“Kết trận gì? Chẳng lẽ ngươi cũng biết kết Ma trận?” Từ Giác nhíu mày
“Không phải Ma trận, là đại trận Thái A Quy Nguyên.”
Nói đến đây, hai mắt Trừ Hoa đã phát sáng, dường như vẻ mặt luôn ảm đạm của lão cũng có thêm chút sức sống. Không đợi Từ Giác tra hỏi lão đã nói tiếp: “Đây là một loại trận pháp từ thời Thượng Cổ, ta đã đọc qua vô số điển tịch về trận pháp mới biết được vài lời ít ỏi về nó. Trận pháp này có thể ngưng kết tinh huyết nguyên phách của tu giả vào trong pháp khí, người cầm pháp khí này cho dù có Độ Kiếp thất bại thì vẫn giữ lại được một tia hồn tức. Còn nếu chỉ ngã xuống bình thường thì nó có thể bảo vệ Nguyên Thần trọn vẹn, tác dụng vô cùng trân quý!”
Tác dụng của trận pháp bậc này thì ngay cả một trưởng lão Tứ đại tông môn như Từ Giác cũng chưa bao giờ nghe nói đến, người cầm thứ này trong tay dường như đã trở thành một kẻ nửa bất tử rồi. Ít nhất cũng là sống lại từ cõi chết. Nhìn thấy trên mặt ông ta lộ vẻ không tin thì Trừ Hoa cũng thở dài: “Tuy loại trận pháp vận chuyển này rất khó khăn nhưng cũng không phải là tuyệt đối không thể làm được, có điều pháp khí dung nạp được tinh huyết nguyên phách thì trên đời này chỉ có một… ”
Từ Giác hơi cong môi, chỗ khiến ông ta cảm thấy không thể tin được chính là đây. Tiêu chuẩn luyện khí của Cửu Châu làm gì đã đạt đến mức có thể tạo ra được một vật chứa tinh huyết nguyên phách của tu giả được. Nếu như đạt được đến tiêu chuẩn này thì chỉ sợ đám Khí tu của Cửu Châu đã thay thế Kiếm tu để trở thành nghề mạnh nhất rồi, bởi vì đánh không chết nổi.
Ông ta thất thần trong chốc lát, Trừ Hoa lại bỗng nói: “Ta cũng không ngờ được trên đời lại có loại pháp khí bậc nhất như vậy, không, phải gọi là Thần khí! Không ngờ nó thật sự tồn tại! Nó nằm trong tay người trẻ tuổi kia, có hình dáng một chiếc nhẫn.” Nói xong lão chợt quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh: “Ta nghĩ bảo vật mà đám chúng ta tranh đoạt lúc trước có lẽ chính là chiếc nhẫn này. Nó cũng có linh khí sôi trào, quả thật là một vật phi phàm.”
Mặc dù Từ Giác cảm thấy kinh hãi và chấn động vì không ngờ trên đời lại có dị bảo bậc này, nhưng nghĩ lại thì dù sao linh cảnh Nam Hoa cũng đã tồn tại mấy ngàn năm, có một vài kỳ trân dị bảo phải đợi duyên pháp mới gặp được cho nên cũng không tiếp tục ngạc nhiên nữa. Ông ta để ý một chuyện khác“Bản chân quân chẳng có hứng thú với bảo vật chiếc nhẫn này. Ngươi chỉ cần nói rõ chuyện gì đã xảy ra với mấy trăm tu giả, tại sao linh cảnh lại bị phá hủy.”
Trừ Hoa sửng sốt, trên mặt lão ta lập tức lộ vẻ hổ thẹn, lão nói: “Người chết… Còn cả chuyện linh cảnh bị phá hủy… Tất cả là do trận pháp Thái A Quy Nguyên.”
Trong lúc Từ Giác thông qua Trừ Hoa để tìm hiểu đại khái chân tướng mọi chuyện thì Phong Thiệu và Phong Bạch đã rời khỏi Bình Nhung châu để đi tới Đại Hoang châu.
Phong Thiệu định trở lại tàn tích của linh cảnh Nam Hoa để tìm kiếm, dù sao Nguyên Hạo cũng bị Thanh Dương bắt đi từ nơi ấy, nhưng Phong Bạch lại nhắc nhở y: “Người đã bị bắt đi rồi, gã còn ở lại chỗ ấy để đợi ngươi đến tìm chắc? Thúc thúc không tìm được Thanh Dương nhưng có người khác chắc chắn tìm được. Huống chi năm nay đã là thời hạn của lời hẹn mười lăm năm, mấy ngày nữa là đến Canh Thân rồi.” (Canh Thân: Theo Lục Thập Hoa Giáp của Can chi thì năm Canh Thân là năm bắt đầu một giáp 60 năm.)
Ý tứ rất rõ ràng, cả hai chuyện đều khiến họ phải đi tìm Tu Di lão tổ.
Để lạc mất Nguyên Hạo khiến trong lòng Phong Thiệu cảm thấy rất khó chịu, ngược lại quên mất đúng là mình chẳng có manh mối gì về hướng đi của Thanh Dương. Bởi vậy Phong Bạch nói rất có lý, cho dù là vì Nguyên Hạo hay vì chính y thì bọn họ đều phải đi tìm Tu Di lão tổ. Vừa biết được ý định của Tu Di mà đồng thời cũng có thể tìm được dấu vết Thanh Dương để lại.
Đã ba, bốn mươi năm trôi qua, có lẽ bởi vì vắng hơi người nên linh thú và thảm thực vật bên trong phúc địa Lữ thị đã sinh sôi nảy nở tươi tốt đến độ chẳng còn thấy rõ tung tích của tòa trạch viện cũ, có lẽ nó đã bị vùi sâu trong những tầng lá xanh lục rậm rạp. Toàn bộ phúc địa là những dãy núi được bao bọc bởi sắc xanh tưởng chừng như mênh mông bất tận, giữa những cánh rừng tươi tốt thi thoảng còn truyền đến tiếng chim hót thú kêu.
Về lại chốn cũ khiến Phong Thiệu chợt nhớ lại rất nhiều cảnh tượng lúc một người một hổ mới gặp nhau, y chợt bật cười. Nếu biết trước thân phận của Phong Bạch thì sợ lúc ấy hoặc là y sẽ tránh còn không kịp, hoặc là muốn chém chết dưới kiếm để chấm dứt hậu họa.
Thấy sắc mặt cau có nhiều ngày của Phong Thiệu chợt lộ ra mấy phần ý cười, Phong Bạch cũng mượn cơ hội này để trêu tức: “Hồi đó thúc thúc nhẫn tâm lắm, lấy được nguyên dương của ta xong là xách quần lên đi thẳng chứ chẳng thèm ngoái đầu lại.”
Phong Thiệu ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “Lúc ấy là ai mũi thính như mũi chó, ngửi được mùi hương từ phía xa đã lao nhanh đến như hổ vồ mồi. Không những vồ mồi mà còn biết ôm cây đợi thỏ.” Nói xong y lấy làm tò mò mà hỏi: “Nếu lúc ấy ta không trở về động phủ thì sao?”
“Thì ta mặc kệ. Ngươi đã lấy được nguyên dương của ta rồi, dù có ở cùng trời cuối đất ta cũng phải đi tìm để bắt ngươi chịu trách nhiệm.” Phong Bạch nghiêng đầu cười với y, lộ ra chiếc răng nanh trắng nhỏ xíu.
“Phải, ta phải chịu trách nhiệm.” Phong Thiệu gật đầu cười, lại nói: “Qua nhiều ngày như vậy rồi, chắc sư tôn cũng đã nhận được phi hạc mà ta gửi đi. Không biết ông ấy có cảm tưởng gì, chắc là thiếu điều đi tìm chúng ta để hỏi tội.”
Phong Bạch cười như không cười: “Thúc thúc sợ à?”
“Sợ, sao lại không sợ cơ chứ, sư tôn mà đánh nhau là không lưu tình đâu.” Phong Thiệu thở dài rồi nhìn về phía Phong Bạch, thay bằng một giọng điệu rất dịu dàng: “Có điều ta sợ ngươi không lưu tình hơn.”
Phong Bạch ôm chặt lấy y, mỉm cười ngóng nhìn: “Biết sợ là tốt, nếu thúc thúc không giữ lời thề, không chỉ Thiên Đạo mà chính ta cũng sẽ không lưu tình. Cứ dứt khoát chặt hai chân và cắt lưỡi thúc thúc để ngươi không thể lừa gạt cũng chẳng thể chạy trốn khỏi ta được nữa.”
Phong Thiệu nâng tay ôm bờ vai rộng của đối phương, sau đó kéo mạnh xuống một chút, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Thằng nhóc điên.”
Khi hai người đến chỗ động phủ cũ, dường như nơi này vẫn y hệt ba, bốn mươi năm trước. Phong Thiệu triệu hồi Xuyên Nghi đang ở trong túi ngự thú ra. Nó là yêu thú nên Đế Lưu Tương trong đêm Canh Thân chính là bảo vật không thể bỏ lỡ. Có điều lúc Xuyên Nghi vừa tỉnh lại thì chuyện đầu tiên muốn làm là đi tìm Nguyên Hạo, may mà hiện giờ Phong Thiệu đã khôi phục toàn bộ linh lực cộng thêm có Phong Bạch cũng ngăn cản giúp, nếu không sợ là đã để Xuyên Nghi chạy mất. Hắn cứ khư khư cố chấp.
“Hiện giờ vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn thì ngươi định tìm kiểu gì? Tìm ở đâu?” Phong Thiệu nhíu mày dạy bảo, sau đó y nói lời thấm thía: “Nếu Nấm đã gọi ta một tiếng cha thì trong lòng ta nó cũng là con ruột, ta sẽ không để nó xảy ra chuyện. Cho nên ta cũng không thể để ngươi cứ tìm xằng bậy khắp nơi như ruồi bọ mất đầu được, nếu lúc ta biết được tin tức gì thì cũng cần ngươi cùng đồng tâm hiệp lực cứu nó nữa.”
Nói xong, Y vỗ vai Xuyên Nghi rồi hỏi: “Chẳng lẽ ngươi hi vọng lúc mọi người đi cứu nó thì nó lại không nhìn thấy ngươi à?”
Xuyên Nghi cúi đầu, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Ta sợ ta không cứu được cậu ấy.”
Phong Thiệu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, ngay cả môi cũng hơi tái đi, khí sắc rất dị thường. Trong lòng Phong Thiệu cũng biết dù nói Nấm được nuôi dưới gối của y và Phong Bạch nhưng thực chất người chăm sóc, chiếu cố nó nhiều nhất chính là Xuyên Nghi. Dù sao y và Phong Bạch cũng thường phải bế quan hoặc vướng vào rất nhiều công việc ở thế tục và tông môn. Hơn mười năm sớm chiều ở bên nhau, tình cảm của Nấm với Xuyên Nghi đã rất sâu đậm rồi.
“Nếu sợ cứu không được nó, vậy thì ngươi càng phải trở nên mạnh mẽ hơn mới đúng.” Phong Bạch nhíu mày.
Phong Thiệu cũng khuyên nhủ đúng lúc: “Mấy hôm nữa là đến đêm Canh Thân rồi. Lúc ấy ngươi chỉ cần nắm chắc việc hấp thụ Đế Lưu Tương là được, cho dù không thể thăng giai thì ít nhất cũng chữa khỏi được toàn bộ những vết thương trên người ngươi hiện giờ.” Cuối cùng y còn không quên ném thêm một câu: “Nếu Nấm thấy ngươi bị thương khắp người như vậy, còn bỏ lỡ ánh Nguyệt Hoa của đêm Canh Thân thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất đáng tiếc cho ngươi.”
Lúc này đôi mắt xanh lục của Xuyên Nghi mới có chút ánh sáng, rốt cuộc cũng chịu nghe khuyên bảo, tự mình đi tìm một chỗ để đợi đến đêm Canh Thân.
Phong Thiệu khẽ thở phào. Y cầm ngọc bội trước ngực, lúc đang muốn khởi trận thì chợt phát hiện Phong Bạch cũng đứng lại gần. Y chợt lắc đầu: “Ngươi chờ ở bên ngoài là được. Tuy ngươi có thân thể thần thú trời sinh nhưng lúc trước cũng từng luyện Nguyệt Hoa quyết, nếu đêm Canh Thân hóa thành Bạch Hổ thì vẫn được hưởng chỗ tốt của Đế Lưu Tương.”
Phong Bạch không phản bác lại y, chỉ cầm lấy tay Phong Thiệu rồi khẽ gẩy chiếc nhẫn y đang đeo: “Thúc thúc làm việc cẩn thận.”
Phong Thiệu thấy hắn không cố níu kéo thì lại cảm thấy hơi bất ngờ. Y cho rằng tâm tính cố chấp của Phong Bạch đã thay đổi nhiều nên cũng không nghĩ thêm gì nữa, lập tức đốt phù ngâm ma chú. Trên sườn núi chợt nổi lên từng luồng sương đen, theo những câu chú được ngâm tụng dần hóa thành một Huyết Trì.
Bước ra khỏi Huyết Trì chính là bên trong động phủ.
Sương đen giăng khắp nơi, tràn ngập mùi Ma khí vô cùng quen thuộc với Phong Thiệu. Bởi vì thường xuyên phải ở những chỗ không có Ma khí cho nên khi y bước vào nơi này liền cảm thấy thoải mái tựa như cá bơi trong nước vậy, cho dù cảnh trí của nơi này chẳng hề đẹp đẽ gì, mà pháp bào của y cũng bị Ma khí ăn mòn đến nát vụn.
“Tiểu tử kia.”
Phong Thiệu xoay người, chợt thấy sương đen tan đi để lộ bóng dáng của một lão đạo sĩ. Lão vẫn mang cái vẻ hơi gù, búi tóc vấn lỏng lẻo tán loạn, mặc một bộ y bào nhàu nhĩ được may bằng vải bố màu chàm, dường như bị giặt nhiều thành trắng bệch. Trông khắp toàn thân lão đều lộ vẻ nghèo túng nhưng ánh mắt lại sáng quắc như sao trời.
Mặc dù không tỏa ra uy áp đè nặng nên trông lão cứ như một cụ ông người phàm bình thường, nhưng Phong Thiệu chẳng mảy may dám lơ là. Y treo lên một nụ cười tiêu chuẩn: “Trông sư phó vẫn giống như trước đây, khỏe mạnh tràn đầy sức sống.”
Tu Di nhếch miệng cười, nhưng lão chẳng thèm nói mấy lời vô nghĩa mà hỏi thẳng: “Ta nghe Thanh Dương nói, chuyện ngươi tu Ma đã bị Côn Luân biết được?”
Từ mười lăm năm trước, Phong Thiệu đã suy nghĩ rất nhiều về âm mưu và những câu hỏi của đối phương rồi, trong lòng y cũng cân nhắc những câu trả lời phù hợp. Câu hỏi này của lão không quá đặc biệt, vì thế y gật đầu nói vâng rồi thử hỏi thăm dò: “Thanh Dương là đồ nhi lão tổ mới thu? Sao không thấy gã?”
Tu Di nghiêng mắt: “Hiện giờ nó cũng đang ở trong phúc địa, thấy nó hợp với tính ta nên ta nhận thôi. Có điều tư chất của nó không bằng ngươi, mà cũng chẳng sao, Ma thể trời sinh không dễ có như vậy… ” Nói xong lão nhìn về phía Phong Thiệu, cười nói tiếp: “Sau khi bọn chúng biết chuyện ngươi tu Ma, Côn Luân đối xử với ngươi thế nào? Chắc đã phải ăn không ít trái đắng đúng không? Ngươi có thể rút lui trọn vẹn trước sau như vậy khiến ta thấy rất bất ngờ đấy.”
Trong lòng Phong Thiệu hơi động, trên mặt bày ra vẻ khổ sở, nhưng rốt cuộc đã gặp phải những chuyện gì thì y không hề nói rõ.
Tu Di hơi nheo mắt lộ vẻ lạnh lẽo, lão ta khẽ cười khẩy: “Với đệ tử có tư chất bậc này cũng hạ thủ được, ngược lại vẫn giống y đúc hai ngàn năm trước, chỉ luận tông quy không bàn nhân tình.”
“Vâng, Côn Luân rặt một đám Kiếm tu máu lạnh, chẳng bao giờ nói nhân tình.” Y nói với một giọng điệu như chẳng hề gì, sau đó nâng tay hóa ra một luồng khí đen khiến Ma khí xung quanh xao động một cách kỳ lạ, như thể bị mất khống chế.
Giống y đúc hai ngàn năm trước?
Phong Thiệu chợt bắt giữ được điều gì nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ yên lặng lắng nghe. Có điều Tu Di lại không nói tiếp nữa, chỉ nhẹ nhàng vân vê Ma lực vừa được ngưng tụ lại. Bỗng chốc, toàn bộ sương đen trong động phủ đều phát ra Ma áp cường đại, nặng như chì, chúng ép Phong Thiệu khiến y không thể hít thở nổi.
Phong Thiệu chỉ ở cùng Tu Di trong một khoảng thời gian ngắn nhưng đối phương luôn giấu kín uy áp, hiện giờ phải đối diện ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác khác hoàn toàn lúc đối diện với uy áp của tu giả Phản Hư kỳ. Trong mắt y, thân hình gù lưng của Tu Di lão tổ bỗng nhiên cao lớn như một ngọn núi khổng lồ, còn y chỉ là một hạt bụi phiêu du trong không khí, chẳng thể mảy may lay động được đối phương.
Ầm!
Sương đen như hóa thành những viên Phích Lịch đạn rồi chợt cùng nổ tung một lúc, luồng khí mạnh mẽ thổi tung bụi đất, tựa như một cơn lốc càn quét khắp nơi. Dù Phong Thiệu đã dựng Ma giáp nhưng lúc này vẫn cảm thấy thân thể chợt trầm xuống, không thể nhúc nhích, ngay cả cánh tay cũng chẳng giơ lên nổi.
Trong mùi thuốc súng tràn ngập khắp nơi, Tu Di cười khà khà: “Nếu ngươi đã phải ăn khổ từ Côn Luân vậy thì hãy trả lại đi, Ma tu chúng ta không cần phải đè ép tâm tính của mình. Ngươi thấy đấy, ta mà không vui thì sẽ tìm chỗ trút giận. Ngươi không vui thì tất nhiên cũng phải kiếm chỗ mà trút, trả lại gấp mười gấp trăm lần thì ắt sẽ thấy vui lại thôi”
Phong Thiệu đổ mồ hôi lạnh như mưa, Tu Di nhướn mày rồi nâng y dậy. Mặc dù Phong Thiệu cảm giác Ma khí mình đang ngưng tụ đã bị cắt ngang trong thoáng chốc, nhưng được lão nâng thì cũng cố gắng đứng dậy.
Trong mắt Tu Di chợt lóe chút ngạc nhiên, lão hỏi: “Suy cho cùng vẫn là người có tư chất tốt, hiện giờ đã tu đến pháp hạt thứ mấy rồi?” Tuy là câu hỏi nhưng lão chẳng thèm đợi y trả lời đã lập tức nâng một bàn tay khô gầy ấn trên cổ tay Phong Thiệu, bàn tay khác thì dán trên mi tâm của y.
Sao khi tìm tòi một hồi, Tu Di liền rụt tay lại, khá vừa lòng: “Không tồi không tồi, đã tứ hạt. Quả nhiên tốc độ nhanh hơn Thanh Dương.” Sau đó lão bắt đầu kiểm tra tình trạng tu luyện ma công của Phong Thiệu.
Chắc chắn Tu Di không phải là một sư phó tốt bởi vì lão chỉ dùng một cách duy nhất để kiểm tra, đó là “Đánh”. Cũng may lão vẫn còn giữ lại được chút nhân tính, không tự ra tay mà tế ra một con Hắc Khô Lâu. Đó là con rối lão đã dùng lâu năm, được luyện hóa từ cốt cách của mười tu giả Nguyên Anh hợp thành một. Bởi vì con rối này đã ở cạnh lão mấy trăm năm rồi, cho nên Tu Di dùng nó rất thuận tay, tựa như một bộ phận trên cơ thể của chính lão vậy.
Mặc dù không phải đối diện trực tiếp với Lão ma tu Đại Thừa kỳ nhưng thực lực của con Hắc Khô Lâu này cũng vượt xa Phong Thiệu, khiến y không thể không chuẩn bị tinh thần ứng chiến lên mười phần. Y lôi hết tất cả vốn liếng mình đã học được từ tâm chú Tế Luyện ra dùng, nếu không nhờ động phủ này có Ma khí cực kỳ mãnh liệt thì chỉ sợ Phong Thiệu muốn dùng cả phi kiếm để kháng địch.
Bởi vì sợ Ma khí ăn mòn nên không thể dùng Xích Viêm kiếm, Phong Thiệu chỉ đành dẫn Bồng Khâu ra. Tốt xấu gì thì lão cũng là một lão quỷ Nguyên Anh kỳ, tuy rằng sau khi tu luyện thành Ma Sát đã không bằng lúc trước nhưng mấy năm nay được y tế luyện giúp thực lực của lão cũng rất bất phàm. Cho dù vậy thì một người một quỷ đối kháng lại Hắc Khô Lâu vẫn tràn ngập nguy cơ. Chỉ mới gần trăm chiêu, Phong Thiệu đã bị đánh đến máu thịt mơ hồ, cánh tay của y bị Khô Lâu cắn cụt mất một nửa. Bồng Khâu cũng chẳng tốt đẹp hơn, sau khi lão ngưng ảnh hóa thực đã bị Hắc Khô Lâu ăn mất một phần lớn. Mắt thấy Quỷ khí bị hao tổn quá nhiều, lão y như một con hầu tinh lập tức chui lại vào bình Thanh Từ của Phong Thiệu không chịu ló mặt ra nữa.
Tuy có Ma giáp bảo vệ nhưng mất một nửa cánh tay cũng vấn khiến Phong Thiệu đau đến sắc mặt tái nhợt, lúc này lại thiếu mất sự giúp đỡ của Bồng Khâu nên y càng không phải là đối thủ của Hắc Khô Lâu. Sau khi Khô Lâu đẩy hắc khí vào người y, Phong Thiệu chỉ cảm thấy linh lực trong ngực mình lập tức bị nghịch hướng, cổ họng chợt tanh ngọt, rốt cuộc không kìm được phải phun ra một ngụm máu tươi.
Biết tình hình không tốt, Phong Thiệu vội vàng giơ một bàn tay về phía Tu Di để xin tha: “Sư phó, nếu cứ đánh tiếp nữa thì toàn thân ta sẽ không còn chỗ nào lành lặn đâu.”
Tu Di thu Hắc Khô Lâu về, sau đó liếc mắt đánh giá Phong Thiệu từ trên xuống dưới, nhếch miệng nói: “Ngươi biết ta không muốn lấy mạng ngươi cho nên mới không dốc hết sức đúng không? Cũng chẳng sao, có thể chống đỡ được lâu như vậy chứng tỏ mấy thập niên này ngươi cũng không hề lười biếng.” Sau đó lại đổi giọng “Có điều một số chiêu thức của ngươi không quá thuần thục, có thể thấy bình thường ngươi rất ít khi dùng tới chúng.”
Thật tinh mắt, Phong Thiệu thầm cảm thán. Y tự biết mình không thể lừa gạt được đối phương nên đành bày ra vẻ hổ thẹn: “Nay ta đã rời khỏi Côn Luân, nếu sử dụng ma công trong Cửu Châu thì hơi…”
Tu Di hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi sử dụng một thân Ma công này thì chỉ cần không đánh lên tu giả Phản Hư kỳ, chẳng lẽ còn phải chịu khổ? Đừng có để ý nhiều như thế. Ngươi hãy học tập Thanh Dương ấy, đến vùng đất cổ xưa thu nạp vài tên tùy tùng Ma tu đi theo bên cạnh, muốn hoành hành ở Cửu Châu cũng không bị cản trở.”
Phong Thiệu vừa gật đầu vừa lấy Dưỡng Thân đan ở trong túi gấm ra để dùng, Tu Di thấy vậy thì khẽ búng ra một viên hư đạn khiến Dưỡng Thân đan lập tức hóa thành bụi phấn tan đi hết.
“Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, cứ chuyên tâm làm Ma tu cho tốt đi, tránh xa mấy loại đan dược thối không chịu nổi của Đạo môn ra.” Tu Di bịt mũi, dáng vẻ vô cùng ghét bỏ. Có điều lão cũng không trơ mắt nhìn Phong Thiệu bị tàn tật nên khẽ vẩy tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một con trùng lớn bằng móng tay màu xanh đen.
Tiểu trùng bò lên cánh tay bị đứt của Phong Thiệu, nó kêu chít chít mấy tiếng rồi bắn đầu gặm cắn phần thịt thối trên cánh tay khiến Phong Thiệu đau đến muốn chết lặng. Y cố gắng cắn chặt răng, cơn đau đớn dữ dội lại kèm cả ngứa ngáy khiến y vô cùng khó chịu. Thế nhưng Phong Thiệu cũng không dám để lộ bất kỳ điều gì trước mặt Tu Di bởi lão là một kẻ vui giận thất thường, mọi việc tùy tâm. Biết đâu biểu hiện khó chịu lúc này của y sẽ khiến Tu Di cảm thấy không vui, sau đó lại càng khiến y khó chịu hơn.
Tuy con trùng này có kích thước nhỏ nhưng tốc độ gặm cắn lại rất nhanh, chỉ mới hơn một khắc đã cắn nuốt hết phần thịt thối trên cánh tay của Phong Thiệu, thân thể bé xíu của nó cũng phình to hơn gấp mấy chục lần, trông vừa dữ tợn lại xấu xí. Xấu thì đúng là xấu thật nhưng đồng thời nó cũng giúp Phong Thiệu, chỉ trong chốc lát đã phun ra rất nhiều thanh ti quấn xung quanh vết thương của y giống như những sợ tóc đen dài của nữ nhân.
Sau khi thanh ti quấn chặt, Tu Di lại vận Ma lực nhẹ nhàng vân vê khiến sương đen ngưng tụ hòa vào trong đó. Phong Thiệu cảm giác chỗ bị thanh ti quấn quanh như không phải của mình, thế nhưng đau đớn bén nhọn vào tận xương tủy lại vô cùng chân thật khiến y chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Nếu không nhờ còn sót lại chút lí trí thì chỉ sợ đã cắt nát đầu lưỡi…
Sau khi trôi qua nửa canh giờ Tu Di mới thu tay lại, lão rất đắc ý: “Thứ này nhanh hơn cái đống đan dược kia của ngươi không biết bao nhiêu lần.”
Sau lưng Phong Thiệu ướt sũng mồ hôi. Y cúi đầu nhìn lại cánh tay phải đã hoàn chỉnh của mình, thử cử động thì dường như không thấy có gì khác biệt, thứ thay đổi duy nhất chỉ có màu da, không phải màu xanh đen mà là trong trắng nõn lại lộ ra những sợi đỏ quạch nên trông có phần quỷ mi yêu ma, không phải dáng vẻ mà một người tốt nên có.
Dáng vẻ này… Phong Thiệu hơi đen mặt. Y thà dùng đan dược hồi phục chậm một chút còn hơn.
Dường như Tu Di nhìn ra được y không quá cao hứng, vì thế nhíu mày không vui: “Thằng oắt con, ngươi đừng xem thường Vu Thanh trùng này. Đây là yêu thú cấp bốn chỉ có ở vùng đất cổ xưa thôi, nó còn được lão tổ Đại Thừa Kỳ ta luyện Ma nữa, cánh tay ngươi được nó chữa trị đã là gặp họa đắc phúc rồi đấy. Nếu không tin thì ngươi thử xem!”
Trong lúc nói chuyện, Tu Di đã nhanh chóng chộp lấy tay của Phong Thiệu. Lúc ngón tay lão chuẩn bị chạm vào tay y thì chợt xảy ra biến cố!
Ban đầu Phong Thiệu cũng không phản ứng kịp nhưng cánh tay vốn đang buông thõng của y lại không hề báo trước lập tức bắt lấy tay Tu Di. Có một dòng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp truyền đến từ cánh tay khiến y không thể khống chế được cơ thể, lập tức đánh về phía đối phương.
Cho dù tốc độ nhanh và bá đạo đến đâu thì dù sao hai người cũng chênh lệch đến ba đại cảnh giới nên dĩ nhiên Phong Thiệu không phải là đối thủ của Tu Di. Cái bóng của lão hơi loáng lên, người đã đứng ở một nơi. Rốt cuộc Phong Thiệu cũng phản ứng lại kịp, nhanh chóng khống chế cánh tay phải vô cùng mẫn cảm của mình. Sau khi khống chế thì y cũng nhận ra cánh tay này đã thay đổi rất nhiều, từ sức mạnh, tốc độ, lực tấn công… Ít nhất phải tăng gấp mười lần trước đây.
Phong Thiệu cảm thấy sung sướng đến không nói thành lời, y chưa bảo giờ cảm nhận được cánh tay mình lại tràn ngập sức mạnh như vậy.
Tu Di thản nhiên đi đến trước mặt y, tát bốp bốp lên mặt Phong Thiệu rồi cười ha ha: “Cách của ta tốt gấp trăm ngàn lần mấy viên đan dược thối của ngươi đúng không?”
Nếu để Vu Thanh trùng cắn nuốt một lần đã có hiệu quả chữa trị tốt đến vậy, thế thì cho dù phải chịu đau đớn toàn thân Phong Thiệu cũng muốn nếm thử. Đời trước vì để duy trì mạng sống mà y đã phải làm rất nhiều loại điều trị bằng hóa chất, đời này vì để gia tăng tu vi thực lực thì chịu chút khổ sở ấy cũng quá đáng giá.
Phong Thiệu ngẩng đầu lên, còn chưa mở miệng thì Tu Di đã nhìn thấu suy nghĩ của y, bàn tay tiếp tục vỗ mấy phát lên hai má Phong Thiệu: “Ngươi đừng có không biết đủ! Vì để chữa trị cánh tay của ngươi nên lão tổ ta mới cho không con trùng đã nuôi trăm năm này. Nếu ngươi muốn để nó ăn hết toàn thân thì cứ sống được ngàn năm rồi hãy đến tìm lão tổ. Có điều, nói không chừng lão tổ đã phi thăng từ lâu rồi!”
Mặc dù không biết về Vu Thanh trùng nhưng từ những lời này của Tu Di lão tổ, Phong Thiệu cũng nghe ra được tác dụng của con Vu Thanh trùng rất quý hiếm. Không ngờ Tu Di cũng cho được… Rốt cuộc lão có mục đích gì với mình? Sau khi nghe thấy những lời nói cuối cùng thì trong lòng Phong Thiệu chợt trầm xuống, rốt cuộc không kìm được phải hỏi: “Sư phó, lúc trước Thanh Dương có nói bụi gai Hỗn Nguyên trong cơ thể ta không phải là một bụi gai bình thường?”