Kiếm của Trần Trường Sinh cứ như vậy dễ dàng đâm vào ngực Chu Tự Hoành, tựa như đạo tinh vực kia cũng không tồn tại.
Mọi người hiểu được Tụ Tinh cảnh ý vị như thế nào cực kỳ bất ngờ, vô cùng khiếp sợ.
Trần Trường Sinh chính mình cũng không nghĩ vậy, hắn rất bình tĩnh, tựa như Tiết Tỉnh Xuyên cùng các đại nhân vật lúc trước khiếp sợ, từ đầu tới cuối, tiết tấu của cuộc chiến đấu này vẫn nằm dưới khống chế của hắn.
Đối với người tu hành loài người mà nói, có thể ngưng kết tinh vực có thể nói là quá trình trọng yếu nhất, chỉ có thành công Tụ Tinh, có phòng ngự rất cường đại, mới có thể đối chiến cùng Ma tộc cường giả ngang hàng có điều kiện thân thể có thể nói là hoàn mỹ, thế giới loài người thậm chí vẫn có cách nhìn thâm căn cố đế: người tu hành có tinh vực, ở trước mặt người tu hành không có tinh vực đã là tất thắng.
Cho nên nói sau khi Chu Tự Hoành kết xuất tinh vực, tất cả mọi người cho rằng Trần Trường Sinh khẳng định sẽ thua, cho là hắn tiếp tục xuất kiếm, chẳng qua là một loại an ủi tinh thần, chẳng qua là một kiếm tùy ý.
Chu Tự Hoành cũng nghĩ như vậy .
Nhưng Trần Trường Sinh chưa bao giờ nghĩ như vậy, bởi vì kiếm của hắn là tự học, chưa từng có luật lệ nào, cho tới bây giờ cũng không cho rằng, hoặc là nói không biết, kiếm cảnh giới tương đối thấp, không cách nào phá vỡ tinh vực.
Sau hắn đi theo Tô Ly học kiếm, càng thêm không có luật lệ, thậm chí, kiếm đầu tiên mà Tô Ly dạy hắn, chính là như thế nào phá vỡ tinh vực của Tụ Tinh cảnh cường giả.
Đây dĩ nhiên là kiếm đầu tiên hắn ở nơi hoang dã theo Tô Ly học: Tuệ Kiếm.
Vài ngày trước buổi sáng đó, Thiên Hải Nha Nhi tới cửa Quốc Giáo học viện chửi ầm lên, Chu Tự Hoành đứng bên xe lăn trầm mặc không nói, sau đó mấy ngày đều như thế.
Trần Trường Sinh không làm gì cả, tất cả mọi người cho rằng hắn đang nhẫn nại, đang đợi Ly cung ra mặt, sau đó lại cho là hắn đang chờ Đường Tam Thập Lục từ Thiên Thư lăng đi ra.
Đúng vậy, đúng là hắn đang đợi, nhưng đồng thời cũng là đang chuẩn bị, nhất là sau khi biết hai vị Thánh Đường đại chủ giáo nhằm vào Quốc Giáo học viện, lần nữa nhắc tới chuyện chư viện luyện tập võ nghệ.
Vì một kiếm này, hắn đã chuẩn bị thời gian rất lâu, hắn thông qua Tân giáo sĩ, nắm giữ rất nhiều tin tức về Chu Tự Hoành người này.
Thời điểm trước cửa Quốc Giáo học viện ô ngôn uế ngữ không ngừng, hắn ở tàng thư lâu đọc sách, đọc đúng là lịch sử Chiết Trùng điện, chuyện xưa về Tông Tự sở, còn có bộ kiếm pháp tên là thuyền cô phong vũ kiếm.
Hắn biết được cuộc đời của Chu Tự Hoành, biết người này lạnh lùng, tham lam, ích kỷ, háo danh.
Hắn tìm được bảy lần chiến đấu điển hình của Chu Tự Hoành, biết vai trái người này đã chịu một lần trọng thương, còn biết người này thích ăn nhất là cua của Rừng Hồ lâu .
Vô số chuyện về Chu Tự Hoành, đều ở trong đầu Trần Trường Sinh, thậm chí có thể nói, ở phương diện khác, hắn so với Chu Tự Hoành còn hiểu rõ Chu Tự Hoành hơn.
Những tin tức này tập hợp trong óc của hắn, sau đó bắt đầu sắp xếp, phân loại, tiện đà bắt đầu tính toán thôi diễn.
Hắn muốn tìm ra nhược điểm trong kiếm pháp của Chu Tự Hoành, sau đó tìm được nhược điểm tinh vực của Chu Tự Hoành.
Trong bầu trời đêm tinh vực chân thực, đều theo vận động mà thỉnh thoảng tạo ra lỗ hổng, huống chi là tinh vực của con người.
Ban đầu ở hoang dã đối với Tiết Hà hay là Lương Hồng Trang , trong lúc cấp bách, hắn cũng có thể tìm ra nhược điểm tinh vực của đối phương , lần này hắn ở Quốc Giáo học viện thôi diễn tính toán thời gian dài như vậy, phá vỡ tinh vực của Chu Tự Hoành cũng chẳng có gì lạ, phá không xong mới thực sự là chuyện kỳ quái.
Cho nên hắn tìm được, sau đó phá vỡ .
Tuệ Kiếm không phải là kiếm, là một loại tính toán thôi diễn phương pháp chiến đấu.
Từ trước đó trầm mặc, đến hôm qua bỗng nhiên đồng ý, rồi đến lúc trước Bổn Kiếm, cho đến lui về trước thềm đá, sau đó trước lúc chim hót mờ mờ nắng sớm, chim én bay trước mưa sa, sở hữu hết thảy, cũng là Tuệ Kiếm.
Hắn chân chính dùng là kiếm chiêu, lại là một chiêu bình thường nhất trong Quốc Giáo chân kiếm, tên là Dạ Vũ Thanh Phiền.
Tinh vực của Chu Tự Hoành, hình dạng hoa mỹ, thật ra lại không vững chắc.
Đây cũng là nhược điểm mà Trần Trường Sinh tính ra.
Về phần vị trí cụ thể, ngay ở trước chân của hắn.
Dạ Vũ Thanh Phiền một kiếm vừa ra, kiếm như mưa rơi, đâm thẳng thanh sam dưới gối Chu Tự Hoành, sau đó đi vào ngực của hắn.
Khì khì một tiếng, máu tươi tóe ra.
Chu Tự Hoành sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng bất khả tư nghị .
Trong tiếng hét dài, hắn hóa thành một luồng mưa gió, hướng sâu trong Bách Hoa hạng vội vàng thối lui.
Kiếm của Trần Trường Sinh không thể hoàn toàn tiến vào ngực của hắn, hắn cho rằng nguyên nhân là bởi vì số lượng chân nguyên của đối phương không đủ .
Hắn mặc dù đã bị trọng thương, nhưng còn có sức đánh một trận, chỉ cần có thể thoát khỏi một kiếm này của Trần Trường Sinh, sẽ có cơ hội phản kích.
Cuồng phong đột khởi, Chu Tự Hoành gặp phải nguy hiểm tử vong, nhưng lại bạo phát ra năng lượng khó có thể tưởng tượng, mạnh mẽ phá vỡ trận pháp Ly cung giáo sĩ bày ra, lui đến trên đường cái.
Phải biết rằng, nơi này cự ly viện môn Quốc Giáo học viện, khoảng hơn trăm trượng cự ly!
Nhưng mà, hắn vẫn không thể thoát khỏi Trần Trường Sinh cùng kiếm trong tay của hắn.
Chu Tự Hoành bỗng nhiên nghĩ đến chính mình quên mất một việc.
Ở trước trận chiến này, Thiên Hải gia đã chuẩn bị rất nhiều tư liệu của Trần Trường Sinh, hắn mặc dù bởi vì tự tin chẳng qua chỉ tùy ý xem mấy lần, nhưng nhớ được, vị thiếu niên này không biết cơ duyên thế nào, hẳn là học được Ma tộc Da Thức bộ.
Mặc dù không phải Da Thức bộ chân chánh , hoàn mỹ, nhưng đã có thể làm cho tốc độ của đối phương tăng lên tới một trình độ rất đáng sợ.
Nếu như bình thời, cho dù như thế, Chu Tự Hoành cũng có vô số phương pháp có thể ứng đối, nhưng hiện tại, hắn bối rối chỉ lo vội vàng thối lui, nơi nào còn nghĩ ra được những thứ này.
Chu Tự Hoành tựa như một chiếc thuyền trong đại dương mênh mông, càng không ngừng chập chùng, thối lui.
Trần Trường Sinh tựa như nước biển trong đại dương mênh mông, thủy chung đi theo hắn, một bước không rời.
Bên trong tiếng la bối rối, đám người tản ra , sau đó hướng hai đầu phố dài thối lui.
Gió lặng , Trần Trường Sinh cùng Chu Tự Hoành đứng ở giữa đường.
Mái che nắng mấy vị đại nhân vật tán ra khí tức, tránh khỏi khí tức của cuộc chiến đấu này, xúc phạm tới dân thường.
Nhưng đã không cần.
Kiếm của Trần Trường Sinh đã xuyên thấu ngực Chu Tự Hoành.
Máu tươi theo kiếm, càng không ngừng nhỏ xuống.
Ở trong trà lâu Tiết Tỉnh Xuyên thấy hình ảnh này , lần nữa im lặng.
Chu Tự Hoành phán đoán không sai, số lượng chân nguyên mà Trần Trường Sinh có thể vận dụng quá ít, cho nên kiếm thế không thịnh.
Tiết Tỉnh Xuyên tự nhiên cũng thấy được điểm này, cho nên chỉ sợ đã xác nhận kiếm pháp của Trần Trường Sinh quả nhiên đến từ người này, cũng không cho là kiếm của hắn sau khi phá vỡ tinh vực của Chu Tự Hoành , còn có thể có bao nhiêu uy lực.
Kiếm của Trần Trường Sinh, lại một lần nữa đẩy ngã cái gọi là lẽ thường, rõ ràng không mạnh, nhưng dễ dàng xỏ xuyên qua thân thể Chu Tự Hoành.
Tại sao?
...
...
"Không phải là kiếm pháp dữ dằn thiêu đốt sinh mệnh chân nguyên trong Tầm Dương thành."
Ở đầu kia đường, trong một chiếc xe ngựa u ám, một gã quan viên nhanh chóng ghi thứ gì trên giấy.
Cách cửa sổ, nhìn hình ảnh bên kia, hắn suy nghĩ một chút sau đó tiếp tục viết một câu trên giấy.
"Có thể thanh kiếm kia có cổ quái."
...
...
Một tiếng nhẹ vang rất nhỏ .
Trần Trường Sinh thu kiếm.
Chu Tự Hoành che ngực, ngã ngồi xuống trên đường.
Sớm có người của Thanh Diệu Thập Tam Ti ở bên cạnh, vội vàng tiến lên trị thương cho hắn.
Chu Tự Hoành rất thống khổ, vừa rất ngơ ngẩn, nhìn hắn hỏi: "Đây là...!kiếm gì?"
Trên đường một mảnh an tĩnh.
Đám người chung quanh, mọi người dưới mái che nắng, còn có Tiết Tỉnh Xuyên trong trà lâu, cũng đang chờ đáp án của Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh liếc nhìn kiếm trong tay, máu tươi theo thân kiếm chảy xuống, không còn sót lại một giọt, thân kiếm một lần nữa trở nên sáng ngời, không nhiễm hạt bụi nhỏ.
Đoản kiếm này là Dư Nhân sư huynh cho hắn , hiện tại bên trong có kiếm hồn Long Ngâm kiếm của Trần Huyền Bá năm đó.
Nhưng hắn cuối cùng không phải Trần Huyền Bá, hắn cuối cùng muốn có kiếm ý của mình.
Từ Chu viên đến cánh đồng tuyết, từ Tầm Dương thành đến kinh đô, kiếm ý của hắn cuối cùng đã đại thành.
Như vậy thanh kiếm này cũng nên có một cái tên của mình .
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Gọi nó là...!Vô Cấu sao (vô cấu: không nhiễm bẩn).".
Danh Sách Chương: