Phong Bạch tiến lên khuyên can, không chút dấu vết bảo vệ Phong Thiệu ở phía sau, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Xuyên Nghi, nói: “Sư tổ, loại người này đuổi đi là được. Có lẽ do sư thúc bị mê hoặc trong lúc nhất thời chứ cũng không phải thật sự muốn ngỗ nghịch lại sư tổ.”
“Sư tôn, đây là con của Thái Huyền sư thúc. Nó là linh sủng của đồ nhi.” Phong Thiệu tìm được khe hở, nhanh chóng giải thích tất cả mọi chuyện một cách đơn giản, cuối cùng còn không quên ấm ức: “Tự dưng lại bị sư tôn giáo huấn, đồ nhi thật sự oan ức quá mà.”
Thái Dần nghe thấy đứa bé này không phải chui ra từ trong bụng của đồ nhi nhà mình thì lửa giận cũng tan phân nửa. Phong Bạch lại quay đầu nhìn về phía Xuyên Nghi, thản nhiên nói: “Thật sự là linh sủng? Khó trách sư thúc lại thân mật với nó như vậy, cũng vì thế mới khiến sư tôn hiểm lầm hai người có quan hệ… ”
Không nói tới hai chữ “thân mật” này còn đỡ, vừa nói ra lại khiến Thái Dần nảy sinh nghi ngờ. Ông nhớ đến con hổ năm đó đã làm đồ nhi nhà mình lộ ra chứng thận hư, không khỏi nhìn thẳng Phong Thiệu: “Nếu chỉ là linh sủng tầm thường thì sao có thể khiến các đệ tử phía dưới bàn tán đến mức này? Có phải ngươi cũng giống năm đó bị con hổ kia mê hoặc đến mức thận hư, lần này thay bằng Nhai Tí?”
Phong Thiệu kêu to oan uổng, hung hăng nhéo tay Phong Bạch, Phong Bạch hơi cúi đầu, nắm ngược lại tay y. Nếu không phải hiện giờ vẫn còn người ngoài đang đứng đây, hắn sẽ không buông tay dễ dàng như vậy. Kiểu gì cũng phải để sư thúc trải nghiệm lại cảm giác bị Bạch Hổ mê hoặc đến mức thận hư là tư vị gì.
Thái Dần lại không tin lời Phong Thiệu, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ thừng. Huống chi ông nhìn Xuyên Nghi này ngưu cao mã đại như vậy, ước chừng là yêu thú có tu vi cấp bốn, nếu đồ nhi nhà mình thật sự bị nó mê hoặc thì người chịu thiệt chỉ có chính y mà thôi. Nghĩ như vậy khiến ông muốn buộc Phong Thiệu phải giải trừ khế ước với Xuyên Nghi. Tất nhiên Phong Thiệu không đồng ý, sau một hồi nhõng nhẽo nài nỉ, Thái Dần cũng để Phong Thiệu phải lập phù khế.
Phong Thiệu dở khóc dở cười, y cũng không sợ những thứ này nhưng vẫn làm ra vẻ phải chịu oan ức lắm. Sau khi hoàn tất phù khế thì cuối cùng Thái Dần cũng an tâm.
Được an tâm rồi ông mới có tâm trạng trấn an đồ nhi nhà mình: “Con cũng đừng ảo não. Không phải vi sư muốn can thiệp vào chuyện hợp tịch của con, cũng không phải vi sư muốn con nhất định phải tìm nữ tu làm đạo lữ. Thế nhưng nếu con cứ tùy tiện chọn người trong thế tục, đấy là đang phá hỏng tiền đồ của chính mình. Chắc chắn vi sư sẽ không đồng ý.”
Nói xong, Thái Dần ngừng lại một chút. Ánh mắt ông lơ đãng dừng trên người Phong Bạch, nhìn thấy người này cao lớn khôi ngô, tu mi ưng mục, dáng vẻ không hề tầm thường liền thuận miệng nói: “Cho dù con không thích nữ tu, muốn chọn nam tử cũng phải là người giống như Minh Tịnh mới được, cả dung mạo và thiên phú đều không thiếu thứ gì.”
Phong Bạch vừa nghe thấy lời này, đôi mắt vàng kim vốn đang âm trầm cũng chợt lóe sáng, cười tủm tỉm nhìn về phía Phong Thiệu.
Phong Thiệu trừng mắt nhìn hắn, ý là nhắc nhở hắn đừng quá đắc ý vênh váo. Sư tôn của y có tính cách như thế nào y còn không rõ à, nếu có thể dễ dàng thông qua như vậy thì đã không khiến y phải mất nhiều thời gian để chuẩn bị đến thế.
Trong lòng Phong Bạch đang nghĩ điều gì thì người ngoài không biết nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ đoan chính, chỉ cười: “Nếu sư tổ đã thấy được, vậy Minh Tịnh cũng không chồi từ.”
“Vớ vẩn.” Thái Dần lườm hắn một cái, cho là hắn đang nói lời bông đùa, chỉ có Cố Hoài để ý sư đệ và đồ nhi nhà mình vừa mới lặng lẽ buông tay nhau ra.
Nói xong chuyện này thì các trưởng lão cũng đến đông đủ, sau khi mọi người đều xem qua tình hình của Nấm nhỏ, lại cùng nhau thương nghị một hồi. Dù sao các trưởng lão cũng có kinh nghiệm phong phú, nhất thời Phong Thiệu không thể chen tay vào được. Vốn cứ tưởng sau khi dỗ Nấm nhỏ ngủ say thì còn phải đợi thêm một lúc nữa, không ngờ lại bị Phong Bạch cưỡng ép, dụ dỗ đưa về động phủ.
Đương nhiên Xuyên Nghi liền bị Phong Bạch đuổi ra bên ngoài, đuổi ra rồi vẫn còn thấy chưa hài lòng mà phải bắt nó hóa thành nguyên hình mới được. Hắn không muốn trên đỉnh núi của bọn họ có một người nam nhân thứ ba, cho dù đó là linh sủng cũng không được.
Xuyên Nghi rất nghe lời, nhưng nó lại không nghe lời của Phong Bạch mà chỉ nói: “Ngươi không phải chủ nhân của ta.” Sau đó cứ đứng yên tại chỗ như một cây cọc gỗ cao lớn sừng sững.
Mắt vàng của Phong Bạch khẽ híp lại, ngón tay đang muốn bấm pháp quyết thì bị Phong Thiệu ấn xuống “Ngươi đứng đây tức giận với linh sủng của ta làm gì?” Y biết tính tình của đối phương có phần trẻ con nên không thể không trấn an, kéo hắn đi vào bên trong động phủ. Phong Bạch bĩu môi nhưng vẫn ôm lấy Phong Thiệu, sau đó không quên ném cho Xuyên Nghi một ánh mắt sắc lạnh như đao.
Nhận phải đao phong dữ tợn như vậy cũng không khiến Xuyên Nghi có phản ứng gì, nó chỉ nghiêng đầu tìm chỗ trống, sau đó đứng canh giữ ở cửa.
So với bên ngoài gió yên biển lặng, bên trong động phủ lại là sóng nước mênh mông. Phong Bạch bị sợ bóng sợ gió một hồi sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Phong Thiệu, vừa đặt chân vào bên trong đã đè đối phương lên trên cỏ xanh “Thúc thúc ở bên ngoài thu được linh sủng đến tiêu dao vui sướng như vậy, để lại một mình ta ở nhà mòn mỏi chờ mong.”
Phong Thiệu nhéo vạt áo của hắn, cười nói: “Sao ta nghe nói ngươi ở trong trận mười tháng mới đi ra, kiểu gì cũng mới đợi có một tháng thôi đúng không? Nghe sư huynh nói ngươi đã phá được tâm trận rồi? Kiếm ý có đột phá?”
“Đã là tam trọng thiên.” Phong Bạch cũng không nhiều lời về chuyện này, lấy tay Phong Thiệu xuống rồi cởi đai lưng của y nhưng lại bị ngăn cản.
Phong Thiệu nắm lấy tay hắn, giọng nói quan tâm: “Phải chịu không ít đau khổ đúng không? Thương thế đã khỏi hẳn chư? Nếu đã bị thương thì không nên cậy mạnh, để sư thúc giúp ngươi lần này.” Ngón tay khẽ cong, kéo lấy vạt áo của đối phương, một lồng ngực rắn chắc cũng theo đó lộ ra bên ngoài.
Phong Bạch nhướn mày cười, cúi xuống hôn tai y: “Thúc thúc yên tâm, ta rất tốt.” Sau đó liền ấn bả vai của Phong Thiệu khiến y phải nằm rạp xuống, rồi ‘xoạt’ một tiếng cởi tiết khố của y ra, một đôi chân dài trắng nõn cũng xuất hiện trong tay Phong Bạch.
Phong Thiệu không giãy dụa nhiều, dù sao cũng đã là lão phu lão phu lâu năm. Với vị trí trên dưới này, chỉ cần người đó là Tiểu Bạch thì cũng không còn quan trọng nữa, tất nhiên với tiền đề là phải khiến y cảm thấy sung sướng sảng khoái mới được, chứ bỗng ngày nào đó để y phải khó chịu thì tất nhiên y cũng sẽ đổi ý.
“Những chuyện nặng nhọc thế này sao có thể để một bậc trưởng bối như thúc thúc làm giúp được? Cứ để ta là được rồi. ” Phong Bạch vừa nói đầy ngay thẳng chính trực vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn huyệt động đang căng chặt của đối phương.
“Tiểu súc sinh…” Phong Thiệu hừ giọng mắng một câu lại bị hắn dùng miệng chặn lại, triền miên ôm hôn. Cả ngón tay trỏ của Phong Bạch đã đi vào bên trong, bắt chước động tác giao hợp, khẽ khuấy động.
“Đây là Tiêu Hồn cao được ta dùng ba trăm thiện công đổi lấy từ chỗ dược đường, nghe nói vô cùng trơn mịn, là thứ thích hợp nhất để dùng khi quan hệ. Thúc thúc thử xem có tốt thật không?” Giọng nói của Phong Bạch vừa dứt, Phong Thiệu liền nghe được tiếng động do Phong Bạch mở lọ thuốc.
“Ngươi lại lấy thiện công để đổi thứ này, chưởng sự sư huynh nhìn ngươi ra sao… ” Phong Thiệu nhướn mày. Thế nhưng còn chưa nói xong đã cảm nhận thuốc mỡ lành lạnh mềm mại được đưa vào trong hậu huyệt, sau đó hòa tan theo nhiệt độ của cơ thể. Phong Bạch đã nhét hai ngón tay vào một cách dễ dàng hơn, động tác cũng trở nên cuồng dã, trêu chọc cho y đỏ hồng cả mặt.
Phong Bạch dán lên y từ phía sau, hắn bắt lấy cánh tay Phong Thiệu, kề sát bên vành tai của y mà liếm láp: “Thúc thúc quan tâm mấy cái này làm gì? Không phải hôm nay sư thúc tổ cũng đã nói, muốn thúc thúc chọn một người nam nhân giống như ta đấy thôi?” Nói xong, hạ thể nóng rực đã đâm chọc vào phần bụng dưới của đối phương.
“Ông ấy thuận miệng nói thế mà người cũng tin?” Phong Thiệu trợn trắng mắt, xoa bóp thứ đồ cứng rắn nóng bỏng kia vài cái, chọc cho Phong Bạch đang ở phía sau cũng phải khẽ hít một hơi.
“Ta tin. Ta cũng sẽ khiến ông ấy phải tin.” Phong Bạch kề sát lồng ngực mình vào phần lưng của Phong Thiệu, một tay còn lại cầm lấy dục vọng của đối phương nhẹ nhàng an ủi, sau đó lại bỗng nhiên khẽ siết “Ta sẽ cho ông ấy biết: Ta mới chính là người đàn ông duy nhất mà người có thể chọn. Ta cũng sẽ để tất cả mọi người đều biết: Ta mới chính là đạo lữ của người.”
Phong Thiệu thét lớn một tiếng, liếc mắt nhìn hắn: “Đừng tưởng ta không biết ngày đó ở trên núi là ngươi cố ý… Tiểu súc sinh nhà ngươi cũng quá lỗ mãng… A …” Dư âm còn lại đã bị vùi lấp trong tiếng rên rỉ, chỗ hậu huyệt cũng truyền đến tiếng nước phốc phốc.
“Nếu ta không lỗ mãng, nhỡ để thúc thúc chạy mất thì sao.” Giọng nói của Phong Bạch rất nhẹ. Trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh giống như bức tượng được gọt dũa khéo léo hiện lên một chút tươi cười không dễ phát hiện.
Trong lúc hai người đang hừng hực khí thế, mải mê phấn đấu đến quên mình thì chợt nghe thấy một tiếng gọi: “Sư tôn… Sư nương.”
Phong Thiệu giật mình há hốc mồm, Phong Bạch lại cố ý không chịu để yên, sau khi túm lấy vạt áo che lên thì vẫn tiếp tục động tác đang làm dở.
Hà Loan vốn đang vui vẻ phấn chấn mười phần, sau khi xuất quan liền lập tức muốn đi tìm sư tôn thông báo tin vui, ai ngờ lại thấy được hình ảnh sư tôn nhà mình quần áo không chỉnh ngã ngồi trong lòng sư nương… Mà sư nương cứ không ngừng lên xuống rung động khiến mặt mũi sư tôn đỏ bừng. Đây là hình ảnh nàng chưa từng thấy bao giờ, cho dù sao đó sư tôn cũng lập tức quay đầu đi.
Phong Thiệu liều mạng đạp Phong Bạch, còn người bên kia thì liều mạng chống đối. Cứ ngươi đạp ta đâm qua lại một hồi, người chịu thiệt rõ ràng là Phong Thiệu đang rơi xuống thế hạ phong. Tuy rằng nơi nào đó do phải chịu kinh hãi nên có hơi nhũn xuống nhưng lại khiến cho chỗ phía sau bị kích thích đến cong vểnh lên.
Mặc dù Phong Thiệu tự nhận có da mặt dày nhưng bị đồ đệ nhà mình nhìn thấy dáng vẻ như vậy, thì cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ muốn chết. Lúc đang muốn bấm tay niệm thần chú đánh qua thì tay lại bị nắm lấy, Phong Bạch đã đi trước một bước: “Sư tôn ngươi và ta còn đang bận việc, đợi lát nữa ngươi hãy quay lại.”
Hà Loan ngẩn người, lui lại mấy bước, nói: “Vâng… Vâng…” Lập tức xoay người, mới chạy được vài bước thì dường như chợt nhớ ra được điều gì, lại quay đầu nhắc nhở: “Sư nương… Người nên điểm nhẹ một chút, có vẻ nhìn sư tôn con đau quá í.”
Sắc mặt của Phong Thiệu lập tức đen sì. Dường như Phong Bạch cũng biết đối phương sắp sửa bùng nổ đến nơi, vì thế lại nâng eo của Phong Thiệu lên rồi mạnh mẽ đâm chọc. Trước khi thúc thúc bùng nổ thì phải khiến thúc thúc bùng cháy cái đã…
Sau khi làm xong chuyện thì không thiếu được một trận đòn, Phong Thiệu lấy ra Xích Viêm kiếm đuổi đánh Phong Bạch một hồi. Nếu không phải lo lắng động phủ sẽ bị chém sụp thì kiểu gì cũng phải đâm ra mấy lỗ thủng trên người đối phương. Có điều sau một hồi tranh đấu, cho dù đối phương không dùng hết toàn lực thì y cũng nhận ra kiếm thế của Tiểu Bạch đã có tiến bộ hơn nhiều. Dù sao kiếm trận chuyên dùng để rèn luyện kiếm ý cũng là thứ không thể khinh thường.
“Khó trách sư tôn trọng ngươi như vậy, kiếm trận Bắc Đẩu của Côn Luân đã hơn trăm năm rồi chưa có ai từng phá được vòng cuối cùng, ngược lại một Trúc Cơ kỳ như ngươi lại làm đến đẹp mắt như vậy. Nếu thật sự đấu võ thì chưa chắc ta có thể thắng được.” Phong Thiệu thu kiếm về, lửa giận cũng tan đi liền thật lòng khen ngợi.
“Về tu vi, ta cũng sẽ đuổi kịp thúc thúc nhanh thôi.” Phong Bạch giúp y sửa sang lại quần áo, bàn tay đan vào trong mái tóc hỗn loạn của đối phương.
“Ngươi cách ta cả một đại cảnh giới, muốn đuổi kịp cũng phải mất vài thập niên nữa mới được.” Phong Thiệu nhướn mày, bễ nghễ liếc mắt nhìn hắn: “Lại nói, ta cũng đâu có đứng dậm chân tại chỗ để chờ ngươi đuổi kịp? Cái đồ súc sinh phạm thượng tắc loạn như ngươi, nếu thật sự để ngươi đuổi kịp thì ta còn lấy được chỗ tốt gì nữa?”
Phong Bạch cười cười, không nói gì thêm.
Phong Thiệu lại bị nụ cười này của hắn là cho nổi da gà da vịt khắp toàn thân, giống như mình là một tảng mỡ đã bị dã thú ngắm trúng. Nhìn một hồi liền thấy khó chịu, lập tức lại bổ cho hắn một kiếm, đối phương nhẹ nhàng né tránh, kiếm kia liền chém bay một gốc cây Dâu đã che phủ trăm năm tuổi.
“Lạch cạch” Lại một tiếng vang thật lớn, đập hư phân nửa đình viện.
Trong viện lập tức truyền đến một giọng nói giòn tan: “Sư tôn, sư nương, hai người bận rộn xong chưa? Không cần phải kịch liệt như vậy đâu, sư phó nói kịch liệt quá sẽ tổn hại thân thể đấy… Sư nương, sư tôn con không chịu nổi đâu… “
- -----oOo------