“Anh, đừng cản em.”
Lạc Hồ Ưng nhàn nhạt nhìn em họ mình, y nói: “Đừng bảo vệ cô ấy quá, cô ấy buộc phải trưởng thành.”
Lạc Quý Nhân giật mình, cô không hiểu, cũng không tưởng tượng được lời này của anh họ là thế nào.
Miệng đóng rồi mở cuối cùng cô nhăn mặt hỏi: “Anh không còn thích Angel của mình nữa sao?” Vốn định hỏi thẳng có phải y thích Ý Ý rồi không nhưng đã kịp đổi lại.
Lạc Hồ Ưng chớp mắt, chẳng rõ mạch suy nghĩ của cô em mình, y liếc cô cảnh cáo: “Đừng có hỏi vớ vẩn.”
Bị Trương Ý Nhi mắng sỉ nhục không có đầu óc, Mạc Thiếu Thư thoáng chốc cơn tức giận đã dâng lên nhưng anh họ đã đến, cô ta chỉ có thể cắn răng kìm chế.
“Mạc thái tử, ngại quá…” Trương Ý Nhi đặt ly rượu trên bàn, tỏ vẻ lịch sự tiến lên hai bước cách Mạc Chính Thiên một khoảng vừa phải, cô không ngó Mai An Yên, cười một cách vô tội nhìn thẳng vào y. “Hôm nay là ngày vui của anh nhưng mà anh xem… tôi trước giờ không làm gì thẹn với lòng, càng đừng nói tới việc động chạm gì tới Mạc tiểu thư. Nhưng có vẻ Mạc tiểu thư cứ bám tôi mãi không buông,…”
Mạc Chính Thiên nhìn cô lại chuyển sang đứa em trời đánh của mình, rốt cuộc y cũng bộc phát cơn thịnh nộ: “Còn không đi thay quần áo.” Y quát lên một câu dọa cho mọi người đều hoảng hốt, Trương Ý Nhi cũng giật mình. Còn tưởng phải tranh cãi thêm một chút nữa, thế mà chưa gì y đã hóa giải cục diện rồi.
Nhưng chưa đâu, Mạc Thiếu Thư hôm nay quả nhiên to gan, chuyện trừng phạt khi trước cũng quên tuốt, lòng hận thù, nhỏ nhen vào giờ phút này đã nuốt chửng tâm trí cô ta.
“Là cô ta sai, cô ta phải tại đây xin lỗi em.”
Mai An Yên cau có, không giữ được sự bình tĩnh nữa, cô ta thừa hiểu Frederick Ý Ý không hề đơn giản như vẻ ngoài vô hại, lần trước tại bữa tiệc mừng thọ Lê Đàm Hoan, cô ta đã ném qua một lần. Người phụ nữ này… khá khó chơi.
Chỉ là lúc này đây, cô ta không thể để Mạc Chính Thiên vì tâm tư riêng mà làm ra chuyện gì đó không nên làm. Mà chuyện gì đó đương nhiên sẽ khiến cô ta hoàn toàn mất mặt trước toàn bộ người trong giới quý tộc.
Nghĩ vậy, cô ta ôm lấy cánh tay Mạc Chính Thiên nhỏ giọng: “Anh chớ hành động theo cảm xúc, tình huống này không thích hợp đâu.” Nói rồi cô ta lại nhanh chóng đến đỡ lấy Mạc Thiếu Thư khuyên: “Tạm thời em đi thay đồ trước, chị sẽ giúp em lấy lại công bằng.”
Mạc Thiếu Thư chẳng thân thiết gì với cô chị dâu này, cô ta hung hăng giằng khỏi tay Mai An Yên ra: “Chị đừng có quản tôi.”
Chưa gì đã khiến cô ta bẻ mặt rồi, Mai An Yên nghiến răng gằng giọng: “Tin tôi đi, nếu hiện tại cô không rời khỏi đây thì anh họ của cô chắc chắn đuổi cô khỏi Mạc gia đấy.”
Bị lời này chọc tức, Mạc Thiếu Thư phở phập phồng, cô ta quát lên: “Chị dám uy hiếp tôi, chị tưởng gả cho anh họ thì là Mạc phu nhân à, đúng là ảo tưởng.”
Mạc Chính Thiên rốt cuộc cũng không im lặng được nữa, y dùng ánh mắt lạnh lẽo găm vào Mạc Thiếu Thư: “Nếu em còn không phép tắc ở đây gây sự thì đừng trách anh cho bảo vệ lôi đi.”
Trương Ý Nhi chớp chớp mắt, tự nhiên cục diện thay đổi nhanh như chớp khiến cô không thích ứng được, còn định chơi thêm thế quái nào bọn họ lại lục đục nội bộ luôn rồi.
Mạc Thiếu Thư dù sao vẫn sợ anh họ, lúc này bị y nhìn như vậy cô ta cũng lấy lại chút tỉnh táo, không dám quậy thêm nữa, trước khi chạy đi còn không quên đẩy Trương Ý Nhi một cái.
Mà Trương Ý Nhi thì hoàn toàn không chút đề phòng, thầm nguyền rủa Mạc Thiếu Thư cô độc mười kiếp, hai giây sau đó eo được ai đó ghì chặt. Cả thân thể cô rơi vào vòng tay của người đàn ông.
Biết đó là Mạc Chính Thiên, cô tức chết, vội đẩy y ra, cũng chẳng muốn “cảm ơn” gì đó.
“Thay mặt em gái xin lỗi tiểu thư Frederick.”
Chuyện này cứ thế qua đi, còn tưởng sẽ trải qua một trận kịch liệt cơ đấy.
Bị Mạc Thiếu Thư phiều nhiễu Trương Ý Nhi cũng chẳng có tâm tình mà ở đây ăn với uống nữa.
Lâm Lục Ngạt cũng đã trở lại, trông sắc mặt cô bạn hơi đỏ, Trương Ý Nhi hỏi: “Cậu nóng lắm hả?”
Đang thất thần chìm vào sự ngọt ngào trong nụ hôn chết người khi nãy thì bị giọng nói bên tai của Trương Ý Nhi dọa giật mình, cô ấy chôt dạ đảo mắt một vòng bảo Trương Ý Nhi lặp lại câu hỏi.
Lâm Lục Ngạt xoa xoa hai má, rồi cười mỉm: “Đúng là hơi nóng.”
Lại nhớ đến chuyện khi nãy, Lâm Lục Ngạt đã lên kế hoạch tối nay tỏ tình với Hứa Hâm.
Và cô cũng đã làm thật, không chút do dự mà đứng trước mặt anh, hỏi: “Hứa Hâm, anh biết tình cảm em dành cho anh mà, đúng không?”
Hứa Hâm khi đó rơi vào bàng hoàng, đương nhiên anh biết Lâm Lục Ngạt yêu mình, nhưng anh thì… anh có lỗi với cô, anh khiến tai cô bị thương nặng, anh là nguyên nhân trực tiếp khiến cuộc đời cô bị hủy hoại. Chỉ là tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, anh không yêu Lâm Lục Ngạt, vậy thì anh làm sao có thể tiếp tục làm cô tổn thương. Anh không muốn cô phải vì mình mà hy sinh thêm bất cứ điều gì nữa.
“Lục Ngạt, anh không đáng được em yêu thích.”
Lâm Lục Ngạt cay cay hai mắt, cô nhìn anh thật chăm chú, rồi cắn môi nhỏ giọng: “Anh và Ý Ý sẽ không thành đôi được.”
Hứa Hâm kinh ngạc, theo phản xạ lui ra sau một bước, khó có thể tin được mà trợn mắt ngó Lâm Lục Ngạt, anh không ngờ rằng bí mật này lại bị cô phát hiện, vì chột dạ mà không dám chạm phải cái nhìn thấu tường tận nội tâm anh của Lâm Lục Ngạt nữa.
Chợt người con gái đến gần, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, cuối cùng bốn mắt đối diện nhau, anh nghe cô gái nghẹn ngào thốt: “Em tin có một ngày anh sẽ yêu em.” Dứt lời Lâm Lục Ngạt nhón chân hôn lên môi Hứa Hâm, anh muốn né nhưng cô ngăn lại: “Anh không muốn thử sao? Thử cảm nhận xem khi em hôn anh, anh có chán ghét không?” Và Hứa Hâm không tránh nữa nhưng anh cũng không đáp lại, để mặc cô trằn trọc mút lấy cánh môi mình.
Khi môi cô rời đi, sự mềm mại, ấm ấp tan biến, Hứa Hâm thừa nhận mình không chán ghét.