Rất không nỡ xa cô nhóc, nhưng hiện tại không phải là thời điểm tốt để mang cô đi, còn cả việc học của cô.
Trước đó, hắn đã giao cho Lion nhiệm vụ theo dõi Đồng Ly Ly, cô ả kia… tự nhiên xuất hiện chắc chắn là điềm xấu.
Frederick Nhược Đông vừa đi được hai ngày, Trương Y Nhi đã lại xảy ra chuyện.
Cả học viện Phong Khởi đang xôn xao, bàn tán về bài đăng dài tiết lộ lý lịch của Frederick Ý Ý.
Tất cả chỉ gói gọn trong một chữ cuối cùng “Giả”.
Bài viết được đăng tải trực tiếp trên diễn đàn trường, người đăng dùng nick ảo, chẳng rõ là kẻ nào. Tin tức lan truyền trong diện rộng và nhanh đến mức chỉ trong hai tiếng đồng hồ cả học viện đều biết rõ Frederick Ý Ý chỉ là một dân đen, không thân không phận được Frederick Nhược Đông bao nuôi. Đến cả chuyện cô và Tống Vô Ưu từng là bạn cũng được nhắc đến thậm chí việc Trương Ý Nhi là tình nghi đầu tiên liên quan đến cái chết của Tống Vô Ưu cũng được tung ra.
Tất cả cuộc đời của Trương Ý Nhi trước khi trở thành Frederick Ý Ý được phơi bày ra ánh sáng.
Cô gái nhỏ thì hoàn toàn chưa biết chuyện gì đang xảy đến với mình, mãi đến khi cô phát hiện nhiều ánh mắt trong thư viện dán chặt trên người mình. Cô nhíu mày, lướt qua bọn họ thế mà bọn họ không hề chột dạ còn khinh bỉ mà lườm cô.
Chuyện gì vậy, ngay sau đó Lâm Lục Ngạt gọi đến, Trương Ý Nhi có linh tính, không ổn rồi.
Vừa nhấn nút nghe, Lâm Lục Ngạt đã vội vàng nói: “Cậu ở yên thư viện, bọn tớ đang đến. Sẵn thì lên diễn đàn xem chuyện gì đang xảy ra.” Nói rồi cúp máy một cách gấp gáp.
Trái tim Trương Ý Nhi đập nhanh, cô nuốt nước miếng, bàn tay run run mở bài đăng hot nhất hiện tại trên diễn đàn. Từng giây trôi qua kéo theo từng mảnh ký ức trong quá khứ. Và điều khiến cô đau đớn hơn cả đó là bà ngoại La. Người bà cho đến khoảnh khắc thân phận cô bại lộ vẫn không chút tin tức.
Cô biết sự trở lại của Nhạc Ly Ân không đơn giản, không trùng hợp đến mức đó, vừa phát hiện ra cô ta tại Phong Khởi thì Tống Vô Ưu bị sát hại, cô trở thành nghi phạm, sau đó là chuyện thân phận của cô bại lộ. Tất thảy chắc chắn có liên quan đến cô ta một phần nào đó.
Quá khứ của cô chẳng có gì phải xấu hổ, vì có cô của quá khứ mới tồn tại cô của thực tại.
Nhưng những kẻ khác chắc chắn sẽ lợi dụng chuyện này mà chì chiết, chèn ép cô khi đã rõ cô chẳng phải là công chúa gì cả.
Và đúng như suy đoán của Trương Ý Nhi. Lâm Lục Ngạt cùng Lạc Quý Nhân và cả Tống Gia Minh không rõ làm sao cũng có mặt trước thư viện để hộ tống cô.
“Bên dưới rất đông sinh viên đang đợi cậu để chơi.” Còn chơi cái gì thì Trương Ý Nhi ít nhiều cũng biết được một chút, chắc là mấy trò bạo lực học đường.
“Đồ giả.”
“Dối trá.”
“Cái thứ bồi đàn ông ngủ.”
… vô số lời mắng chửi, nhục mã không khách khí nhắm vào cô gái nhỏ đang được Lạc Quý Nhân ôm trong ngực.
Cô ấy dừng lại lướt qua cả đám sinh viên nam nữ đều có, lạnh giọng quát: “Tránh ra, học viện không phải là nơi các người thích làm gì thì làm.”
Nhưng câu nói của Lạc Quý Nhân không những không giúp tình hình dịu xuống mà còn chọc giận cái đám kia.
Có nữ sinh đứng ra hét lên: “Lạc tiểu thư, chuyện này cô không thể xen vào đâu. Đây là quy tắc của học viện, hiện tại Frederick Ý Ý đã bị lật tẩy, cô ta không xứng được ở lại học viện. Còn nếu muốn ở lại thì bắt buộc phải chịu những điều này. Cô càng muốn bảo vệ cô ta chỉ càng khiến cô ta bị bắt nạt thêm thôi.”
Lạc Quý Nhân nghiến răng, cúi đầu nhìn người trong ngực, tức chết đi được lại không biết nên làm sao mới phải.
Ngay sau đó vài người xông tới kéo Lạc Quý Nhân và Lâm Lục Ngạt ra, hai cô gái dù khỏe đến đâu cũng không thoát khỏi gọng kìm của bọn chúng.
Trương Ý Nhi bị đẩy ra, cô lảo đảo sắp ngã thì Tống Gia Minh đã kịp thời đỡ.
Giờ cô có muốn thanh minh cũng chẳng ai thèm nghe, tạm thời cứ im lặng trở về được ký túc xá đã.
Vừa đứng thẳng người đám đông đã đồng loạt từ trong túi, balo lấy ra nào là trứng gà, nào là rau úng, nào là đậu hủ thối ném mạnh vào cô gái nhỏ.
“Mẹ kiếp, dừng lại cho bà.”
“Đừng.”
Lạc Quý Nhân và Lâm Lục Ngạt cùng lúc hét lên nhưng không ai nghe, bọn chúng ra sức ném hết những thứ có trong người vào Trương Ý Nhi.
Trương Ý Nhi chỉ kịp thét lên vài tiếng rồi thân thể rơi vào một vòng ôm cao lớn, săn chắc, là Tống Gia Minh. Anh nhanh chóng cởi áo khoác trùm lên đầu người con gái, mặc cho bao nhiêu thứ rác rưởi anh đều gánh lấy, anh dùng cơ thể cường tráng của mình che chắn cho cô. Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đám đông đã dừng lại việc bắt nạt tập thể.
“Chỉ vì một bài đăng của kẻ vô danh mà các người đã vội phán cho người ta tội lừa dối. Tôi nghĩ… sinh viên của Phong Khởi ít nhiều cũng sẽ có chút đầu óc, nhưng sau chuyện này tôi hoàn toàn tin tất cả các người đều là một đám không não.” Thả ra lời đó, Tống Gia Minh tận dụng thời cơ bọn chúng đang ngẩn người ôm cô gái nhỏ nhanh chóng rời đi.
Lạc Quý Nhân vùng mạnh một cái khỏi ba đứa sinh viên ngu xuẩn này, cô chỉ vào mặt chúng quát: “Tôi sẽ cùng anh họ điều tra cho ra kẻ khốn đằng sau dám vu khống công chúa Frederick, tôi dùng danh dự của mình khẳng định Frederick Ý Ý hoàn toàn vô tội. Còn các người… tôi ghi nhớ từng khuôn mặt, sau khi có kết quả cuối cùng, tôi sẽ trực tiếp đi ‘hỏi thăm’ từng người một.” Nói rồi kéo tay Lâm Lục Ngạt theo sau Tống Gia Minh và Trương Ý Nhi.