• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vì một người phụ nữ mà trở nên nhếch nhác, bỏ bê công việc là điều ba anh không thể chấp nhận được.

Huống hồ Thước Vi Nhi không phải cành vàng lá ngọc gì, chỉ là một nữ hầu thấp kém, một đứa con bị gia đình ghẻ lạnh thôi.
Có con thì sao chứ? Người muốn sinh con cho Triều gia có thể xếp hàng từ đây đến tận trời Pháp.

Nhà họ Triều chấp nhận để cô vào cửa mà còn cành cao cành thấp bày trò bỏ đi thì đừng hối hận.
Nhưng Triều Lâm không có tư tưởng giống thế hệ đi trước, anh chỉ muốn Thước Vi Nhi.

Bằng mọi giá phải tìm được cô.

Cô trở về thì tốt, nếu không nguyện ý, anh có thể cùng cô ở mãi nơi này.
“Anh về đi.

Đừng dây dưa ở đây nữa.”
Thước Vi Nhi đợi anh cúp điện thoại rồi mới lên tiếng.

Tuy ngoài mặt hờ hững là thế nhưng trong lòng đúng là có chút không nỡ.

Dù sao bọn họ cũng ở cạnh nhau ba tháng rồi, anh đã giải thích chân tướng sự việc với cô.
Chuyện giữa “Dạ Phong” và “Thương Linh” thôi thì chìm vào dĩ vãng cũng được.

Nhưng bọn họ cách biệt như trời với biển, vốn dĩ định sẵn không thể ở bên nhau.


Anh nên quay trở về tìm một người vợ tốt hơn, phù hợp hơn.

Đừng xông vào cuộc sống bình yên của cô và Tiếu Tiếu nữa.
“Vi Nhi, lẽ nào em nỡ để Tiếu Tiếu cứ thế không có ba hả?”
Triều Lâm biết con trai chính là góc mềm yếu của Vi Nhi.

Vì Tiếu Tiếu, một người góc cạnh như cô có thể ăn nói mềm mỏng, dịu dàng, có thể buông bỏ sĩ diện để cầu xin người khác.

Vậy nên mỗi lần cô muốn đuổi anh đi, anh đều đem Tiếu Tiếu ra làm “kim bài”.
“Không có ba? Chẳng phải nó vẫn còn người mẹ này hay sao?”
“Em có thể chơi mô hình lắp ráp với con không? Có thể cùng con chơi game điện tử không? Quan trọng là, nhờ có anh mà doanh thu tiệm của em phất lên hẳn luôn đấy! Em thật sự không cần?”
“Triều Lâm! Mặt anh dày quá rồi đấy!”
“Quá khen!”
Thước Vi Nhi lần thứ n tức muốn ói ra máu.

Cô cố gắng bình tĩnh, hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Trở về với anh.

Em và Tiếu Tiếu đều cùng về, anh muốn cho hai mẹ con em một cuộc sống tốt hơn.”
Hừ! Nói cứ như thời gian qua anh sống kham khổ lắm không bằng.

Cơm ngày ba bữa, không khí trong lành, tươi cười không ngớt, cằm sắp có nọng luôn rồi mà còn bày đặt “ cho hai mẹ con em một cuộc sống tốt hơn”?!
***
Tiếu Tiếu từ lúc sinh ra đến giờ vẫn luôn ở trên đảo nhỏ kia.

Vì để tránh tai mắt, cô cùng con trai chưa từng rời đảo.

Mọi đồ chơi mới mẻ đều do Thiên Tầm mua rồi đem đến.

Hòn đảo tách biệt, không có nhiều cảnh sắc nổi trội nên gần như không có khách du lịch.

Mỗi ngày chuyến tàu từ đảo quay về đất liền cũng chỉ có năm sáu chuyến.

Mỗi lần di chuyển thật sự rất lâu vậy nên đây được xem là lần đầu tiên sau ba năm cô về lại chốn cũ.
Còn Tiếu Tiếu thì tò mò dán mắt lên cửa kính, tò mò nhìn quanh.

Những tòa nhà chọc trời, công viên rộng lớn với đủ trò chơi vui nhộn, còn có hàng quán bày biện bắt mắt, tất cả đều là lần đầu tiên cậu trông thấy.
“Tiếu Tiếu thích gì có thể nói với ba.


Ba sẽ mua cho con!”
“Vâng!”
“Này, này, không được dạy hư nhóc con đâu đấy!”
Thước Vi Nhi lên tiếng, hai cha con lập tức im lặng chỉ nhìn nhau lén trao đổi bằng ánh mắt.

Cô thấy hết nhưng không thèm vạch trần.
Xe chạy một hồi, lại dừng trước ngôi biệt thự quen thuộc.

Triều Lâm một tay dắt Tiếu Tiếu, tay còn lại ôm eo cô.

Thước Vi Nhi muốn tránh đi nhưng không thành, chỉ có thể để mặc anh ôm như vậy.

Biệt thự Triều gia cũng không có gì khác biệt.

Người làm cung kính cúi chào, cảnh tượng khiến Tiếu Tiếu hai mắt sáng rực: “Ba! Đây là nhà chúng ta hả?”
Dù còn nhỏ, nhưng Tiếu Tiếu đã dễ dàng nhận ra hình như nhà mình rất giàu.

Cảnh tượng này chẳng phải chỉ có trên phim truyền hình thôi sao?
Thước Vi Nhi nhíu mày, con trai đúng là dễ bị tiền tài mua chuộc quá đi.

May mà cô đi theo bọn họ, chứ không có khi thằng nhóc này cam tâm tình nguyện ở lại đây luôn quá!
“Đúng rồi! Sau này chúng ta sẽ sống ở đây.” Triều Lâm xoa đầu con trai.

Cô ở một bên phụng phịu: “Chúng ta nào? Ai nói tôi và con trai sẽ ở đây hả?”
“Mẹ! Chúng ta ở đây đi mà! Tiếu Tiếu giống tiểu thiếu gia quá chừng!”
“Con! Con theo phe ai hả?”

“Con muốn sống cùng ba mẹ mà.”
Lại trưng ra bộ mặt nhõng nhẽo kia.

Đúng là!
Hôm nay Triều gia nhộn nhịp hơn hẳn.

Ông bà Triều vừa nhìn thấy Tiếu Tiếu ngây thơ tươi cười ríu rít liền mừng rỡ đón lấy.

Thằng bé không hề sợ người lạ, sà vào lòng nũng nịu.

Triều Doanh Diệp tay trong tay với Thiên Lý khiến cô ngạc nhiên không thôi: “Hai người…”
Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau bọn họ như chó với mèo cãi nhau liên hồi.

Vậy mà giờ đã ở bên nhau rồi ư? Ba năm qua chắc hẳn có nhiều chuyện ly kỳ xảy ra lắm.
“Hai chúng tôi đang yêu nhau.” Thiên Lý vênh váo khoe đôi bàn tay đang nắm chặt, còn Doanh Diệp quay sang hôn lên má hắn một cái thật kêu.
“Ôi trời! Đây là nơi công cộng đó!” Thước Vi Nhi trừng mắt.

Triều Lâm nhân cơ hội đó ôm lấy cô, hôn lên môi: “Em yêu, không cần ghen tỵ với bọn nó làm gì.

Chúng ta đi!”
“Này, đừng lôi kéo tôi vậy chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK