“Em làm sao vậy? Đột nhiên mất hứng à?”
Triều Lâm vào phòng, bật đèn, tiến về phía cô gái đang cuộn trong chăn đáng yêu như con mèo nhỏ.
Cô không trả lời, chỉ hừ hừ mấy tiếng.
Anh khẽ cười, đưa tay vuốt ve cô cách một lớp chăn, không ngừng dịu giọng dỗ dành: “Nào, sao tự nhiên lại dỗi anh? Không thương anh à?”
Cô vùng vằng nhưng nhất quyết không chịu chui ra khỏi chăn.
Thật ra, đến chính cô cũng không có câu trả lời.
Cô đang ghen tị, nhưng lại chẳng thể nói với anh rằng cô là người trọng sinh được, càng không thể hó hé bất kỳ thứ gì về thân phận sát thủ của mình.
Điều này khiến cô thấy vô cùng bứt rứt.
Giống như… bản thân đang cố bám víu một thứ không thuộc về mình vậy.
“Chẳng lẽ em xót cho Thước Hà Nguyệt? Em quên cô ta đối xử với em thế nào ư?”
Anh không thể quên lần đầu tiên thấy cô đơn thương độc mã đối mặt với người nhà.
Bọn họ bốn người ai nấy đều dùng miệng lưỡi ép cô như thể muốn cô chết đi vậy.
Khi đó anh đứng ở trên lầu, từ góc khuất nhìn xuống, Thước Hà Nguyệt ăn mặc xinh đẹp, nhưng ánh mắt nhìn em gái không khác gì nhìn kẻ thù.
Anh biết ở những gia đình hào môn, mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình khá phức tạp, nhưng theo tư liệu đưa đến thì Thước Vi Nhi là con ruột, cũng tức là anh em ruột thịt với nhau, tại sao bọn họ lại có vẻ hận nhau thế nhỉ?
Thước Vi Nhi lắc đầu.
Cô đương nhiên muốn Thước Hà Nguyệt biến đi cho khuất mắt, thậm chí ngay khi đọc xong nhật ký của nguyên thân, Vi Nhi còn nghĩ đến việc sẽ cho cả nhà này chết không toàn thây trong đêm, để bọn họ xuống âm tào địa phủ đền tội với nguyên thân.
Nhưng cô gái này quá yếu đuối, trong trái tim này vẫn còn vương vấn chút ký ức, làm cô không thể xuống tay với đám người nhà giả nhân giả nghĩa kia.
“Hay là do anh? Anh làm em không vui?”
Thước Vi Nhi mở chăn ra, tham lam hít thở không khí.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, sợi tóc mai theo đó ẩm ướt đôi phần, vừa tinh khiết cũng vừa gợi cảm khiến anh thấy cả người khô nóng, cần chút gì đó mềm mại, ẩm ướt làm dịu đi.
Nghĩ là làm, anh cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn từ dịu dàng trở nên nồng nàn, kịch liệt khiến cô thở hổn hển vội đẩy anh ra.
“Anh là cầm thú á? Ba giờ sáng nay em mới ngủ được đấy!”
Không thể phủ nhận dụ.c vọng của người đàn ông này quá kinh khủng, cô hoài nghi có khi nào mình sẽ chết khô trên giường hay không.
“Biết làm sao được? Em giận thì anh đành phải làm hòa thôi.”
“Làm hòa bằng cách này à?”
“Cách này cực kỳ hiệu quả đó.”
Nói xong còn một tay ôm lấy cô, tay kia không ngừng sờ soạ/ng khắp người.
Thước Vi Nhi thoáng rùng mình, cô biết nếu không đẩy cái tên hư đốn này ra thì đêm nay xem chừng lại là một đêm mệt mỏi rồi.
“Triều Lâm, vì sao anh thích em?”
Cô hỏi, ánh mắt nhìn anh tha thiết vô cùng.
Quả nhiên, anh thoáng khựng lại, nhìn cô một lúc rồi ôm chặt hơn: “Anh không thích em.”
“Hả?”
“Anh yêu em.”
Tim cô đập nhanh còn hơn lúc lao xe đuổi theo kẻ thù nữa.
Mặt đỏ bừng, đến thở cũng không dám thở mạnh, từng nơ ron thần kinh đều trở nên căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô.
Cô không giỏi phân định tình cảm nên chẳng biết “yêu” và “thích” có gì khác nhau.
Nhưng rõ ràng, khi lời yêu được thốt ra, toàn thân cô trở nên mềm nhũn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị tình yêu đánh gục.
“Anh cũng không biết lý do.
Chỉ để ý thấy bản thân không thể rời mắt khỏi em, luôn bị những điều nhỏ nhặt từ em cuốn hút.
Anh không thích thấy em bị người khác bắt nạt, không thích em phải gồng mình lên chịu đựng những điều bất công…”
“Rõ ràng anh đã cố làm lơ em, nhưng em vẫn cứ quấn lấy tâm trí anh!”
Cô thì thầm đủ mỗi bản thân nghe: “Đấy là do anh yêu quá hóa ảo tượng chứ em có làm gì đâu.”
“Không làm gì? Ngày nào cũng nhìn anh với ánh mắt như sói đói, còn làm bánh, làm trà, dịu dàng nhỏ nhẹ như mèo thế kia.
Em dụ dỗ anh để anh chủ động với em chứ gì.”
Cô đỏ mặt nhắm mắt hét lên: “Em không có! Anh vu khống em.”
Thật ra là đúng vậy.
Thời gian đó cô ra sức tạo hình tượng nhu mì ngoan hiền, diễn thật đến mức bản thân suýt tin luôn.
Nhưng cô không ngờ có ngày mình lại rơi vào lưới tình, còn cam tâm tình nguyện đắm chìm trong sự ngọt ngào này không muốn thoát ra.
Thước Vi Nhi hít thở thật sâu tự mình điều chỉnh lại tâm lý.
Cái gì trùng sinh, sát thủ, quá khứ, nguyên thân, đều quên cả đi.
Cô chỉ muốn sống cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên người mình yêu thương mà thôi.
Cô vòng tay ôm lấy anh, người anh cao lớn khiến cô không thể ôm hết được, chỉ đành cố sức rúc vào lòng, tham lam ngửi lấy mùi hương nam tính từ anh: “Cảm ơn anh.
Em… cũng yêu anh…”
Triều Lâm vuốt tóc cô: “Vậy nên đừng nghĩ ngợi linh tinh.
Em với nhà họ Thước không nợ nần gì nữa, kể từ lúc bọn họ để em bước vào nhà họ Triều đã định sẵn như vậy rồi.”
“Vâng.”
“Đợi khi nào em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé.”
Cô mỉm cười, khẽ gật đầu: “Được ạ.”
Hóa ra tình yêu cũng chỉ đơn giản vậy thôi.
Yêu nhau, ở bên nhau, cùng nắm tay đi đến hôn lễ, sinh con và sống một cuộc đời có vui buồn hờn giận.
Chỉ là cô không đoán được sóng gió của hai người lại đến sớm như vậy.
Danh Sách Chương: