân sinh của mình đấy ư?
Trăng sáng soi tỏ, Tần Bạch Lộ nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cười như không cười nói với Như Hoạ đứng hầu bên cạnh: "Vương gia đến tây viện rồi à?"
Như Hoạ gật đầu, đáp: "Mới có người nhìn thấy Vương gia đến tây viện rồi ạ."
Tần Bạch Lộ bỗng dưng cười ra tiếng, vừa sung sướng vừa bi thương, nụ cười càng lúc càng trào phúng, lại bị che giấu hoàn toàn trong bóng đêm.
Hạ Uyên buông tay Khúc Ước Tố ra, nhận lấy ly rượu nàng ta dâng lên, uống vào, hắn cười như không cười tuỳ ý xoa nắn khối mềm mại trước ngực nàng ta: "Sao hôm nay tiểu mỹ nhân nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ có việc muốn cầu xin à?"
Khúc Ước Tố giật mình, ngay sau đó cười quyến rũ nói: "Vương gia nói gì thế, là thiếp thật tâm muốn hầu hạ ngài mà."
"Thật sao?" Hạ Uyên quan sát nàng ta: "Thật đáng tiếc, vốn bổn vương còn nghĩ, nếu nàng có chuyện muốn nhờ, bổn vương có thể giúp mấy phần, nhưng nàng đã không có chuyện gì thì thôi vậy, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta vẫn nên hành sự cho sớm nào."
Thuận thế dựa vào nam nhân, Khúc Ước Tố đưa tay vạch y phục trước ngực Hạ Uyên ra: "Quả thật thiếp có một chút chuyện nhỏ, Vương gia tâm sáng như gương, hẳn là đã nhìn ra."
"Hửm?" Hạ Uyên một tay ôm lấy nàng ta, một cái tay khác bưng ly rượu, hỏi: "Không biết mỹ nhân có chuyện gì?"
"Thiếp muốn cầu tình giúp phủ Xương Đức công......"
Hạ Uyên đẩy người trong ngực ra, cũng không để ý nàng ta bị té dưới đất, Hạ Uyên đặt ly rượu trong tay lên bàn, giễu cợt cười nói: "Bổn vương không ngờ ngươi lại nói đến chuyện này."
"Vương gia." Khúc Ước Tố biến sắc mặt, quỳ trước mặt Hạ Uyên, ôm lấy chân của hắn, nói: "Vương gia, ngươi cứu nhà mẹ của thiếp đi, thiếp......"
"Từ trước đến giờ, bổn vương chưa hề đặt phủ Xương Đức công vào mắt." Hạ Uyên cười nhạo, một cước đá văng nàng ta ra, từ từ đứng lên nói: "Nếu không phải thấy ngươi có vài phần thùy mị, bổn vương cần gì rước ngươi vào phủ, chỉ là một tiểu thiếp nhỏ nhoi, mà dám xem mình là bảo bối tâm can của bổn vương thật à?"
Nói xong, cũng không nhìn nữ nhân bị mình đá nằm dưới đất, sửa lại vạt áo. "Thật là mất hứng, xem ra Thanh Liễu ở đông viện còn thú vị hơn."
Khúc Ước Tố che ngực bị đá đau, gian nan ngồi dậy, lại chỉ thấy bóng lưng không chút do dự rời đi của Hạ Uyên, ánh trăng bàn bạc phủ xuống đầu vai hắn, tự dưng khiến người ta cảm thấy toàn là lãnh ý.
Hết chương 81
**********