Tô Mặc Ngu mấy người không biết nên nói điều gì, nhìn vào mắt nhau, phát hiện vẫn không biết nên nói điều gì.
"Ngươi đang nói gì thế?" Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh hỏi.
"Ta sắp chết, ước chừng chỉ có thể sống thêm hai mươi mấy ngày thôi."
Thanh âm của Trần Trường Sinh rất bình tĩnh, vẻ mặt rất thản nhiên, tựa như đang kể một câu chuyện rất bình thường.
Trời sắp mưa, mẹ phải gả cho người khác, y phục trên nóc nhà do ai tới lấy?
Ớt ngâm trong vò đã đủ độ, bình thời chỉ cần cho thêm nước, nếu không trong vò có váng trắng, đồ chua đều phải bỏ đi.
Từ chỗ của trưởng bối nghe nói, đồ chua trong vò nếu như có váng trắng, có thể dùng rượu mạnh tới cứu, chẳng qua như vậy đồ chua làm sao còn gọi là hoàn mỹ?
Nhìn chung quanh, thật giống như sào huyệt tặc nhân, thoạt nhìn, trời thật sự sắp mưa a.
An tĩnh, phảng phất tĩnh mịch.
Chỉ có thể nghe được thanh âm của suối phun.
Không biết qua thời gian bao lâu, Đường Tam Thập Lục mới mở miệng lần nữa: "Ngươi đang đùa gì vậy?"
Bọn họ cũng rất rõ ràng, Trần Trường Sinh là một người không biết nói đùa, càng không dùng loại chuyện này để đùa giỡn, cho nên sắc mặt bọn họ đều rất khó coi.
Nhìn vẻ mặt bốn người, chẳng biết tại sao, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút xin lỗi.
Hiên Viên Phá thanh âm có chút phát run: "Ngươi làm sao vậy?"
Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đã theo hắn tới Hàn sơn, biết hắn bị Ma Quân đánh trọng thương, nhìn hắn phá cảnh Tụ Tinh, sau đó ngã xuống, nhưng không biết thì ra vấn đề nghiêm trọng như thế.
Bởi vì Trần Trường Sinh không nói gì, bọn họ cũng không hỏi, cho dù đến giờ này khắc này, bọn họ vẫn không hỏi xem chuyện cụ thể thế nào, chẳng qua là nhìn hắn.
Có một số việc cuối cùng cần giải thích , bởi vì chỉ có giải thích rõ, mới coi như đã dặn dò xong.
Trần Trường Sinh nhìn bốn người nói: "Ta có bệnh, bệnh từ trong bụng mẹ mang ra.
Kinh mạch của ta cũng có vấn đề.
Ta trước đây thật lâu đã biết mình sống không quá hai mươi tuổi, vẫn không nói với các ngươi, đây là ta không đúng, ta vốn cho rằng mình có thể giải quyết được vấn đề này, không nghĩ tới ở trên Hàn sơn phát bệnh, kinh mạch vỡ vụn, không có cách nào nối lại, cho nên ta sắp chết."
"Ngươi đến cùng muốn nói cái gì? Mới vừa rồi nói những lời đó coi như là di ngôn hay sao?"
Đường Tam Thập Lục chau mày kiếm, nhìn hắn giễu cợt nói: "Có bệnh phải tìm thầy thuốc, ra vẻ đau buồn ở chỗ chúng ta làm gì?"
Nếu nói giễu cợt, chỉ là vì che giấu bất an cùng sợ hãi, còn có tức giận trong lòng mà thôi.
"Ta chính là thầy thuốc tốt nhất."
Trần Trường Sinh nhìn hắn giải thích, thanh âm rất bình tĩnh, vẻ mặt rất chân thành tha thiết.
Hắn không phải đang tự đề cao mình, chẳng qua là đang trần thuật một sự thật, nhưng vẫn giống như trước, làm cho người ta không còn lời nào để nói.
Nếu như không phải tình huống bây giờ rất đặc thù, có lẽ Đường Tam Thập Lục sẽ phản ứng tương đối kịch liệt, nhưng hiện tại, hắn chỉ trầm mặc.
"Giáo Hoàng?" Chiết Tụ bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Trần Trường Sinh lắc đầu.
Tô Mặc Ngu nói: "Vậy Thánh Nữ thì sao? Thánh Quang Thuật của nàng có thể nói là độc nhất vô nhị, làm sao có thể không trị hết bệnh của ngươi được?"
Đường Tam Thập Lục nghĩ như vậy, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, bỗng nhiên nhớ lại chút chuyện, đem toàn bộ những lời đó nuốt trở vào.
Vạn dặm đường từ Hàn sơn trở về, hắn và Chiết Tụ từng tận mắt thấy Từ Hữu Dung không rời Trần Trường Sinh nửa bước, lại liên tưởng đến sau khi trở lại kinh đô, Từ Hữu Dung không để ý đến tin đồn, không thèm để ý mặt mũi của Đông Ngự thần tướng phủ cũng muốn ở lại Quốc Giáo học viện, cho thấy nàng đã sớm biết chuyện này, hơn nữa nàng cũng không có phương pháp nào để giải quyết.
Không khí lần nữa lâm vào trầm mặc, sắc mặt của mọi người cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Trần Trường Sinh cảm thấy có lỗi nói: "Thật xin lỗi."
Đường Tam Thập Lục cũng không cách nào đè nén tâm tình trong lòng nữa, cắn răng lạnh giọng nói: "Ngươi sắp chết, còn phải nói xin lỗi với ai chứ?"
"Mọi chuyện trên thế gian này, chỉ có chết là chuyện của mình, nhưng ta cảm thấy thái độ của ngươi có vấn đề."
Sau khi biết chuyện này, Chiết Tụ biểu hiện bình tĩnh nhất, hắn nhìn ánh mắt Trần Trường Sinh nói: "Nếu bây giờ ngươi còn sống, thì không thể nghĩ mình là một người chết, cho dù những ngày qua ngươi sống trong tâm thái chắc chắn phải chết, cũng phải đem trọng điểm đặt trên hai chữ còn sống."
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn.
Ở trên hoang nguyên đầy gió tuyết nơi phương bắc, Chiết Tụ bị Lang tộc bộ lạc đuổi đi, thân mang trọng bệnh, nhưng vẫn không ngừng chiến đấu, hắn đối với chuyện này có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
"Đúng vậy, nhưng cần phải làm một số chuyện trước, có một số việc cần sắp xếp một chút."
Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Hữu Dung nàng...!Cùng ta từng có hôn ước, nàng là vị hôn thê của ta, mặc dù hiện tại hôn ước đã giải trừ, xem tình hình ta cũng không thể cưới nàng, nhưng ta sẽ đối đãi với nàng như thê tử, chẳng qua tài sản nên chia hồi đầu năm cũng đã chia rõ, ta sẽ sắp xếp lại một chút sự vật, đến lúc đó ngươi giúp ta đưa cho nàng."
Đường Tam Thập Lục theo thói quen muốn giễu cợt mấy câu, tỷ như loại người nghèo rớt như ngươi có thể có di vật gì đáng giá chứ, nhưng cuối cùng không nói gì, chẳng qua trầm mặc gật đầu.
Trần Trường Sinh nói tiếp: "Lạc Lạc là đệ tử của ta, đem tài sản của ta để lại một phần ba cho nàng, sư huynh của ta nơi đó cũng để lại một phần ba, còn có một phần ba để lại trong học viện, học sinh gia cảnh kém chút có thể xin dùng, về phần các ngươi, ta từng tặng các ngươi kiếm, thứ khác cũng không giữ."
Chiết Tụ cùng Hiên Viên Phá đều không giàu có, nhưng có Đường Tam Thập Lục ở đây, không cần hắn quan tâm.
"Quốc Giáo học viện thật sự để cho ta tiếp nhận ư?" Tô Mặc Ngu nói: "Ta có chút bất an, bởi vì ...!trọng trách này rất nặng."
Lúc nói chuyện, hắn nhìn về các học sinh đọc sách ở hành lang nơi xa.
Mùa thu năm ngoái, Quốc Giáo học viện chiêu thu hơn một trăm vị tân sinh, dựa theo quy củ của Đại Chu triều cùng Quốc Giáo, những tân sinh này không còn cơ hội gia nhập học viện khác, cũng chẳng khác nào nói, bọn họ đem vận mệnh của mình cùng vận mệnh của Quốc Giáo học viện nối liền lại với nhau, nếu như Trần Trường Sinh thật sự chết rồi, Quốc Giáo học viện tự nhiên không có cảnh tượng như hiện tại, như vậy còn có thể chống đỡ bao lâu?
"Để ta đánh đi." Đường Tam Thập Lục mặt không chút thay đổi nói: "Không biết làm sao trời sinh đã phải gánh vác trách nhiệm là nhân vật chính, rồi hãy nói viện trưởng như thế, cũng không bằng để viện giam ta ra mặt."
Trần Trường Sinh nghe vậy cảm thấy hơi kinh hãi.
Ban đầu ở ven hồ nói chuyện hồi lâu, hắn cũng rõ ràng hơn so với ai khác, áp lực mà Đường Tam Thập Lục thừa nhận có bao nhiêu, hắn ở kinh đô ở Quốc Giáo học viện trải qua cuộc sống tự do, nhưng dần dần trưởng thành , Vấn Thủy Đường gia nhất định sẽ yêu cầu hắn kết thúc nhanh chóng để trở về thừa kế gia nghiệp.
Đường Tam Thập Lục nói: "Lão đầu tử nhà ta mặc dù không tân tiến lắm, nhưng cuối cùng là lão đầu tử của ta, lại nói lão đầu tử thân thể nhìn cũng rất tốt, cho nên không quá gấp gáp."
Trần Trường Sinh biết hắn đang nói dối, cho dù Vấn Thủy Đường gia không nóng nảy bồi dưỡng người thừa kế, cũng không muốn nhìn Đường Tam Thập Lục đứng trong hiểm cảnh, ở lại kinh đô thời gian dài như thế.
"Nếu như ngươi thật sự chết đi, ta trở về muộn hai năm, bọn họ cũng có thể hiểu được."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nghiêm nghị nói: "Cho nên ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng muốn gạt ta, đến lúc đó nhất định phải chết đấy."
Đây tự nhiên là nói đùa, chẳng qua là không vui vẻ, rất cứng nhắc, nhất là thời khắc như thế này, cứng rắn tựa như cái bánh bao để mấy đêm, rất khó nuốt, cũng rất khó chịu.
Tô Mặc Ngu nhìn Trần Trường Sinh nói: "Yên tâm đi, ta sẽ lưu lại nhìn hắn ."
Chiết Tụ nói: "Nếu như ngươi chết, ta xong xuôi chuyện kia, sẽ trở về phương bắc."
Hắn là sói đến từ phương bắc, chỉ dừng lại ở kinh đô phồn hoa một đoạn thời gian, chữa bệnh dưỡng thương, thương thế bình phục rồi dĩ nhiên là muốn rời đi.
Chẳng qua hắn muốn làm xong chuyện gì?
Không khí có chút đè nén trầm trọng , sau khi nghe lời của Chiết Tụ, tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Bọn họ đều biết, trước lúc Chiết Tụ rời đi kinh đô nhất định phải làm chuyện kia chính là —— giết Chu Thông.
...
...
Trần Trường Sinh là học sinh đầu tiên của Quốc Giáo học viện sau hơn mười năm.
Quốc Giáo học viện cũng bởi vì hắn mà tân sinh.
Nếu nói thứ mà hắn nuối tiếc nhất ở kinh đô là gì, trừ những người đó, tự nhiên chính là tòa học viện thanh u này.
Sau khi hắn rời khỏi thế giới này, Quốc Giáo học viện có thể tiếp tục tồn tại hay không? Còn có thể tồn tại như bây giờ hay không?
Đường Tam Thập Lục cùng Tô Mặc Ngu đã đưa ra lời hứa của mình, Chiết Tụ sau khi được Đường Tam Thập Lục hứa hẹn sẽ trả đủ tiền, hướng Trần Trường Sinh tỏ vẻ chính mình sẽ tùy thời ra tay giết người thay cho Quốc Giáo học viện, mời hắn yên lòng rời đi, trong thời khắc này, Trần Trường Sinh cảm giác mình có phải nên nhắm mắt lại, làm ra bộ dáng đột ngột biến mất hay không?
Khi bọn hắn nhìn Hiên Viên Phá, muốn biết dự định của hắn , Hiên Viên Phá bỗng nhiên nói một câu nói rồi đi, câu nói của hắn là: "Ta đi."
Hiên Viên Phá đi thật nhanh, không chút nuối tiếc, không chút do dự, tựa như có ai đang đuổi giết hắn, hoặc như là Quốc Giáo học viện sắp sửa sụp đổ vậy.
"Đây chính là cây đổ bầy khỉ tan hoang ư?"
Sau khi xác nhận ngay cả thanh huyền thiết trọng kiếm trong phòng bếp cũng đã bị Hiên Viên Phá lấy đi, Đường Tam Thập Lục hít một hơi lãnh khí.
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: "Rõ ràng là hắn đang vội vã trở về Bạch Đế thành."
Đường Tam Thập Lục không giải thích được nói: "Hắn trở về Bạch Đế thành làm gì?"
"Đi tìm Lạc Lạc Điện hạ, nói cho nàng biết Trần Trường Sinh sắp chết, chỉ có Lạc Lạc Điện hạ mới có thể mời Bạch Đế Bệ Hạ tới kinh đô chữa bệnh cho Trần Trường Sinh mà thôi."
Chiết Tụ nói xong câu đó, nhìn Trần Trường Sinh tiếp tục nói: "Ngươi xem, rất nhiều người không muốn ngươi chết, Lạc Lạc Điện hạ khẳng định cũng không muốn ngươi chết, hơn nữa không nên quên, ngươi cần chữa bệnh cho ta, nếu như ngươi chết, ta có thể cũng chết theo, cho nên tốt nhất ngươi nên sống."
Trần Trường Sinh nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức."
Thiên đạo hoặc nói vận mệnh từ trước đến giờ đối với hắn mà nói vẫn không công bình, rất tàn nhẫn, nhưng thế giới này đối với hắn mà nói coi như không tệ, có rất nhiều người không nỡ để hắn rời đi, tỷ như Lạc Lạc, tỷ như Hiên Viên Phá cùng Đường Tam Thập Lục, hơn nữa nếu như hắn chết, Chiết Tụ làm sao bây giờ? Hắc long làm sao bây giờ? Ai sẽ để ý nàng?
Thời điểm hắn nghĩ tới những chuyện này, Quốc Giáo học viện có một vị khách tới thăm, vị khách này có thân phận rất tôn quý, nhưng cũng là phiền toái thật lớn .
Nếu như lúc này Từ Hữu Dung còn chưa bị triệu kiến vào hoàng cung, Trần Trường Sinh còn ở trong lầu, như vậy nhất định không có cách nào gặp mặt Trần Lưu vương, càng không thể nào nghe được những lời này.
"Ngươi...!Thật sự là Chiêu Minh ư?"
Ánh sáng xuyên thấu qua bọt nước của suối phun, rơi vào trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Lưu vương, biến thành rất nhiều vết lốm đốm, tạo thành đồ án phức tạp, đúng như vẻ mặt của hắn lúc này, phức tạp cùng với đầy cảm khái.
Trong hai năm quá khứ, Trần Trường Sinh cùng với người phát ngôn của Trần thị hoàng tộc gặp mặt không nhiều, nhưng cảm thụ cũng không tồi.
Hắn không ngờ tới, đối phương sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này..
Danh Sách Chương: