Ngày nào đó thật lâu sau này, Ma Quân Ni Lộc nhìn bạo tuyết từ trên trời giáng xuống bị thâm uyên phía sau Ma Cung cắn nuốt, chợt nhớ tới trận tuyết này trong Bạch Đế thành.
Tuyết Lão thành quanh năm gió tuyết không ngừng, hắn đã nhìn thấy không biết bao nhiêu gió tuyết, nhưng cũng không để lại cho hắn trí nhớ khắc sâu bằng trận tuyết năm đó.
Bạch Đế thành ở phía nam, khí hậu ấm áp, lại gần Tây Hải, cho nên rất ít có tuyết rơi, nhưng hôm nay tuyết lại lớn vô cùng.
Chỉ dùng nửa đêm thời gian, tòa thành bên bờ Hồng hà đã bị tuyết bao trùm, cát vàng đầy đất trong viện cũng đã bị nhuộm trắng toàn bộ.
Ma Quân thu hồi tầm mắt nhìn về thâm uyên, nói với Trần Trường Sinh: "Ta sai rồi, hôm đó ta nên không tiếc bất cứ giá nào để giết chết ngươi.
"
Nam Khách vẻ mặt hờ hững nói: "Ta cũng nghĩ như vậy.
"
Trần Trường Sinh cả người đầy máu, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nói: "Đó đều là chuyện đã qua.
"
!
!
Ở trong trận gió tuyết đã qua thời gian rất lâu ấy, Trần Trường Sinh đi tới tòa viện cách Tương tộc trang viên không xa.
Ma Quân quả thật không có ý tứ động thủ giết hắn, ít nhất là ở ban đầu thời điểm.
Trần Trường Sinh đẩy viện môn đi vào, đáy giày giẫm lên tuyết mới, phát ra thanh âm loạt xoạt, rất dễ nghe.
Hắn vẫn mặc đạo y tố sắc, chẳng qua bên ngoài có thêm một chiếc áo khoác.
Gió rét phất động lên tuyết đọng trên mặt đất, rất nhanh đã đem dấu chân phía sau hắn xóa bỏ, cũng mang theo một góc áo khoác.
Sâu trong viện lớn có một thân cây, dưới tàng cây đặt một cái lò đất nhỏ, trên lò có trà, cách lò có hai cái ghế.
Ma Quân ngồi trên chiếc ghế phía bắc.
Chỗ ngồi phía nam để trống đợi chờ.
Trần Trường Sinh đi tới dưới tàng cây.
Trong bầu nước trà vừa vặn sôi lên, phát ra thanh âm dễ nghe.
Tựa như thanh âm của Ma Quân.
"Một ngàn năm.
"
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ trong những lời này của Ma Quân.
Tin tưởng những người biết được cuộc nói chuyện hôm nay, lúc này cũng sẽ có cảm khái tương tự.
Suốt một ngàn năm trước, Thái Tông Hoàng Đế cùng Ma Quân đời trước từng tiến hành một lần nói chuyện tại thành Lạc Dương.
Lần nói chuyện kia vô cùng nổi tiếng, toàn bộ đại lục không có người nào không biết, từ ngàn năm trước cho đến hiện tại, vẫn là chủ đề rất nhiều dân chúng hồi ức cảm khái.
Cho dù đến vô số năm sau, tin tưởng lần nói chuyện này vẫn chiếm những lời văn trọng yếu trong lịch sử.
Lần nói chuyện này quyết định thế cục của toàn bộ đại lục ngày sau.
Nhân tộc xưng thần tiến cống, Ma tộc lang kỵ bắc quy.
Lần nói chuyện này đối với Nhân tộc mà nói, vốn là sự nhục nhã lớn nhất, nhưng bởi vì Chu Độc Phu ở Bá Liễu gian hiện thân, trở thành ý nghĩa không đồng dạng.
Từ góc độ này mà nói, cuộc nói chuyện này cũng không chỉ phát sinh giữa Thái Tông Hoàng Đế cùng Ma Quân đời trước, mà là ba vị vĩ nhân đối thoại.
Ngàn năm sau, lãnh tụ của Nhân tộc cùng quân vương của Ma tộc rốt cục lại gặp nhau, sắp nghênh đón một cuộc nói chuyện mới.
Có thể nào không làm lòng người sinh ra ngơ ngẩn.
Trần Trường Sinh nói: "Hôm nay cuộc nói chuyện này không có ai chứng kiến, cho nên có thể sẽ nhanh chóng biến mất trong lịch sử.
"
Ma Quân nói: "Tương lai ta sẽ để sử quan ghi chép lại cuộc nói chuyện này, hơn nữa yêu cầu mỗi đứa bé đều phải đọc thuộc lòng.
"
Trần Trường Sinh lắc đầu, nói: "Ta không thể làm như vậy, bởi vì ta không cảm thấy chuyện này quan trọng như vậy.
"
Hai câu này có tư thái hoàn toàn bất đồng, nhưng ý tứ vô cùng tương cận.
Vô luận Ma Quân hay là Trần Trường Sinh, cũng thể hiện sự tự tin cực kỳ cường đại thậm chí là đáng sợ.
—— sách sử ghi chép ra sao, hoặc là có ghi chép hay không, đây đều là quyền lực của người thắng cuộc.
!
!
Sau khi những lời đối thoại đầu tiên chấm dứt, an tĩnh trong viện kéo dài một thời gian ngắn.
Trà trên lò không ngừng sôi, nhưng Ma Quân không có ý tứ châm trà, chẳng qua là lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh cũng lặng yên nhìn Ma Quân.
Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp gỡ đối phương, nói cho đúng , đã là lần thứ ba.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ mặt Ma Quân.
Tựa như phần lớn thành viên hoàng thất Ma tộc, sắc mặt Ma Quân vô cùng tái nhợt, không giống ngọc thạch, cũng không giống gió tuyết, mà có chút quỷ dị.
Nhưng đây không phải dấu hiệu bệnh tật gì, mà cảm giác như đây là một dấu hiệu chứng tỏ sự bất đồng với thế nhân.
Ma Quân bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười của hắn có chút kỳ lạ, lộ ra tương đối nhiều lợi, cùng sắc mặt tái nhợt tương xứng, cũng không phải đặc biệt khó coi, chỉ là có chút máu tanh.
"Ngươi quả nhiên là một người thú vị.
"
Ma Quân nói: "Hoặc là nói ngươi không phải là người, bởi vì trên người của ngươi không có khí tức của nhân loại, mà giống như.
.
Một món đồ?"
Trần Trường Sinh nghĩ tới Ma Quân có thể mơ hồ biết được lai lịch của mình, thậm chí có khả năng còn rõ ràng hơn mình.
Nhưng không sao cả.
Bất kể là món đồ hay là trái cây, hắn biết mình là ai, như vậy là đủ rồi, tự nhiên sẽ không bị nhiễu loạn đạo tâm.
Ma Quân nhìn hắn không có phản ứng, thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Ta lần này tới Bạch Đế thành chủ yếu là vì ba chuyện.
"
Dựa theo cách nói trịnh trọng như thế, đây tất nhiên là đại sự, Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nghĩ thế nào cũng chỉ nghĩ ra được một chuyện.
Ma Quân tự nhiên sẽ không nói tới chuyện phát sinh trong thiên thụ hoang hỏa tẩy luyện, nói: "Đến thời khắc này, ta đã hoàn thành một nửa, phần sau liền xem hôm nay.
"
Trần Trường Sinh hỏi: "Cùng ta có liên quan ư?"
Ma Quân nói: "Dĩ nhiên, bởi vì chuyện quan trọng nhất chính là gặp ngươi.
"
Trần Trường Sinh nói: "Lúc ngươi rời Tuyết Lão thành đã xác định sẽ gặp ta ở chỗ này sao?"
Ma Quân nói: "Ta chuẩn bị cưới Lạc Lạc Điện hạ, Yêu tộc chuẩn bị kết minh với ta, ngươi nhất định sẽ tới, vậy chúng ta nhất định sẽ gặp mặt.
"
Trần Trường Sinh hỏi: "Vì sao nhất định phải gặp mặt ta?"
Ma Quân nói: "Ta nghĩ, nếu như không thể giết chết ngươi, vậy thì muốn hỏi ngươi một vấn đề.
"
Trần Trường Sinh nói: "Vấn đề gì?"
Ma Quân hỏi: "Mục đích sống của chúng ta là gì?"
Trần Trường Sinh trầm mặc.
Vài ngày trước Biệt Dạng Hồng rời khỏi nhân thế, hắn ngồi trong sân nhìn tinh thần trong bầu trời đêm, cảm thụ được hư vô màu đen như miệng giếng, từng nghĩ tới vấn đề.
Trên thực tế, ở trong rất nhiều đêm sau Thiên Thư lăng chi biến, hắn đều nghĩ tới vấn đề này.
Ở trong mắt rất nhiều thế nhân, vấn đề này vô cùng huyền diệu, có chút phong vị của thư sinh, làm người ta phải bật cười.
Nhưng đây mới thật là vấn đề rất đáng để suy tư.
Người như hắn và Ma Quân, tự nhiên hiểu được đạo lý này.
"Đứng ở vị trí khác nhau sẽ phải làm việc khác nhau, suy tư vấn đề khác nhau.
"
Ma Quân vẻ mặt hờ hững nói: "Chúng ta là tồn tại cao nhất trong thiên địa, vậy cần phải nhìn xa nhất.
"
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát nói: "Tầm mắt của ngươi rơi ở nơi nào?"
Ma Quân nói: "Trên Tinh hải.
"
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn.
Ma Quân nói tiếp: "Còn muốn thiên thu muôn đời.
"
Đổi lại là người bình thường khác, nhất định không hiểu được đoạn đối thoại này, nhưng Ma Quân biết, nhất định Trần Trường Sinh có thể hiểu được.
Trần Trường Sinh quả thật hiểu được, bởi vì đây cũng là ý nghĩ của hắn, bởi vì hắn là Nhân tộc Giáo Hoàng.
Ma Quân nói: "Đây là trách nhiệm, cũng là áp lực, nhưng giống như trước cũng là nơi phát ra khoái cảm lớn nhất, ý nghĩa tồn tại cứng rắn nhất.
"
"Trên Tinh hải rốt cuộc có cái gì? Thánh Quang đại lục dị tộc nhân ư?"
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn vào mắt Ma Quân hỏi: "Các ngươi cùng bọn họ có quan hệ gì? Người trộm hỏa là sao?".
Danh Sách Chương: