Khoảng cách giữa hai người gần sát nhau.
Thước Vi Nhi mù mờ vâng theo, cô vòng tay tự ôm lấy mình, đồng thời tạo một khoảng cách nhỏ cho cả hai.
Song, cơ thể cô quá thấp bé so với anh, chỉ cần hơi rướn người đến gần cô liền cảm thấy có chút uy hiếp, không dám thở mạnh.
Nước muối sinh lý dịu nhẹ thấm qua vết thương, đúng là có hơi xót một chút nhưng cô không phải dạng yếu ớt, mít ướt, chỉ hít thở sâu rồi nhẫn nại chịu đựng.
Bàn tay anh to lớn là vậy nhưng không hề thô ráp, động tác vô cùng dịu dàng như thể sợ làm đau cô vậy.
Triều Lâm không nghĩ ngợi nhiều như cô tưởng.
Lúc nhìn thấy máu không ngừng chảy, thấm ướt một phần cổ áo, anh suýt chút không bình tĩnh nổi.
Cô đứng cạnh bốn cô gái kia, dáng người nhỏ thó không khác gì một con thỏ, vậy mà bọn họ nỡ lòng nào cào cô đến mức như vậy.
Đã cào người khác bị thương lại còn đứng khóc lóc như thể oan uổng lắm.
“Đau thì nói, không cần chịu đựng.”
“Không đau lắm.”
Cô từng bị Triều Duy trói dưới tầng hầm, dùng roi quật đến sống dở chết dở còn chẳng thèm rơi một giọt nước mắt, chút đau đớn này có là gì? Nhưng không hiểu sao khi nghe anh nói vậy, trước mắt như giăng một tầng sương, giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Triều Lâm thu hết bối rối của cô vào tầm mắt nhưng không muốn làm cô khó xử.
Anh đổi sang một chiếc băng gạc sạch sẽ khác, khéo léo đắp lên vết thương và cố định nó lại.
Cô còn chưa kịp cảm ơn thì anh đã nhét vào tay cô một viên thuốc.
“Uống đi.
Nếu không sẽ bị sốt đấy.”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi…”
Ba từ “không cần lo” còn chưa kịp nói đã thấy anh đóng hòm thuốc một cách thô bạo: “Nói ít thôi.
Có nữ hầu nào mà chủ nhân nói một câu, mình cãi lại ba câu thế không?”
Thước Vi Nhi mím môi ấm ức.
Cô không cãi mà, cô rất nghe lời cơ mà!
“Lúc đi tắm nhớ chú ý một chút, đừng để dính nước.”
Cô gật đầu, chậm rãi đi vào phòng.
Thước Vi Nhi ngã lên chiếc giường êm ái, cô miên man suy nghĩ rồi dần chìm vào giấc ngủ từ khi nào không hay.
Triều Lâm cảm thấy anh đã bị cô nhóc nhỏ hơn mình mười tuổi bỏ bùa thành công rồi.
Chẳng lẽ bấy lâu nay anh chẳng rung động trước ai là vì chưa tìm được cô nhóc hợp gu? Hay không lẽ anh vốn thích kiểu Loli như vậy sao?
Thấy cô bị thương, lòng anh nôn nóng không chịu được.
Vừa nãy cô còn khóc như thế, anh suýt nữa không cầm lòng được mà ôm lấy cô rồi.
Nhưng với tính cách của Thước Vi Nhi, nếu anh làm gì quá phận, cô sẽ đề phòng anh như tên cầm thú cho mà xem.
Suy cho cùng vẫn là một cô gái nhỏ, cứ dịu dàng che chở, từng bước dụ dỗ cô cùng anh rơi vào vực sâu này xem sao.
Nửa đêm hôm đó, Thước Vi Nhi bị sốt.
Cô thầm oán trách Triều Lâm miệng quạ, vốn dĩ chỉ là vết thương nhỏ mà qua tay anh lại khiến cô sốt đến nhường này.
Cũng may hiện tại cô không phải là Thương Linh, nếu không sẽ bị người ta cười chết.
Cổ họng khát khô, cô muốn uống chút nước mới phát hiện bản thân còn không đủ sức rời giường.
Từ khi nào cô trở nên yếu đuối đến nhường này vậy chứ?
Bộp.
Thước Vi Nhi lăn từ trên giường xuống, đầu đập thẳng xuống sàn nhà, choáng váng nằm bất động hồi lâu.
Tiếng động này đã làm Triều Lâm bất chấp tất cả, xông thẳng vào phòng cô.
Lúc anh mở cửa, nhìn Thước Vi Nhi cả người co quắp nằm một chỗ liền sợ hãi.
Anh chỉ dùng một tay đã dễ dàng ôm lấy cô đặt trở lại lên giường.
Người cô nóng hầm hập, cổ họng khản đặc nói không ra tiếng.
Anh chậm rãi bón nước cho cô, một bên gọi bác sĩ gia đình đến khám.
Bàn tay anh mát dịu, áp lên trán cô vô cùng dễ chịu.
“Cố gắng một chút, tôi gọi bác sĩ rồi.”
“Nhà không có thuốc hạ sốt ư?”
Cô cảm thấy không cần làm quá như thế, chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ khỏe lại thôi.
Nhưng Triều Lâm lắc đầu: “Đừng uống linh tinh.
Để bác sĩ đến khám sẽ tốt hơn.”
Anh cảm thấy bản thân đã thiếu sót rồi, lẽ ra lúc nãy khi phát hiện vết thương nên đưa cô đến bệnh viện chứ không nên tùy tiện sơ cứu như thế.
Vết thương do móng cào, chẳng biết con ả kia có bị bệnh gì không nữa.
“Nằm nghỉ đi, tôi ở đây, không đi đâu cả.”
Nghe những lời này, cô yên tâm nằm xuống.
Tay theo phản xạ cố định bàn tay của anh trên trán, không cho anh rút lại.
Cô tham lam chút quan tâm này, mặc kệ anh là Triều Lâm hay Dạ Phong, chỉ cần thật lòng quan tâm, cô nhất định cảm kích.
Triều Lâm chốc chốc lại chỉnh góc chăn cho cô, ở bên tai nói những lời dỗ dành ngọt ngào.
Song, cơn sốt không nhẹ khiến cô hô hấp khó khăn, mặt đỏ, trên da bắt đầu nổi những đốm li ti.
Sau khi khám qua một lượt, bác sĩ chậm rãi kết luận: “Cô bé bị dị ứng với sữa, cũng may là không nguy hiểm lắm.
Chỉ cần tiêm một mũi, uống chút thuốc và ăn uống thanh đạm thì khoảng hai ba ngày sau sẽ khỏe thôi.”
“Có cần chú ý gì thêm nữa không?”
“Đừng tắm vào thời điểm này, chỉ nên dùng nước ấm lau người thôi.
Uống nhiều nước một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Nhìn Thước Vi Nhi gần như hôn mê, anh nắm lấy bàn tay cô, mơ mơ màng màng đặt lên mu bàn tay một chiếc hôn thật khẽ: “Đúng là ngốc quá trời.
Bản thân dị ứng với sữa mà cũng không biết ư? Tôi làm sao mà yên tâm về em được đây!”.
Danh Sách Chương: