Sáng sớm, dư giá và nghi trượng từ phủ Nam Vương đã đổi tên thành Tấn cung ra ngoài, đi ra ngoại ô phía nam.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi vị hoàng tử lưu vong trở về đăng cơ phục quốc lộ diện. Tuy là một phái đoàn dựng lên tạm thời, trong đó quá nửa góp cho đủ số là đám quan văn kẻ thì dốt đặc cán mai, quan võ người thì chưa sờ qua đao, nhưng y quan và lễ nghi đều dựa theo lễ chế xưa kia của Tấn thất mà làm. Cựu triều diệt vong cứ thế hoá trang ra sân, nghiễm nhiên sống lại.
Đã nhiều ngày tạo uy thế trước, cho đến ngày tân đế lộ diện, dân chúng bên đường cuối cùng đã tận mắt nhìn thấy vị hoàng tử thần minh chuyển thế có thể tiêu tai trừ họa cho thế nhân của truyền thuyết. Ngài ngồi trong xa giá lọng vàng, người đội mũ miện mặc y phục vô cùng tôn quý, dân chúng không khỏi cảm thấy kính sợ sùng bái, cộng thêm một toán người được bố trí trước nhảy ra, tỏ thái độ cuồng nhiệt hô hào mọi người hô to vạn tuế, có người kích động quỳ ven đường cúi lạy thậm chí còn xen cả nước mắt, lan truyền trong không khí, đám còn lại cũng kìm lòng không đặng hùa theo rối rít cúi lạy.
Đương nhiên, cho dù là thần minh chuyển thế như Tấn đế, cũng tôn phụng Bắc Hoàng làm chủ.
Xa giá của Sí Thư đi trước, đảo mắt qua đám dân quỳ lạy ven đường lộ vẻ thành kính kia, ở nơi đã bị thống trị nhiều năm này, đây là lần đầu gã nhìn thấy cảnh dân chúng thuận theo chứ không phải nhẫn nhục chịu đựng dưới áp bức của quá khứ.
Quả nhiên, vẫn là chỉ có nhân tài nước Tấn hiểu làm cách nào khống chế người Tấn, xem như không có uổng công nuôi đám Lục Khang Lý Nhân Ngọc. Chẳng những chúng có thể có sức lôi kéo, hơn nữa, nhân số vẫn đang không ngừng gia tăng.
Ả đàn bà nước Ngụy kia nhất định đang hy vọng tốc chiến tốc thắng, tất nhiên gã không thể để ả ta toại nguyện. Gã tổn thất nổi. Ngoài lợi dụng núi non trùng điệp làm chướng ngại, bố trí phòng thủ trùng điệp, lại để người Tấn xung phong ra chiến đấu vì vị Hoàng đế giả kia của bọn chúng.
Tất nhiên đám ô hợp này không thể chống lại quân Ngụy, song chỉ cần cả vùng U Châu điều động, chỉ cần kéo dài là có thể cầm chân đối phương. Đánh xa tối kỵ đánh lâu. Đợi Khương Hàm Nguyên mệt mỏi ứng đối, đến chừng đó, mình lại dĩ dật đãi lao, chắc chắn đã được nửa thành công.
(*) đợi đối phương mệt mới tấn công.
Hôm nay chỗ tế trời này cũng là do bọn Lục Khang Lý Nhân Ngọc chọn, nói gì mà “Đồi tròn cúng trời”, “Đồi vuông tế đất”, việc tế trời cần phải chọn vùng như Nam Giao phù hợp các thứ các thứ. Sí Thư không hề hứng thú, bảo họ cứ tự xử lý, yêu cầu duy nhất của gã chính là ngoài mặt phải long trọng, lấy thiên uy đè người, nên theo lệ cũ vốn là trong vòng trăm trượng chung quanh không được có kẻ hỗn tạp, song hôm nay, theo ý Sí Thư, lại cho phép dân trong quận tới gần sân tế xem lễ.
Giờ lành đã đến, nhạc trống cùng vang.
Sí Thư ngồi ở ngôi chủ phía chính Bắc tế đàn. Chung quanh gã, là nghi trượng và đông đảo quan viên tham gia tế lễ, xong xuôi, tới ba trăm nhạc sinh hiến múa. Cả mười mấy trượng ngoài đều lúc nhúc rất nhiều quận dân đứng. Tất nhiên, để cam đoan không có sự cố, tất cả những quận dân được vào trong phạm vi canh phòng đều phải qua tuyển chọn trước, hoặc là trong nhà có người từng làm việc cho phủ Nam Vương phủ, hoặc là thân quyến của quan Tấn hiện giờ, không chỉ thế, còn phải cầm giấy xác nhận, thì mới được đứng trước.
Hôm nay cảnh tượng thật hoành tráng, làm Sí Thư rất hài lòng.
Lục Khang vì tên Tấn đế này là giả mạo, nghi ngờ hoàng tử Vô Sinh đã chết, gần đây đưa đám vô cùng, làm việc không còn tích cực như trước. Đại điển tế trời lần này là do Lý Nhân Ngọc một tay xử lý.
Không thể không nói, tay Lý Nhân Ngọc này, dù không quá bản lĩnh song làm mấy thể loại này cũng rất lành nghề.
Sí Thư thu mắt, nhìn sang tên Tấn đế một tay gã tạo ra.
Tên kia người mặc miện phục, đầu đội mũ miện có rèm trước sau, trong tay cầm trấn khuê, đang ngồi ở vị trí bên dưới gã, thấy gã lia mắt tới, hiểu là muốn mình ra sân, cuống quýt đứng dậy.
(*) ngọc khuê (dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông)
Tên này vốn là một hòa thượng bình thường tu ở ngôi miếu trong núi hoang, mỗi ngày chỉ biết ngồi niệm kinh, tự dưng lắc mình hoá thành Hoàng đế, đến nay vẫn còn như mơ, thứ gọi là tiểu nhân đắc chí chính là thế, ngoại trừ kính sợ Sí Thư thì còn lại đều dần dần nghĩ mình là Hoàng đế thật. Giờ cứ y theo sắp xếp trước đó, hướng về phía Tây, đứng ở hướng Đông Nam tế đàn, chờ quan chủ tế Hữu Tể Lý Nhân Ngọc chủ trì xong nghi thức rườm ra, nện bước khoan thai, đi tới đặt vật tế, bích khuê, lụa dệt vào trước đống củi chờ để tế phẩm, nhóm lửa đốt.
Cột khói lớn như rồng đen từ từ dâng lên trời. Tiếp đó, quan tế tửu tế rượu. Rồi lại hiến múa.
Ba trăm người mặc tế phục xếp hàng chờ ở một vùng rộng lớn bao la, cử động theo hiệu lệnh, bắt đầu nhảy múa theo tiết tấu, vũ nhạc dâng lên.
Vào trường hợp thế này, bầu không khí vốn dĩ nên trang nghiêm thu hút sự chú ý, đạt mục đích mượn thiên uy rung động lòng người. Nhưng vì vội vã phục quốc, đến quan viên cũng phải kéo vào cho đủ số, trong phút chốc nào có thể tìm ra một đội ngũ múa hát lớn trải qua huấn luyện lâu dài chứ. Phần lớn cũng chỉ là người vội học qua mấy ngày đã ra lùa vịt vào lồng, mở đầu còn chỉnh tề, qua hơn phân nửa đã nháo nhào, bên trái đưa tay, bên phải chen chân, phát hiện mình và người bên cạnh không cùng động tác, lại rối rít uốn nắn, có chỗ mờ mịt luống cuống, bèn dứt khoát ngừng lại, nhìn trái nhìn phải. Cảnh tượng bỗng thành buồn cười.
Sí Thư nhìn vào có phần không vui, liếc Lý Nhân Ngọc. Lý Nhân Ngọc chùi mồ hôi trán, rối rít ném ánh mắt qua thủ hạ, người kia vội chạy xuống đám quận dân đứng đầu nhất. Mấy người đã được dặn từ trước, hiểu ý, quỳ cả xuống, hô to vạn tuế. Đám quận dân phía sau không thấy rõ lắm, không hiểu mô tê cũng rối rít quỳ theo, trong tích tắc, tiếng hô vang vọng vùng hoang dã, che niềm xấu hổ cho cả ban vũ nhạc.
Lúc này Sí Thư mới hơi dịu sắc mặt. Quan tế tửu cầm tước bôi đựng rượu lễ bước lên, định tiến hiến Hoàng đế, bày tỏ trời cao ban phúc. Tấn đế giả nhận lấy, nhưng sao dám lấn lướt Sí Thư, bèn cùng quan tế tửu cung kính chuyển sang dâng lên cho Sí Thư.
Sí Thư đứng dậy.
Gã tiếp rượu, giơ lên, môi giả đụng tước bôi ra vẻ uống, lập tức đưa trả —— trong lúc ấy, tiếng hô của ngàn vạn quân dân nơi hoang vắng vẫn chưa ngừng, người người vẫn còn dập đầu xuống đất, bỗng xảy ra một cảnh tượng không ai ngờ tới.
Không trung đột nhiên xuất hiện một đường đen thẳng tắp.
Đó là một mũi ám tiễn, xé không mà đến, nhanh bắn đến giữa người Sí Thư.
Thân vệ từng bên cạnh gã xưa kia, bao gồm cả Nô Kiền, vì chuyến đi Trường An mà gần như đã hao tổn gần hết. Người hiện giờ dù không đắc lực bằng song vẫn là hảo thủ. Sau khi lên ngôi, để đề phòng sự cố, dù đi đến đâu thân vệ gã cũng không rời. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng mũi ám tiễn đến quá đột ngột.
Không ai nhìn rõ nó phóng ra từ phương nào, do ai bắn, nó như một ngọn u linh, chớp mắt đã vọt tới trước người Sí Thư. Đến khi người bên cạnh gã phát hiện kịp phản ứng, thì đã trễ. Dù cả đám cố quên mình nhào qua định cứu giá xong không thể đuổi kịp tốc độ mũi tên. Mà Sí Thư đang ngồi riêng một chỗ cao cao, chung quanh thấp hơn gã nửa người, không có bất kỳ thứ gì che chắn, gã như một tấm bia ngắm dễ thấy.
Lúc này tay phải gã vẫn còn bưng tước bôi. Ám tiễn chỉ cách gã chưa đến vài thước. Cũng may đương lúc phóng thẳng đến còn cách mấy trượng đã kịp lọt vào tầm mắt gã, trong lúc người ngoài còn chưa phản ứng kịp.
Gã nheo mắt, quăng tước bôi, một tay chụp quan tế tửu đứng gần mình nhất, kéo ra trước mình che chắn. Quan tế tửu còn chưa hiểu chuyện gì thì sau lưng đã trúng tên, hét thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Sí Thư khó khăn lắm tránh khỏi ám tiễn, vô thức giương mắt nhìn chỗ ám tiễn phóng tới. Song gần như ngay tích tắc đó, tuyệt đối không ngờ, lại một mũi ám tiễn từ hướng khác bắn đến.
Thì ra là có hai mũi tên gần như được bắn ra cùng lúc từ hai hướng khác nhau. Đợi khi gã phát hiện, không thể nào đủ chụp người đỡ mũi tên giúp, bản thân lại né tránh không kịp, thấy sắp phải bị mũi tên thứ hai bắn trúng, thì gã gặp nguy không loạn, chợt nâng cánh tay trái, lộ cách tay sắt, trực tiếp vung sang ám tiễn.
“Keng”, thiết trảo đánh văng ám tiễn ra.
Dù liên tiếp tránh được hai mũi ám tiễn phóng tới song tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Mãi đến khi mũi tên thứ hai bị văng ra, thân vệ xung quanh mới áp sát trước người gã, người chung quanh cũng mới kịp phản ứng.
Tấn đế bị dọa sợ nhất chui xuống bàn, ôm đầu không dám ra, còn những quan viên Tấn cung cũng trợn mắt há mồm, kinh hoảng không thôi, sợ bị vạ lây cũng không đoái hoài tới chuyện khác, giữ tính mạng quan trọng hơn, kẻ thì nằm sấp người thì chạy tới chỗ không người.
Lý Nhân Ngọc tất nhiên là hiểu ra chuyện gì, học Tấn đế cúi rạp xuống đất, không nhúc nhích.
Sí Thư bấy giờ đã được thân vệ xông lên bảo vệ vào giữa, nguy hiểm đã giải, nhưng sau lưng gã vẫn toát một tầng mồ hôi lạnh. Đợi hơi định thần, mặt gã đầy nổi giận, xoay mặt lại, quét mắt nhìn về hướng phát ra mũi ám tiễn thứ hai, chỉ tay lệnh Hữu Xương Vương đang theo cùng gã lập tức đi bắt thích khách.
Nơi đó, trong toán quận dân đang quỳ, rất nhiều người vẫn chưa hiểu đến cùng xảy ra chuyện gì, có kẻ vẫn phủ phục quỳ dưới đất, có kẻ ngồi dậy mờ mịt nhìn bốn phương.
Khương Hàm Nguyên cùng Thôi Lâu cải trang trà trộn vào trong đám đông, mỗi người một đầu. Mũi tên thứ nhất là do Thôi Lâu bắn ra, còn cô là mũi thứ hai sát theo sau.
Đáng tiếc tuy có Lý Nhân Ngọc làm nội ứng song vẫn không thể mang vào loại vũ khí có lực sát thương lớn hơn chút, chỉ giấu được ám tiễn, mà khoảng cách cũng quá xa, vừa bắn ra, tên đến gần Sí Thư đã giảm lực, tốc độ cũng chậm đi, tạo cơ hội cho gã kịp phản ứng, bị gã dùng thiết trảo lắp trên cánh tay cụt cản lại.
Thật đáng tiếc!
Có điều, ban đầu cũng không nghĩ sẽ có thể ám sát thành công. Tạo được một màn mạo hiểm thế này xem như cũng đã đạt mục đích.
Giờ mà ở lại thêm một chớp mắt là thêm một phần nguy hiểm.
Khương Hàm Nguyên gấp rút thu ám tiễn, hô to “Thích khách”. Người xung quanh như bừng tĩnh, lại thấy đại đội binh Địch cầm đao vọt tới ở phía trước, lập tức rối tung rối mù, trong tiếng kêu sợ hãi, chạy tứ phía.
Khương Hàm Nguyên và Thôi Lâu nhìn nhau qua đám người, hẹn cùng rút lui. Cô thừa dịp rối loạn định gấp rút chạy về hướng Tây Nam. Hữu Xương Vương dẫn mấy Đô úy thủ hạ vọt tới gần, ngay tức khắc, trong đám quận dân chạy loạn như ruồi không đầu để ý đến bóng lưng lạ thường bên này, bèn lập tức hét lớn, hô hoán toàn bộ thủ vệ chung quanh đuổi kịp vây đánh.
Không ngờ đúng lúc này, ở hướng gần chuồng ngựa tạm, khói đặc bốc lên cuồn cuộn.
Hôm nay hai ngàn kỵ binh hộ tống Sí Thư xuất hành, sung làm hộ vệ và nghi trượng. Lúc cử hành tế tự, toàn bộ ngựa đều tập trung về nơi đó. Không biết sao lại bén lửa, lửa liếm tới lại là một vùng hoang vu ngoại thành, thế lửa nhanh chóng nối thành một vùng trong gió, ngựa bị chấn kinh, theo con đầu đàn dẫn đầu như hồng thủy xông ra khỏi rào chắn được lắp tạm. Gã trông ngựa nào ngăn nổi, đành trơ mắt nhìn đàn ngựa chạy như điên về phía tế tự, thanh thế kinh người.
Trong tích tắc cảnh tượng càng thêm loạn. Xung quanh khắp tế trận là quận dân và tuấn mã kinh hoảng chạy tứ tán, đuổi bắt bị cản trở. Đợi đến khi khống chế được cục diện, đàn ngựa dần dần khôi phục trật tự, mới phát hiện kẻ khả nghi sớm đã không còn thấy bóng dáng.
Trận tế thiên kết thúc trong kinh hồn. Sí Thư được thân vệ hộ tống, gấp rút quay về Tấn cung.
Qua kiểm tra, hai mũi ám tiễn bắn đến gã đều được nhúng qua độc. Viên quan tế tửu hứng mũi tên đầu tiên tuy không bị thương vào chỗ hiểm song đã sớm chết cứng.
Rất rõ ràng, thích khách chẳng những muốn đẩy gã vào chỗ chết, mà còn rõ sắp xếp hiện trường hôm nay như lòng bàn tay, suy ra, phải có nội ứng.
Gã hạ lệnh phong tỏa tất cả lối ra xung quanh quận thành, lục soát khắp nơi, buộc phải bắt được kẻ thích khách.
Được tin, Lý Nhân Ngọc quỳ dưới đất, đối mặt với cơn giận không tiêu của Sí Thư.
“Sao kẻ thích khách lại trà trộn vào được chứ? Giấy xác nhận ở đâu ra?” Sí Thư bắn ánh mắt đến Lý Nhân Ngọc, vô cùng hung ác, “Mọi chuyện hôm nay đều do ngươi sắp xếp! Phải chăng là ngươi! Tư thông thích khách, thừa cơ hại mạng của ta?”
Lý Nhân Ngọc đập đầu vang bôm bốp, kêu oan: “Hữu Xương Vương vừa rồi mới tra ra, có hai tên tham tiền, bán giấy xác nhận của mình ra ngoài. Vi thần chẳng biết gì cả! Đã bắt hai tên kia đến, nếu bệ hạ không tin, có thể đích thân tra hỏi.”
Thì ra hôm qua có người tìm đến hai kẻ đã có giấy xác nhận, bảo vì kính yêu Bắc hoàng, muốn vào được chỗ tốt hôm nay nhìn thiên nhan tương lai, tình nguyện bỏ tiền xin họ nhường giấy. Hai kẻ kia là vô lại, bình thường hay làm việc cho người Địch, cáo mượn oai hùm, việc ác bất tận, quận dân bình thường gặp là phải tránh mặt đi vòng, gặp chuyện tốt bèn giao luôn giấy ra, mới để thích khách thừa cơ lợi dụng.
“Đợi Hữu Xương Vương đến, ngài sẽ làm chứng cho vi thần!”
Ông ta vừa biện giải cho mình xong, Hữu Xương Vương đã vội vàng bước vào, báo một tin cho Sí Thư.
Người của hắn lần theo tung tích chạy trốn của thích khách, cuối cùng tìm thấy dấu vết ở một góc núi hướng Tây Nam quận thành hơn trăm dặm, trong lúc lục soát đã tình cờ phát hiện một con đường hầm bị cây cỏ dại che giấu. Con đường đào giữa lòng núi, như ruột dê, đại quan và xe nặng không thể đi qua nhưng có thể cho binh một đi qua lại. Qua kiểm chứng, đúng là con đường tắt dùng để đưa tin mà nước Tấn xưa kia âm thầm cho xây dựng, mục đích ban đầu là để đối phó với cường địch phương Bắc, song về sau, bản thân nước Tấn cũng theo hàng, đường đưa tin bị bỏ hoang, chôn vùi hoàn toàn, chẳng những hiếm người biết mà trên bản đồ của nước Tấn cũng không còn tung tích, chỉ còn thấy ở dư đồ chiến trận cực kì chi tiết là còn có thể nhìn thấy đánh dấu.
Thích khách đã men theo con đường cũ này mà đi, không rõ tung tích.
Nghe Hữu Xương Vương hồi báo xong, Lý Nhân Ngọc rốt cuộc thở phào.
Ba ngày trước nữ soái nước Ngụy kia như từ trên trời rơi xuống, ông ta không tài nào nghĩ ra làm cách nào cô có thể vào quận Yến, cũng không dám hỏi. Vừa rồi còn lo rằng nhỡ cô và toán đồng hành không thể chạy thoát thì nguy to. Nào ngờ còn có con đường bí mật này.
Có điều, đến cả mình cũng không biết, sao cô ta lại biết được?
Ông đang thầm nghĩ, thì nghe tiếng gầm cuồng nộ của Sí Thư: “Là ai? Đến cùng là ai? Dám mưu sát ta?”
Nếu hôm nay gã không may mắn, cộng thêm mấy phần bản lĩnh thực sự, giờ phút này e cũng giống tên quan tế tửu, đã sớm mất mạng.
Hữu Xương Vương ngang nhiên nói: “Còn phải nói? Nhất định là Tả Xương Vương! Ngoài mặt thì ra vẻ phục tùng bệ hạ, thực tế đã muốn tự lập từ lâu! Trước kia còn âm thầm lôi kéo người của Tả Quang Vương. Là bệ hạ đại lượng không tính toán với gã, lại càng khiến dã tâm gã thêm lớn. Giờ đây đại binh nước Ngụy tới gần, lỡ bệ hạ có bất trắc, gã chính là kẻ hưởng lợi nhất, đến chừng đó, ai có thể tranh với gã vị trí của bệ hạ hiện giờ chứ?”
Sí Thư không nói gì, sắc mặt đã từ từ trầm xuống.
Lý Nhân Ngọc thầm đưa mắt nhìn Hữu Xương Vương bên cạnh, cũng dè dặt nói: “Chuyện này vốn chẳng đến phiên tiểu thần xen vào. Song tiểu thần vừa mới bị bệ hạ nghi ngờ, không thể không muốn chứng minh mình trong sạch. Tiểu thần cho là, Hữu Xương Vương nói rất đúng.”
Hữu Xương Vương thường ngày xem thường bọn Lý Nhân Ngọc, đến cả vẻ nho nhã cũng chúng khi nói chuyện cũng là tội. Giờ nghe ông ta phụ họa mình, vui mừng: “Sao lại nói thế?”
Lý Nhân Ngọc vội nói: “Chuyện hôm nay, nếu không phải có kẻ nội ứng ngoại hợp, thì thích khách sao có thể thuận lợi trốn thoát? Phóng mắt nhìn khắp, bên cạnh bệ hạ, ngoài Tả Xương Vương thì còn ai có năng lực ấy?”
Hữu Xương Vương lớn tiếng: “Lý Hữu Tể nói rất đúng!”
“Là cò vạc tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hiện giờ hoả lực của bệ hạ tập trung vào quận Yến chính diện với quân Ngụy, còn ngài ấy thì canh giữ ở hậu phương. Trận chiến này, tiểu thần biết tất nhiên bệ hạ sẽ thắng, song quân Ngụy cũng nào phải kẻ yếu, chỉ sợ đến cuối cùng, phía bệ hạ khó tránh khỏi có chỗ hao tổn, còn ngài ấy thì không mất một sợi lông. Đến chừng đấy, nếu ngài ấy lại nổi dậy là sẽ chiếm hết thượng phong.”
Hữu Xương Vương giật mình, quay sang Sí Thư oán hận nói: “Thảo nào gã đã chủ động xin bệ hạ phát lệnh đi trấn thủ Loan Đạo! Thì ra là nhằm chủ ý này! Tuyệt đối không thể để gã toại nguyện thưa bệ hạ!”
Ánh mắt Sí Thư càng trở nên âm trầm hơn, một mình chậm rãi bước qua lại chốc lát, xoay sang Hữu Xương Vương, hạ lệnh: “Ngươi nhanh chóng dẫn quân đến Loan Đạo khống chế ông ta, tiếp nhận vị trí ấy, lệnh ông ấy mau đến quận Yến gặp ta!”