Frederick không biết cô đến, nghe tiếng gõ cửa còn cho rằng là quản gia Lý, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn: “Vào.”
Người đứng ngoài cửa có hơi giật mình, nhưng nghĩ lại tiếp theo đây ngài ấy nhất định sẽ ngạc nhiên cho xem, cô cười tủm tỉm vặn cửa bước vào lại thuận tay khóa trái luôn cả cửa. Thầm nghĩ hình như bản thân ngày càng đen tối, khóa cửa cái gì chứ, lần trước là ngài ấy sai bảo, lần này thì ngon rồi chính mình tự chủ động làm chuyện ái muội.
Có chút xấu hổ nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Frederick Nhược Đông, chỉ thu lại còn sự đau lòng hiện lên trong cặp mắt phượng.
“Sao em đến đây?” Lúc nhìn thấy cô hắn còn tưởng bản thân hoa mắt, đương nhiên không quá một giây chìm trong sự ấu trĩ đó liền trở lại bình thường, tay cầm bút dừng lại, hắn gạt tài liệu sang một bên tay nâng lên ngoắc ngoắc cô nhóc đứng trân trân trước mắt: “Vào đây.” Ánh mắt lướt qua bình giữ nhiệt màu đen cùng với túi đồ gì đó trên tay cô, đợi cô lại gần hắn liền cầm lấy chúng đặt trên bàn, lại thuần thục ôm cô ngồi trên đùi mình, chiếc ghế xoay vì cử động mà dịch ra xa bàn làm việc một đoạn.
Trương Ý Nhi xoa nhẹ cái cằm đã lún phún râu của hắn, cô liếm môi nhỏ giọng: “Em mang canh tới cho anh.”
Người đàn ông cười khẽ, biết thừa đây chỉ là cái cớ của cô nàng nhưng hắn không vạch trần, sự xuất hiện của cô khiến bao mệt mỏi trong hắn giảm đi rất nhiều, ánh mắt di chuyển xuống cánh môi hồng hào, cổ họng hắn hơi khô, rồi không chút do dự ngậm lấy nó vào trong miệng cắn mút. Trương Ý Nhi rên nhẹ một tiếng vì bất ngờ sau đó hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông đáp lại nụ hôn ngọt ngào.
Đã lâu cả hai không gặp nhau đồng nghĩa với việc không thân mật một thời gian, lúc này như hai ngọn lửa hòa vào nhau tạo thành một đốm lớn hừng hực lan rộng, Frederick không định làm cô lúc này nhưng hắn cũng không bỏ qua cho cô, cởi áo khoác của cô vứt xuống sàn không thương tiếc, bàn tay lành lạnh chui vào trong vạt áo len ma sát làn da mịn màng. Nghe tiếng hừ nhẹ của cô, hắn cười cười cuốn chặt lấy cái lưỡi trơn mềm không rời, một khối non mềm đã nằm trong lòng bàn tay to lớn, hắn vân vê, bóp đều đảm bảo không làm cô đau, cách một lớp áo lót vẫn khiến hắn say mê.
Đến khi áo lót đã được mở khuy, Trương Ý Nhi thở dồn dập dùng ánh mắt ngập nước ngắm hắn, cô thấy con ngươi màu xanh lục đã được lửa thiêu đốt, cô cúi xuống chạm và môi hắn: “Em đến đây có phải quấy nhiễu anh không?”
Người đàn ông di chuyển ánh mắt từ hai cánh môi sưng đỏ sang đống tài liệu trên bàn, đúng là cô quấy nhiễu hắn thật nhưng mà hắn thích.
Khẽ nắn hai khối tròn vo, căng đủ trong tay, hắn khàn giọng bên tai cô: “Ừ, em quấy nhiễu tôi rồi.” Dứt lời không chờ cô phản ứng ra sao hắn lại tìm đến miệng cô hôn lấy hôn để.
Frederick Nhược Đông không làm đến cùng, hôn ngực cô dày vò một hồi hắn thở nặng nề dừng lại, khuôn mặt chôn trong hõm cổ cô gái thấp giọng: “Được rồi, sẽ làm em sau.”
Vừa cài khuy áo lót vừa ngắm khuôn mặt ửng đỏ của cô nhóc, hắn rất thỏa mãn hôn lên má cô một cái.
Đơi hắn uống canh gà xong Trương Ý Nhi thu dọn, lúc này mới nhớ tới túi đồ mang theo. Frederick Nhược Đông cũng chú ý tới, hắn hấc cằm: “Gì đây?”
“Áo sơ mi em mua cho Nhược Đông. Anh thử xem vừa ý không?” Vừa nói vừa lấy cái áo màu trắng từ trong túi ra, cô còn vô cùng dịu dàng mà vuốt vuốt nó cho thẳng nếp.
Frederick Nhược Đông nhếch môi đứng dậy khỏi ghế, hắn không cầm lấy áo mà sai bảo: “Mặc cho tôi đi.”
Trương Ý Nhi bặm môi liếc hắn một giây sau đó vui vẻ cởi áo sơ mi hắn đang mặc ra, bàn tay con gái mềm mại thỉnh thoảng chạm vào da thịt cứng rắn, thân thể người đàn ông không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt nóng bỏng chưa có giây nào rời khỏi khuôn mặt hồng hồng. Hắn nhìn quá mức chăm chú khiến Trương Ý Nhi tê dại của đầu óc.
Phải công nhận cơ thể của người này thật quá mức quyến rũ, da hắn khá trắng nhưng không làm giảm đi vẻ nam tính, đàn ông của mình, cơ bụng sáu múi hiện rõ, ngực nở, eo theo, bờ vai khỏe khoắn. Mẹ nó… người mẫu tạp chí làm sao so được với hắn chứ. Trương Ý Nhi chốc lát đã bị lạc mất hồn phách, rõ ràng đã bị sắc đẹp mê hoặc, đứng trân ra nhìn chằm chằm thân thể đàn ông. Đến khi tiếng cười trêu ghẹo trên đỉnh đầu vọng vào khoang tai mới nuốt một ngụm nước bọt hoảng hốt.
“Ngắm đủ chưa?” Hắn hơi cúi đầu kề sát cái trán đầy đặn hỏi.
Người nào đó thế mà mơ mơ màng màng đáp: “Chưa, muốn sờ.”
Giỏi, thẳng thắn đấy. Frederick Nhược Đông bật cười thành tiếng, hắn nâng cằm của cô lên, bốn mặt chạm vào nhau tạo nên những dòng điện bắn tung tóe: “Tôi là của em, cho em sờ.” Hắn vừa nói xong, bàn tay to lớn cầm lấy tay nhỏ của cô nhóc áp trên ngực mình: “Sờ đi.” Hiếm lắm hắn mới dễ chịu thế này, đương nhiên cô rất thức thời, tận dụng triệt để, không những sờ mà còn hôn hôn khiến thân thể người đàn ông dần căng ra.
Trương Ý Nhi bám hai tay vào thắt lưng của hắn, cánh môi di chuyển một đường từ yết hầu xuống eo bụng sáu múi, tiếng thở dần thay đổi của hắn khiến cô rất tự hào, vài giây dừng ở eo, chớp chớp cặp mắt ngây ngô mà nhìn hắn thăm dò, ánh mắt của người đàn ông đục ngầu, như được tiếp thêm năng lượng, trái tim nơi ngực trái đập một cách dồn dập, cô nuốt một ngụm nước miếng, những ngón tay run run nhanh chóng cởi dây thắt lưng ra, dù cách hai lớp quần áo vẫn không ngăn cản được dương tiểu huynh đệ của hắn đang căng phồng.
Đối mặt với vật giữa hai chân Frederick Nhược Đông, Trương Ý Nhi cắn môi, hít thở chậm dần cởi phăng lớp quần tây bên ngoài, sau gáy bỗng có một bàn tay xoa dịu như cỗ vũ cô tiếp tục. Đương nhiên cô không muốn dừng lại rồi. Cuối cùng chiếc quần lót duy nhất bao bọc ***** *** của hắn hoàn toàn được cởi xuống.
Trương Ý Nhi nghe hắn khàn đặc giọng lên tiếng: “Xem ra không tha cho em được…a” ***** *** cuối cùng cũng được cái miệng nhỏ nhắn, ướt át kia ngậm lấy.
Frederick Nhược Đông giữ sau gáy giúp cô ngậm sâu hơn tiểu đệ căng cứng của mình.
Cuối cùng Trương Ý Nhi mệt phờ được hắn bế vào giường lớn trong gian kín, bước dạo đầu chẳng cần thiết nữa, hắn lật người cô lại tay nắm lấy eo nhỏ, thắt lưng hắn thúc thật mạnh một đường đi sâu vào hang động của người con gái.