Phía thành Vân Lạc cũng chả có họ hàng kiểu này.
Thấy khuôn mặt nữ tướng quân lộ vẻ mù mịt, Dương Hổ gật đầu: “Nếu không có người này, giờ đang có chiến sự, chạy đến mấy chỗ này còn ăn nói lung tung nhất định có trá. Để tôi đi tra hỏi lại!” Cậu xoay người định đi, Khương Hàm Nguyên nói: “Ta đi xem sao.”
Đã chỉ mặt gọi tên nói đến tìm mình tá túc, có lẽ có thể thật sự là họ hàng xa cô không biết. Mật thám hẳn cũng chả ngốc thế.
Kho lúa từng bị cháy lúc trước hiện giờ tạm thời dựng thành một ổ bảo đóng quân trong thành. Khương Hàm Nguyên đi vào trong bảo, thấy rất nhiều binh sĩ tới tới lui lui, vội vàng vận chuyển lương thảo. Tiêu Lễ Tiên cũng có mặt, đang bận rộn với một phó tướng họ Đoàn của quân Ngụy phụ trách áp giải lương thảo tới.
Thấy cô tới, hai người lập tức lên chào.
Thái độ Tiêu Lễ Tiên rất cung kính với cô, hành lễ xong, lại nói: “Mới vừa nghe Đoàn Tướng quân nói, Trần Thích Sứ cũng nhận lời với Khương đại tướng quân sẽ tìm cách kiếm một vạn thạch lương, giúp cha con ta vượt qua nay đông nan quan. Ta thay phụ Vương, còn có con dân tám Bộ, tạ ơn Đại tướng quân, tướng quân Trường Ninh, Trần Thích Sứ!”
Tiêu Lễ Tiên vui mừng cảm kích lộ rõ ra mặt.
Trần Thích Sứ trong miệng anh chính là Thích Sứ Tịnh Châu hiện nay Trần Hành. Khương Hàm Nguyên không qua lại, cũng chưa từng gặp mặt, nhưng biết người này, cuộc đời ông ta có chút giống cha cô, đều xuất thân từ thế gia vọng tộc, về sau xuất kinh không về nữa, bao năm nay yên lặng lâu dài ở lại vùng biên cương.
Trần Hành hiện giờ nắm giữ Tịnh Châu, là kho lúa quan trọng của Đại Ngụy ở phương Bắc, cấp lương thảo cho biên quân Nhạn Môn, đa phần đều đến từ Tịnh Châu. Nếu Trần Hành đã đồng ý, chắc hẳn lương thực nhanh chóng có thể tới nơi.
Khương Hàm Nguyên mỉm cười bảo được, đáp lời Tiêu Lễ Tiên đôi câu, chuyển sang Đoàn phó tướng, hỏi chuyện trên đường. Ông cười đáp: “Đa tạ Tướng quân quan tâm. Cả đoạn đường của quân cầm hộ, đều được Chu tướng quân loại trừ trở ngại cả, bình an vô sự —— “
Đang nói, ở góc xa xa bỗng nghe tiếng bình bịch, như có ai đang gặp trở ngại, tiếp đó, lại nghe tiếng ú ớ hàm hàm hồ hồ.
Khương Hàm Nguyên quay lại thoáng nhìn, Đoàn phó tướng nhớ tới, vội nói: “Vừa rồi mạt tướng có nhắc đến Dương tiểu tướng quân, trên đường có bắt được một tên tiểu khiếu hóa tử, tự xưng là cháu họ của Tướng quân, song mạt tướng thấy thực sự không giống, mà giống mật thám hơn. Vừa rồi bận rộn mới cho người sắp xếp chỗ này. Tướng quân ngài xem thử!” Tự mình dẫn Khương Hàm Nguyên qua đến bảo thủ vệ mở khóa.
Khương Hàm Nguyên ngó quanh.
Một thiếu niên bị giam trong căn phòng nhỏ chứa đồ linh tinh. Quả nhiên như lời Đoàn phó tướng, quần áo tả tơi như ăn mày, mặt mũi tay chân bẩn thỉu che kín, không biết đã bao lâu chưa tắm giặt.
Miệng hắn bị bịt kín, hai tay bị trói chặt ra sau lưng, đang giơ lên chân dùng sức đá cánh cửa bị khóa trái, dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ. Thấy cửa mở, ngẩng lên trợn mắt ư á hai tiếng định chửi thì bỗng đối mặt với ánh mắt Khương Hàm Nguyên quét tới, bèn khựng lại, yên tĩnh.
Mặt tên ăn mày thật quá sức bẩn, trong kho nhỏ không có cửa sổ, sáng lờ mờ, Khương Hàm Nguyên mới đầu chưa nhìn rõ, chỉ thấy quen mắt, còn chưa nghĩ ra đã từng gặp ở đâu, Đoạn phó tướng hầu một bên đã hiểu lầm, mặt trầm xuống, chỉ vào thiếu niên quát: “Ngươi còn không phục? Trước mặt Tướng quân còn dám mắng người? Ta biết ngay mà, làm sao Tướng quân có thứ cháu họ như ngươi! Chắc chắn ngươi là mật thám, đừng giở trò nữa, kéo ra ngoài chặt đầu!”
“Chờ chút!”
Khương Hàm Nguyên nhìn cặp mắt đảo quanh của thiếu niên, chợt nghĩ đến một người.
Nói là vô cùng chấn kinh, cũng không hề quá đáng.
Thiếu niên trước mặt này, đúng là Thiếu đế Thúc Tiển!
“Bệ —— ” Cô vô tình buộc miệng, thấy cậu liều mạng lắc đầu, ú ớ với mình, khựng lại, khép miệng, bước nhanh vào rút khăn nhét miệng cậu, rồi vội vàng cởi dây thừng, thấy trên cổ tay cậu đã hằn xanh tím một vòng dây trói.
Thúc Tiển được tự do, tự xoa xoa cổ tay run run, chằm chằm ngó Đoạn phó tướng.
Đoạn phó tướng hơi choáng váng.
Dù Tướng quân không nói gì, song điệu bộ thế này, rất hiển nhiên rằng cậu thiếu niên trước mắt đúng là thân thích của ngài.
Mới rồi ông tính nhét miệng thiếu niên giữa đường, thiếu niên đã phản kháng mấy lần, Sau đó chắc là biết phản kháng vô dụng, đành nhận lấy, thành thành thật thật, không chọc phiền toái gì thêm cho ông.
Giờ đây, bắt gặp ánh mắt thiếu niên âm trầm chằm chằm nhìn mình, vẻ mặt không tốt, đột nhiên như biến thành kẻ khác, mang thái độ hùng hổ dọa người, chợt run rẩy trong lòng, cuống quýt giải thích với Khương Hàm Nguyên: “Tướng quân thứ tội! Mạt tướng có mắt không tròng. Nhưng đám lương thảo này quan trọng, mạt tướng sợ nhỡ đâu y rắp tâm làm hại, đến đây vì lương thảo, để đề phòng nhỡ xảy ra chuyện gì, bất đắc dĩ nên trên đường mới nhét miệng y, mạt tướng tuyệt đối không phải cố ý mạo phạm...”
Khương Hàm Nguyên an ủi không sao, ngó Thúc Tiển.
Thấy cậu lập tức nở nụ cười, rộng lượng phủi tay với Đoàn phó tướng: “Thôi, người không biết không tội. Nơi này không còn chuyện của ngươi, lui đi!”
Đoạn phó tướng nghe không rõ, thấy thiếu niên này từ lúc gặp được tướng quân Trường Ninh, nói chuyện cử chỉ đều quái dị, trong phút chốc không biết nên làm gì, bèn nhìn cô.
Khương Hàm Nguyên gật đầu: “Biên cương vốn đặc thù, huống chi tình hình hiện giờ đang đánh trận khẩn trương. Cẩn thận vậy còn không đủ. Không chỉ thế, ta còn phải tạ ơn Tướng quân đã giúp ta đưa người bình yên đến nơi. Đoàn Tướng quân đã có lòng. Ta sẽ dẫn người đi, ông cứ đi đi”
Đoàn phó tướng nghe giọng điệu cô chân thành, mới thở phào, âm thầm may mà lúc ấy mình đã không một đao giết tốt, dạ dạ đôi tiếng, vội lui xuốngi.
Bên cạnh không còn người ngoài, Thúc Tiển thấy cô thu nụ cười như đang dò xét mình, không nói không rằng.
Sao cậu không hiểu chứ, với thân phận của cậu, gây chuyện thế này, chạy tuốt đến đây, là chuyện hoang đường cực lớn.
Cậu sợ cô không vui, trách cậu làm sai gây phiền toái cho mình. Sau giây lát, dè dặt gọi cô một tiếng: “Tam Hoàng thẩm! Thím… đang nghĩ gì vậy…”
“Tam Hoàng thẩm giúp đỡ chút nhé, tuyệt đối không nên để ai biết ta là ai…”
Cậu ấp úng năn nỉ.
Khương Hàm Nguyên hoàn hồn, đưa mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Y phục cậu ta thật sự rách mướp, đôi giày cỏ trên chân rách một lỗ lớn, lòi cả ngón chân cái bẩn thỉu ra ngoài, da gót chân đã bị mài sưng chảy máu, được băng bó lại.
Thúc Tiển phát hiện thím ấy đang nhìn, thuận theo tầm mắt cô cũng cúi xuống liếc thấy, rụt ngón chân vào giày cỏ.
“Tam Hoàng thẩm, nhìn ta thế này thảo nào chẳng ai tin ta biết thím… là có hôm ta qua đêm trong một ngôi miếu đổ nát, gặp mấy tên ăn mày, thấy ta không có gì ăn, mới chia chút đồ ăn xin được cho ta. Trên người ta đã hết tiền, trước khi đi, ta mới đưa y phục với giày cho bọn hắn, không mặc được thì đem cầm được mấy đồng cũng tốt. Có điều ta chả ngờ, giày cỏ cấn chân vậy, biết trước… đã không cho…”
Cậu đang ngượng ngùng giải thích, bỗng nghe cô mở miệng: “Ngoài chân ra, trên người còn bị thương chỗ nào không?”
Giọng điệu cô ôn hòa ngoài dự kiến.
Thúc Tiển khẽ giật mình, thở phào, vui vẻ nói: “Ta không sao! Nhưng chân đau quá, sau đó không đi nổi, mới ngã ra đất, Đoàn phó tướng kia hết cách mới ném ta vào trên xe lương. Mấy ngày cuối, là ta ngồi xe tới.”
Khương Hàm Nguyên cười khì: “Ngài đi theo ta đã.”
Cô đưa Thúc Tiển vào một tinh xá trong thành, cho người mang nước, chuẩn bị y phục sạch sẽ, chờ cậu tắm rửa ra dọn lên cơm canh.
Thúc Tiển như quỷ đói đầu thai, ăn như hổ đói, một hơi ăn ba chén cơm. Nuốt nhanh quá còn muốn nghẹn. Khương Hàm Nguyên dâng nước, cậu nhận lấy uống mấy ngụm, vuốt ngực, thở dài: “Cứ như chưa từng ăn cơm ngon vậy luôn!” rồi xoay qua cô, “Tạ ơn Tam Hoàng thẩm!”
Khương Hàm Nguyên đưa cậu thuốc trị thương tránh ứ sưng, ra hiệu tự cậu bôi lên vết thương ở chân, lập tức hỏi lo nghĩ trong lòng: “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao ngài một mình xuất cung?” Hoàng đế một mình chạy khỏi Hoàng cung, không ngoài hai nguyên nhân. Người ta đuổi ngài, hoặc là tự ngài chạy ra.
Cô đã có thể kết luận, không phải cung biến gì gì, mà là chính Thúc Tiển lẻn ra hoàng cung.
Quả nhiên, vừa hỏi đã thấy nụ cười cậu biến mất, cũng không tiếp tục bôi thuốc lên vết thương ở chân, người ngồi thẳng tắp, giọng phẫn uất nói: “Thái hậu muốn thay ta lập hậu, Tam Hoàng thẩm thím đoán xem là ai? Là con của Lan Vinh! Ta không bằng lòng, bà ấy dùng đạo hiếu ép ta, còn đánh ta! Vậy được, ta để tự bà đi mà lập! Hoàng cung kia, ta không ở tiếp nữa!”
Khương Hàm Nguyên không khỏi giật mình. Đúng là lý do này.
“Ngài tìm ta, Tam hoàng thúc của ngài có biết không?” Cô lập tức nghĩ đến Thúc Thận Huy, hỏi.
Cậu lắc đầu, “Ngài ấy lúc đó còn chưa về. Giờ chắc đã biết.”
“Nếu ngài thật sự không muốn để Thái hậu sắp xếp, sao không tìm ngài ấy giúp lại tự chạy thẳng một mạch? Cứ cho là người còn chưa về, ngài cũng có thể viết thư cho ngài ấy!”
“Ta có viết! Chú ấy mặc kệ ta! Chỉ nói ta không cần phải gấp gáp, chờ chú về bàn lại!”
Thần sắc Thúc Tiển có vẻ hơi kích động, “Tam Hoàng thẩm, Tam hoàng thúc là người như vậy đó. Ta quá biết mà! Chính ngài ấy lúc kia cưới thím, không phải…”
Cậu dừng lại, nhận ra mình lỡ miệng, trộm liếc Khương Hàm Nguyên, ho húng hắng đổi giọng, “Dù sao thì, chỉ cần chú ấy thấy có chỗ tốt cho Đại Ngụy, đừng nói lập con gái họ Lan mà là bất kỳ ai, chú ấy đều sẽ bảo ta gật đầu! Ai bảo ta là Hoàng đế chứ! Chuyện này, ta thật sợ chú ấy không đáng tin cậy. Ta dù thế nào cũng không lấy!”
Khương Hàm Nguyên trong phút chốc im lặng, mơ hồ thấy hình như Thúc Tiển nói cũng không phải hoàn toàn không có lý.
Thúc Tiển xả xong cơn giận và bất mãn trong lòng, thấy cô không nói, vẻ mặt lại hơi nghiêm túc, không khỏi lo rằng cô không vui, nheo mắt nhìn sắc mặt cô, bỗng kêu đau, cầm thuốc trị thương mới vứt bắt đầu tự xức thuốc.
Khương Hàm Nguyên nhìn đôi chân bọng máu băng bó, “Đau à? Xưa nay ngài chưa từng đi đoạn đường dài vậy mà.”
Thúc Tiển gật đầu. Cảm giác cô nhìn mình có vẻ thương xót thêm vài phần, bèn hăng hái lên nói tiếp, “Ta đến Nhạn Môn định tìm thím, vừa lúc gặp được người đưa lương mới theo phía sau họ, ai ngờ bị phát hiện, họ xem ta như mật thám. Cả đoạn đường, ngoài vệ sinh với ăn chút ít, ta luôn bị trói, còn nhét bịt miệng. Dù ta nói gì, Đoạn phó tướng kia cũng không nghe. Cho ta ăn thứ dở nhất không nói, lúc gấp, vì đi đường mà ông ấy quên cả ta. Tam Hoàng thẩm, ta đã bị bỏ đói cả một ngày!”
“Nhưng mà, Tam Hoàng thẩm yên tâm, ta thật sự không so đo với hắn. Cẩn thận cũng là nên.”
Cơn giận lúc kể lại nguyên nhân trốn đi kia đã biến mất, dùng giọng mè nheo lấy lòng nói: “Tam Hoàng thẩm, thím không hỏi, làm sao ta xuất cung, làm sao đi đến được đây ư?”
Có lẽ tự thấy có phần đắc ý, không đợi Khương Hàm Nguyên hỏi bèn kể lể sinh động như thật: “Mỗi đêm trong cung đều có khẩu lệnh thông hành khác nhau, có khi ta hứng lên còn tự định ra. Đêm hôm đó, ta giả ngủ sớm, sai người không được quấy rầy, lúc trời tối, ta mới thay y phục thái giám trèo cửa sổ ra ngoài, ôm kính thùng đi ô phòng, nếu gặp tuần tra tra hỏi thì hô khẩu lệnh, bảo là rửa chưa sạch nên lập tức đi đổi. Ta cúi đầu bóp họng nói chuyện nên chả ai để ý đến ta. Ta đi thẳng đến ô phòng. Thái giám làm việc ở đó bình thường không được đến gần nội cung nên chưa từng ai gặp ta, ta bèn xuất tờ giấy tự mình viết đóng ấn nội phủ, bảo rằng ta phạm tội, bị phạt tới đây làm việc, ai cũng đều tin. Sau đó, ta thừa dịp không ai chú ý, núp trong xe xuất cung!”
(*) kiểu ôm bô đi nhà xí
Hắn nói, có lẽ nhớ lại tình cảnh lúc ấy, sờ mũi, mặt lộ vẻ chán ghét, sau đó lại đầy phấn khởi nói tiếp, “Sau đó thím đoán xem? Họ vốn chẳng thể nghĩ rằng ta sẽ đến Nhạn Môn. Tìm ta không gặp chỉ cho là ta đi tìm Tam hoàng thúc. Nên ta cũng không sợ họ tìm được. Ra khỏi Kinh Triệu xong, ta chạy đến trạm dịch, chìa sắc lệnh, bảo phải đi phía Bắc bí mật giải quyết công vụ. Họ cũng không mấy tin, nhưng ta có sắc lệnh nên không ai dám hỏi nhiều, bố trí ngựa tốt, tuyến đường nhanh nhất, cứ thế ta dọc theo quan đạo đến, đến Nhạn Môn rồi, ta không muốn kinh động đến cha của Tam Hoàng thẩm, biết cô ở đây, lại gặp đưa đại đội đưa lương mới đi theo, chuyện về sau, Tam Hoàng thẩm cũng biết!”
Không đợi Khương Hàm Nguyên mở miệng, cậu cướp lời, “Tam Hoàng thẩm đang nghĩ gì, ta cũng hiểu. Có điều trước giờ hễ ta có chuyện thì bên cạnh sẽ có kẻ chịu trách nhiệm. Họ biết ta muốn làm gì, không dám báo sẽ có tội. Tam hoàng thúc nói vậy thì không được. Nên lần này ta tự mình xuất cung, không ai được biết! Huống chi, ta cũng không muốn dẫn theo người!”
Khương Hàm Nguyên nghe xong, tiền căn hậu quả việc này đã sáng như tuyết. Bèn không nói thêm gì nữa, ngồi thêm một lát rồi nói: “Ngài vừa tới hẳn đã mệt mỏi, ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt. Thần đi trước.” Nói xong đứng dậy.
Thúc Tiển ngây ra, đứng dậy theo, chân đạp đất bị đau, méo miệng, “Tam Hoàng thẩm không ở chỗ này sao?”
Khương Hàm Nguyên nói: “Ta ở trong binh doanh ngay cổng thành.”
“Ta cũng ở đó!” Cậu lập tức nói.
Khương Hàm Nguyên lắc đầu: “Nơi đó quá loạn, loại người nào cũng có, ngài không thể ở đấy. Thành đã từng bị đốt, cháy không ít phòng xá, may ở đây không sao, là một dinh thự của Đại Hách Vương. Tất nhiên kém hơn hoàng cung, song cũng xem như sạch sẽ, bệ hạ tạm thời nghỉ chân trước. Đằng sau còn có khu vườn, đợi chân tốt hơn chút có thể đi dạo. Có bất kỳ nhu cầu gì sai người báo thần.”
Giọng điệu cô rất mềm mỏng nhưng ý đầy kiên quyết, cấm cãi. Thúc Tiển không làm gì được, ngừng đoạn, bỗng nhớ ra, lại nói: “Vậy thím không được báo chuyện ta đang ở đây! Ta còn chưa muốn về!”
Khương Hàm Nguyên dứt khoát từ chối: “Không được. Ít nhất thần nhất định phải báo cha thần biết ngài đang ở chỗ của thần.”
“Tam Hoàng thẩm!” Thúc Tiển lộ vẻ lo lắng, hơi cao giọng
“Bệ hạ!” Từ lúc gặp mặt, là lần đầu Khương Hàm Nguyên xưng hô.
“Bệ hạ đã tới tìm thần, thứ cho thần mạo phạm cả gan hỏi một câu, lẽ nào thật sự bệ hạ đã quyết, cả đời cũng không về hoàng cung sao?”
Thúc Tiển lập tức nghẹn họng, không thốt ra lời.
Khương Hàm Nguyên chăm chú nhìn cậu một lát, mỉm cười an ủi: “Thời gian bệ hạ ra ngoài đã không còn ngắn. Huống chi, đợi đến khi cha thần gửi thư đến Trường An, bên ấy phái người đến đón, ít nhất cũng phải hai tháng. Hai tháng, còn chưa đủ để bệ hạ giải sầu sao?”
Thúc Tiển tiếp tục cứng họng không trả lời được.
“Còn nữa, người khác thì không nói, bệ hạ không từ mà biệt, hiện giờ trong lòng Tam hoàng thúc ngài lo lắng thế nào, không cần thần nói hẳn bệ hạ cũng biết. E là hiện giờ ngài ấy vì tung tích của ngài mà trong lòng nóng như lửa đốt, ăn ngủ không yên.”
“Bệ hạ, Tam hoàng thúc của ngài còn xem ngài quan trọng hơn cả tính mạng ngài ấy. Nếu ngài có chuyện, ngài ấy sẽ bứt rứt cả đời.”
Thúc Tiển ấm ức lí nhí: “Tam Hoàng thẩm, thím gửi thư đi…” giọng nghe không chút sức lực.
Khương Hàm Nguyên cười nói: “Vậy đi. Nghỉ ngơi thật tốt. Thần rảnh rỗi sẽ đến thăm ngài.”
Khương Hàm Nguyên ra ngoài, chuyện đầu tiên là gọi Phàn Kính nhờ ông phụ trách chăm sóc Thúc Tiển. Tất nhiên, cô không nói ra thân phận, chỉ nói thiếu niên bên trong là người cực quan trọng, xin ông cẩn thận gấp bội. Trong thành có thể đi, nhưng nhất định không thể để cậu ấy tùy ý ra khỏi thành. Nếu cậu muốn ra ngoài, phải nhờ Phàn Kính báo cho mình.
Phàn Kính đáp vâng.