Mục lục
Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Bạch đi tới đỉnh núi khác của dãy Tuyết Sơn rồi mặc ngâm một đạo pháp quyết, ngón tay dẫn theo một luồng linh khí, chợt thấy nơi ấy xuất hiện từng làn sương mù che phủ sau đó chậm rãi hóa thành một cái bóng.

Cái bóng này thuộc về Tử Hư. Từ lần trước sau khi hắn cố ý lợi dụng kiếm trận để lâm vào hiểm cảnh với mục đích dẫn Tử Hư ra, suy cho cùng lão cũng không thể ngoan độc được như Phong Bạch, để tránh việc Phong Bạch lại lấy bản thân mình ra mạo hiểm nên Tử Hư đành phải truyền cho hắn một đạo pháp quyết. Trên trời dưới đất cách nhau hàng vạn dặm, tuy Tử Hư không thể hóa thân xuống hạ giới nhưng nếu Phong Bạch muốn gặp thì có thể mượn pháp quyết này để triệu hồi ảo ảnh, lúc đó sẽ liên lạc được với lão.

Cái bóng này cũng không quá mơ hồ, giống như ánh trăng trong nước, đóa hoa trong gương, giọng nói phảng phất như được truyền đến từ nơi trời cao vạn dặm: “Vừa mới có được tâm pháp Cửu Tự Chân Ngôn, vì sao ngươi không chăm chỉ tu luyện mà lại tìm bản chân nhân có việc gì?”

“Lúc trước chân nhân đã từng nói, trên Cửu Châu này không có bất cứ một ai biết được phương vị chính xác của tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc đồ đúng không?” Giọng nói của Phong Bạch lạnh nhạt như thể đang hỏi một chuyện gì đó chẳng hề liên quan đến mình.

“Đó là đương nhiên.” Tử Hư cực kỳ bình tĩnh “Sơn Hà Xã Tắc Đồ là di bảo từ thời Thượng Cổ, sau đó bị phân tách trong một hồi hạo kiếp từ vạn vạn năm trước, li tán khắp bốn phía xung quanh Cửu Châu. Ngay cả bản chân nhân cũng chỉ có thể bấm đốt ngón tay để tính ra chuyện tàn quyển phân tách ở mỗi châu trên Cửu Châu mà thôi.”

Phong Bạch chợt dừng một chút, hỏi lại: “Nếu như có một Ma Chủ Đại Thừa kỳ, không chỉ biết tàn quyển phân bố ở mỗi châu của Cửu Châu mà còn biết được vị trí chính xác của chúng thì sao?”

Tử Hư lộ ra một chút cổ quái: “Tại sao bỗng nhiên ngươi lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy? Đừng nói là Đại Thừa kỳ, cho dù là Hóa Thần kì cách Chân Tiên Thượng Giới chỉ một ranh giới nhỏ nhưng đây là khoảng cách trên trời dưới đất. Không bàn đến việc Ma Chủ này biết được vị trí cụ thể mà ngay cả bản chân nhân bấm đốt ngón tay cũng không tính ra được, cho dù chỉ biết chuyện mỗi châu của Cửu Châu đều có một mảnh tàn quyển đã là như chuyện nghìn lẻ một đêm rồi. Trừ khi hắn là tiên nhân chuyển thế.”

“Tiên nhân chuyển thế?” Phong Bạch hơi nhướn mày.

Sắc mặt Tử Hư trầm xuống, hỏi: “Bạch Hổ, sao đột nhiên ngươi lại muốn hỏi điều này?”

“Không có gì, ta đã bắt đầu thu thập tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.” Khóe môi Phong Bạch hơi mỉm cười, ánh mắt chợt rối loạn khi nãy giờ đã khôi phục lại sự hờ hững.

“Lời này là thật?” Trên mặt Tử Hư lộ vẻ vui mừng nhưng lại lập tức nhíu mày: “Ngươi có thể thương xót chúng sinh khiến bản chân nhân vô cùng vui mừng, thế nhưng hiện giờ tu vi của ngươi mới chỉ trung kỳ Trúc Cơ, muốn sưu tầm được tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ chỉ sợ sẽ khó như lên trời vậy. Bản chân nhân cho ngươi thời gian tám trăm năm, ngươi không cần nóng vội nhất thời, đợi sau khi ngươi có thể hiểu thấu đáo được tâm pháp Cửu Tự Chân Ngôn hoặc Kết Anh thành công rồi bắt đầu tìm cũng không muộn.”

“Nếu như bây giờ không tìm vật ấy thì sẽ để cho Tu Di lão tổ đoạt được tiên cơ.” Phong Bạch nói xong liền kể lại tất cả những âm mưu quỷ kế của Tu Di lão tổ và Thanh Dương đang trù tính tại Cửu Châu. Chẳng hạn như bọn họ đã châm ngòi quan hệ của tứ đại tông môn như thế nào, rồi không ngừng tranh giành tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra sao, tất cả đều thêm mắm dặm muối nói hết một lượt. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, hắn nói đến nước chảy mây trôi mặt không đổi sắc tim không đập nhanh. Cho dù hắn không biết rõ mục đích thật sự của Tu Di lão tổ nhưng điều này cũng chẳng ngắn cản được việc hắn muốn vu oan giá họa cho lão.

“Cho nên nếu không thật sự trừ bỏ được tên ma đầu này, không đợi ta thu thập đủ thì đối phương đã có thể hợp nhất chín mảnh tàn quyển thành một rồi, lúc ấy thiên hạ ắt sẽ gặp nguy nan.” Phong Bạch nghiêm túc.

“Này…” Vẻ mặt của Tử Hư lộ vẻ ngưng trọng, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bản chân nhân không sát sinh, càng không thể nhúng tay vào việc nghịch thiên sửa mệnh.”

“Chân quân dạy dỗ ta như thế này, chẳng lẽ không phải đang nghịch thiên sửa mệnh hay sao?”

“Điều này khác biệt, ngươi là người được thiên mệnh định sẵn.” Tử Hư nói xong câu này thì cũng không nhiều lời thêm nữa.

Phong Bạch cũng nghe ra vài phần ý tứ hàm xúc, vì thế không cưỡng cầu nữa mà chỉ thoáng nhướn mày: “Ta gặp phải cường địch, thực lực lại không mạnh, chân nhân cũng đâu thể tùy thời hóa thân cứu giúp ta được. Có khi còn chưa sưu tập được xong tàn quyền thì ta đã bỏ mạng ở ven đường lúc nào không hay. Chân nhân pháp lực vô biên, chẳng lẽ không có cách nào có thể bảo toàn được tính mạng của ta sao?”

Tử Hư do dự, Phong Bạch lại không nặng không nhẹ bổ thêm một câu: “Có lẽ Ma Chủ Đại Thừa kỳ với chân nhân mà nói thì chẳng đáng để nhắc tới, thế nhưng với một kẻ mới tu vi Trúc Cơ như ta, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng nghiền một cái… ”

“Có. Bản chân nhân có một chiếc nhẫn tên Thái A, bên trong có thể ngưng tụ linh khí cuồn cuồn, nuôi dưỡng tinh huyết nguyên phách còn sót lại, giữ cho Nguyên Thần của người chết bất diệt.”

Với tu giả mà nói, chỉ cần còn Nguyên Thần sẽ là còn tất cả, cũng có hi vọng sống lại, ít nhất có thể đoạt xá..

Đúng là vật tốt.

Mắt vàng của Phong Bạch chợt lóe quang sắc, vươn tay ra: “Còn xin chân nhân ban tặng.”

“Bản chân nhân cảm thấy Đạo Tâm của ngươi không thuần, mới tu vi Trúc Cơ đã dám vọng ngôn, không giống như thật sự muốn sưu tập Sơn Hà Xã Tắc đồ để tạo phúc thương sinh mà ngược lại là đặc biệt muốn tìm bản chân nhân để đòi pháp bảo.” Mi mắt Tử Hư hơi giật giật, cách cái bóng đánh giá Phong Bạch, giọng nói có hơi chút không vui.

Phong Bạch nghe được lời ấy thì hơi nhếch khóe môi, cũng không hề hoang mang bắt đầu nói lại kế hoạch mà hắn và Phong Thiệu đã cùng lên mấy hôm trước, suy tính làm thế nào để thu thập được Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đầu tiên đi nơi nào trước, sao đó lại dùng cách gì để lấy được tàn quyển. Hắn muốn biểu đạt rằng bản thân một lòng một dạ muốn thu thập tàn quyển, lấy việc hóa giải hạo kiếp của Cửu Châu làm nhiệm vụ của chính mình.

Sắc mặt của Tử Hư cũng hơi hoàn hoãn lại thế nhưng vẫn bất vi sở động, nói: “Ngươi muốn nhẫn Thái A này cũng có thể, nhưng tai nghe chỉ là giả dối, nếu ngươi có thể lấy được tàn quyển ở Bình Nhung châu thì ta sẽ thưởng cho ngươi chiếc nhẫn này.”

Đúng là lần trước so với lần sau càng khó lừa hơn

Không biết sau khi tìm được mảnh tàn quyển kia thì liệu còn kịp không…

Trong lòng Phong Bạch đầy phiền muộn nhưng vẫn nói: “Một lời đã định.” Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại vô cùng rành mạch, ánh mắt sắc lạnh tựa như đao kiếm mới được rút ra khỏi vỏ.

Cái bóng tan đi, khí tức quanh thân Phong Bạch cũng rét lạnh như băng sương trên tuyết nhai, sau đó hắn ngự kiếm bay về phía sườn núi Tuyết Sơn. Hôm nay mình còn chưa tham thức nội thể của thúc thúc đâu.

Thế nhưng mới đi được nửa đường hắn đã bắt gặp cảnh Phong Thiệu đang lôi lôi kéo kéo một nam tử xa lạ bên ngoài nơi kết trận.

“… Nếu không phải nhờ Trác Văn huynh giúp vãn bối cản một kích kia thì chắc chắn đã không bị người của Tiêu Dao tông bắt đi. Bọn họ còn nói đãnhìn trúng Trác Văn huynh là Kiếm tu Kết Đan cho nên muốn giữ hắn lại để luyện thành kiếm hồn của bọn chúng! Tuy nói muốn luyện được kiếm hồn thì người đó ắt phải bằng lòng phục tùng, thế nhưng bọn chúng còn bắt cả mấy nữ tán tu đi để uy hiếp. Với tính cách của Trác Văn huynh thì chắc chắn sẽ bị trúng kế!”

Nói tới đây, hai mắt của Hoàng Minh Hiên đã đỏ bừng, kích động đến thất lễ mà lôi kéo ống tay áo của Phong Thiệu: “Tiền bối, trong tộc của vãn bối không có sức mà cũng không muốn nhúng tay xen vào chuyện này, nhưng vãn bối biết với tu vi Kim Đan của tiền bối cùng thân phận đệ tử thân truyền của Côn Luân thì một khi ra mặt, ắt sẽ khiến cho đám người Tiêu Dao tông kia phải kiêng kị… Cầu xin tiền bối nhất định phải cứu Trác Văn huynh.”

Tình cảm của hai người này đúng là sâu sắc… Phong Thiệu cân nhắc trong lòng. Lúc y đang muốn mở miệng đáp lại thì thần thức bỗng khẽ động, nâng mắt nhìn lại thì chợt bắt gặp phải một đôi mắt tối thui buốt giá như thanh cổ kiếm của người nào đó đang nhìn về phía này.

Đã làm phu phu mấy thập niên rồi, chỉ cần một ánh mắt của đối phương đã đủ để Phong Thiệu biết hắn đang có tâm tư gì, vì thế không chút dấu vết rút tay và áo của mình ra khỏi tay của Hoàng Minh Hiên.

Tuy nói là không chút dấu vế nhưng tâm tư của Hoàng Minh Hiên đều đang đặt tại đây, sao có thể không nghĩ nhiều được. Vốn hắn còn cho rằng Phong Thiệu vẫn niệm chút tình cũ, thái độ hòa khí, có lẽ chỉ cần xin thành khẩn một chút thì đối phương sẽ có thể giúp hắn. Thế nhưng lúc này người ta lại bỗng nhiên giữ khoảng cách với mình… Hóa ra vẫn là do hắn si tâm vọng tưởng ư. 

Có điều Hoàng Minh Hiên thật sự không đành lòng nhìn Trác Văn bị ép phải tự thiêu đốt Nguyên Thần, nhận lấy sự đau đớn vĩnh viễn không được siêu sinh không được giải thoát. So với sự thống khổ đó thì chút trả giá của hắn cũng chẳng tính là gì. Tu vi của hắn không cao lại xuất thân từ một thế gia nhỏ, thứ duy nhất có thể lấy ra để trao đổi lúc này dường như cũng chỉ còn một cái thể chất thuần âm mà thôi.

Hoàng Minh Hiên cắn chặt răng, mạnh dạn kéo lại tay Phong Thiệu, thốt ra: “Nếu như tiền bối đồng ý tương trợ, vãn bối nguyện tự tiến cử chẩm tịch* để tiền bối chọn dùng.” (*có thể hiểu là làm ấm giường/lô đỉnh)

Cái đệt!

Phong Thiệu há hốc mồm. Nhân phẩm của y phải tồi tệ đến mức nào mới có thể tạo thành một nét bút thần kỳ đến vậy.

Những lời này không chỉ y nghe được rành mạch mà sợ là cả Phong Bạch đã đứng phía sau Hoàng Minh Hiên còn nghe được rành mạch hơn.

Phong Bạch liếc mắt nhìn nam tu mặc đạo bào màu xanh xám kia rồi lại nhìn về phía Phong Thiệu, nói: “Tự tiến cử chẩm tịch? Lại còn chọn dùng?”

Giọng nói nhẹ nhàng này đâm thẳng vào trong tim Phong Thiệu khiến cho nó lập tức nhảy dựng. Thực lực của tiểu súc sinh này ngày tiến ngàn dặm, đã không còn dáng vẻ như lúc mới bộc lộ tài năng nữa rồi, hắn của hiện tại đã biết cách thu lại sự sắc bén vào trong vỏ, thế nhưng khi rút kiếm ắt sẽ phải một kích chí mạng, không chừa lại đường sống.

Lần đầu tiên Phong Thiệu có cảm giác nuôi hổ thành họa, thậm chí ngược lại còn không trách cứ theo lẽ thường mà là cân não muốn xoay chuyển tình thế. Y khôi phục lại ý cười ôn hòa trong chốc lát, rút tay về rồi giới thiệu với Hoàng Minh Hiên: “Vị này là đạo lữ hợp tịch của ta, Lữ Minh Tịnh.”

Kỳ thật lúc Phong Bạch vừa đến thì Hoàng Minh Hiên đã chú ý tới. Kiểu người này muốn không bị người ta để ý là rất khó, tu mi ưng mục, ngũ quan sâu sắc giống như kiếm tuốt khỏi vỏ, còn mang theo sự lạnh lẽo có thể đả thương người khác.

Tuy rằng hắn thấy khó hiểu với ý tứ giới thiệu của Phong Thiệu nhưng vẫn bái kiến theo lễ, có điều từ uy áp của đối phương có thể thấy được người này cũng không cao hơn hắn một đại cảnh giới, tức là mới chỉ Trúc Cơ mà thôi. Hắn lại nhìn về phía Phong Thiệu với ý nghĩ muốn tiếp tục cầu xin.

Cùng lúc đó, Phong Bạch cũng nhìn lại đây.

Phong Thiệu bóp trán, quyết định mặt dày sử dụng kĩ năng tất sát. Y kéo lấy tay Phong Bạch nói: “Minh Hiên, ta với đạo lữ của mình tình ý sâu nặng, đã định cả cuộc đời này chỉ giao cho một mình hắn.” Vừa dứt lời thì tay của y đã bị nắm ngược lại, chặt đến mức như muốn khảm nó vào trong lòng bàn tay của đối phương.

Hoàng Minh Hiên trợn mắt há hốc mồm, quả thật không thể tin nổi lời này lại được nói ra từ miệng của kẻ năm đó đã cưỡng ép hắn thải bổ. Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hai người giao nhau, một người ngoài như hắn cũng nhìn ra được tỉnh cảm ẩn chứa bên trong một cách rõ ràng… Hắn xấu hổ vì mình đã quá tùy tiện nhưng trong thâm tâm lại vô cùng hâm mộ, cũng ý thức được chỉ sợ khó lòng cứu Trác Văn huynh.

Bi thương trào ra, Hoàng Minh Hiên nói một câu “Là vãn bối tự rước lấy nhục.” liền muốn rời đi, thế nhưng lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng: “Hãy khoan, ta cũng đâu có nói là không giúp đỡ ngươi?”

Phong Thiệu phải giúp Hoàng Minh Hiên cứu người, thế nhưng chỉ dựa vào thứ tình cũ vô căn cứ kia thì chắc chắn là không thể nào.

Y từ chuyện này tìm ra được một vài manh mối. Tuy rằng đại tông trong thế tục luôn không thèm để mắt đến nhóm tán tu, thế nhưng dám xông thẳng vào Tán Tu Minh để giết người cướp của thì cũng hơi kỳ lạ. Hơn nữa Dự Kinh châu nằm trong phạm vi quản lý của Côn Luân, tuy đây là một tràng huyết án nhưng tứ đại tông môn đều thống nhất không để ý đến chuyện bên ngoài, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tán tu. Có điều Phong Thiệu lại không như vậy. Y nắm được tình tiết bên trong kịch bàn, cũng biết được những tán tu đó đã lặng lẽ liên kết với nhóm Ma tu để đối phó với tứ tông, tất cả cũng chỉ vì đã chất chứa oán khí quá lâu, thâm cừu đại hận đã nặng.

Dù sao sức lực của bản thân cũng quá nhỏ bé, nếu có thể mượn cơ hội để hợp sức, hoặc ít nhất là thay đổi trận doanh của nhóm Tán tu từ theo phe Ma tu chuyển lại đây cũng là chuyện tốt.

“Cho nên cứu người là chuyện nhỏ, mượn cơ hội giải cứu Tán Tu Minh ở Dự Kinh châu để lung lạc các Tán Tu Minh ở những nơi khác… ” Phong Thiệu đang nói vào vấn đề chính thì vạt áo lại bị kéo lên, đạo bảo mở tung lộ ra một mảnh eo lưng thon gọn trắng nõn.

“Nói chính sự đi.” Phong Thiệu lấy lại đạo bào, bắt gặp Phong Bạch đang nhìn chằm chằm liền nhấc chân muốn đạp hắn một cái, lại bị đối phương tránh né nhẹ nhàng. Tuy là tránh né nhưng hắn vẫn không hề an phận, nâng tay nắm lấy hai vai của Phong Thiệu, ngắm chuẩn lực đạo mà xoa bóp cho y.

Kỹ năng mát xa của Phong Bạch dường như còn tốt hơn cả lúc bị giam ở thủy lao năm đó, suy cho cùng cũng là quen tay hay việc, kết hợp với linh khí ấm áp của Tứ Tượng khiến y không nhịn được phải chợp mắt hưởng thụ… Mãi cho đến khi cái tay không an phận của đối phương mò đến chỗ khác bị một tay của y bắt lấy.

“Không phải vừa rồi thúc thúc đã nói thân thể này chỉ giao cho một mình ta hay sao.” Lần này Phong Bạch cũng không miễn cưỡng mà lại ôm lấy cổ đối phương rồi khẽ thổi khí bên tai y, bên môi chợt nở một nụ cười thư sướng đạm nhạt.

Thật buồn nôn quá, Phong Thiệu nheo mắt, sửa lại cho đúng: “Là cuộc đời này…”

“Ồ, cả thân thể và cuộc đời này chỉ dành cho mình ta, người hãy nhớ kỹ đấy.” Mắt vàng của Phong Bạch lóe sáng, lúc nói chuyện ngón tay còn ấn xuống vị trí trái tim trên ngực đối phương.

“Tiểu súc sinh nhà ngươi.” Phong Thiệu bất đắc dĩ cười mắng một câu, mắng xong lại hôn lên trán hắn một cái tựa như gà mổ, y nói: “Đã nhớ kỹ.”

Nếu đã quyết định phải đi Dự Kinh châu để cứu người thì hai người cũng không chậm trễ nữa, Phong Thiệu chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa xong liền bắt đầu khởi hành.

Chỉ nghe lời nói một bên của Hoàng Minh Hiên thì rất khó biết được tình hình chuẩn xác ở Dự Kinh châu, cho nên y cũng không kiêu ngạo tự cao, không chỉ mang theo Bồng Khâu và hai nhánh cỏ Hợp Hoan mà ngay cả Xuyên Nghi y cũng muốn đưa đi cùng.

Tất nhiên bởi vì Nấm còn nhỏ tuổi, cho dù có tư chất bất phàm nhưng cũng không thể đảm đương nổi, vì thế Phong Thiệu muốn để nó lại động phủ.

Nấm nhỏ rất có ý kiến với hành động này của y, cứ bắt lấy tay Phong Thiệu khóc lóc om sòm chơi xấu đủ kiểu, mấy chiêu khóc nháo đều lôi ra dùng hết cả thế nhưng cố tình lần này lại chẳng được như ý. Nó đi tìm Xuyên Nghi, có điều  Xuyên Nghi cũng không giúp nó mà chỉ nói: “Chờ khi nào ngươi lớn thì có thể đi.”

Nấm khó chịu. Nó đã lớn rồi mà! Thế nhưng cả nhà cứ cảm thấy nó chưa lớn.

Vì thế chân ngắn bước nhỏ cứ chạy loạn xung quanh mọi người, mắt thấy ngay cả hai cây cỏ nũng nịu kia cũng được Phong Thiệu mang đi thì nó lại càng thêm buồn bực.

Buồn bực lại buồn bực, nó sờ hai nhánh cỏ nũng nịu, đôi mắt khẽ chuyển động.

Ở chỗ mọi người không hề để ý, một tia hắc khí bỗng chui vào bên trong dịch dưỡng linh.

Đi từ Từ Ký châu tới Dự Kinh châu thì phải ngang qua Thanh Duyệt châu, cho nên khó tránh việc tốn thời gian dừng lại trên đường.

Dọc đường đi, Phong Thiệu hỏi Hoàng Minh Hiên càng thêm cặn kẽ, nhưng Hoàng Minh Hiên cũng mới chọc phải phiền toái không lâu trước đó cho nên cũng không biết quá nhiều về tình hình. Mãi cho đến khi đoàn người đi tới Dự Kinh châu, Phong Thiệu nghe ngóng ở khu phường thị của thành Vân Phù nơi Tiêu Dao tông cư trú mới có thể biết được chân tướng một cách chi tiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK