Năm thứ nhất.
Lần đầu tiên Hermione nói chuyện với Tom là ở trong thư viện. Nói cái gì? Chuyện ở trên thuyền hả? Ôi, xin đi, khi đó Tom [Voldemort] hoàn toàn là vì Harry mới miễn cưỡng không chỉnh cho đám người tẻ ngắt trên thuyền một trận? Số mệnh là đối thủ của nhau á? Vấn đề này sau đó sẽ dần được chứng thực.
Thật ra, những nữ sinh nhà Gryffindor đều ngầm bàn tán, xét về tướng mạo Tom phải đứng nhất nhì nam sinh Hogwarts. Đáng tiếc cậu ta lại lạnh lùng như tảng băng khiến ai nhìn cũng thấy sợ, ngay cả Gryffindor vốn nổi tiếng là xúc động, lỗ mãng cũng không ai dám bén mảng đến gần.
Lại nói tới chuyện trong thư viện. Học sinh năm nhất mới vào trường của Gryffindor thường xuyên đến thư viện chỉ có hai người. Một là cô bé, người còn lại là Tom. Trước đó Hermione không hề chú ý, thế nhưng sau mấy ngày liên tiếp cô bé cắm đầu cắm cổ làm bài tập, mà Tom ngồi cách cô không xa không hề động tay viết một chữ, chỉ ngồi đó đọc sách, một quyển lại một quyển. Việc này làm tính tò mò của của cô bé nổi lên, tìm cách mon men đến chỗ Tom để xem. Kết quả cô bé vô cùng kinh ngạc mà phát hiện, sách Tom đọc không phải tiếng Anh, thậm chí còn rất nhiều quyển không thể tìm được trên những giá sách thông thường.
Cậu ta có thể đọc hiểu được sao? Hơn nữa, cậu ta làm thế nào mà mượn được những quyển sách ấy?
Hermione đè nén thắc mắc này ở trong lòng. Sau đó có một lần, cô bé không hiểu rõ một vấn đề trên lớp Độc dược, lại không dám đi tìm giáo sư Snape để hỏi, đành bạo gan hỏi Tom. Không ngờ, Tom vô cùng ngắn gọn mà xúc tích giải đáp thắc mắc của cô bé. Thì ra cậu ta chỉ lạnh lùng bề ngoài thôi, khi đó Hermione vô cùng vui mừng. Đương nhiên sau này cô bé mới biết, Voldemort chỉ muốn lợi dụng mình cho nên mới ngầm đồng ý để mình tiếp cận như thế. Nhưng tại thời điểm ấy, trong khi cô bé cô đơn vì chỉ có một mình, Tom lại không giống những người bạn khác nói cô kiêu ngạo, cho nên quan hệ của bọn họ chẳng mấy chốc mà trở nên thân thiết.
Vì thế trước buổi học bay đầu tiên, sau chuyện cây Sao chổi 260, Hermione đã không hề cẩn thận nghĩ lại quá trình, Voldemort đang cần một lý do chính đáng để nghỉ học [sau này Hermione biết nguyên nhân là vì linh hồn của hắn], chứ không phải thật sự muốn cứu cô từ cây chổi phát điên. Về phần có đúng là cây chổi tự phát điên hay không, khi đó Hermione không biết, bây giờ cũng không có ý định truy cứu. Cô bé tin mình đã có được tình bạn tốt đẹp với một Slytherin: Tuy rằng Slytherin này chính là Chúa Tể Hắc Ám đương nhiệm, hơn nữa bắt đầu và quá trình không phải, nhưng kết quả thì chính là như thế – Harry nói cho cô bé biết, trong Bài thi thứ hai của cuộc thi Tam Pháp Thuật, chính Voldemort đã phóng thần chú bảo vệ cho cô bé khi cô bé hôn mê dưới nước.
Đây mới là chuyện kỳ lạ nhất – quan hệ của Harry với danh hiệu Kẻ Được Chọn và Tom, mà thật ra là Voldemort. Hermione buồn bực nghĩ, kỹ năng diễn xuất của Voldemort thật quá xuất thần, khiến không một ai phát hiện ra được sơ hở. Mãi sau này, sau khi biết được thân phận của hắn, cô bé vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi, nếu như Voldemort không chết đi như người ta vẫn nói, lại còn cải trang thành học sinh và giáo sư lẻn vào Hogwarts – hiển nhiên là pháp thuật của hắn không hề tổn hao gì, sao hắn có thể mặc kệ Kẻ Được Chọn mà hắn luôn coi như cái đinh trong mắt được chứ? Học cùng một trường, cùng một Nhà, cùng một cấp, thời gian Harry hắt hơi một lần cũng đủ để Voldemort ra tay với cậu ấy mười lần ấy chứ.
Mà hành động của cô bé khi đó còn đáng cười hơn. Cô bé không biết trời cao đất dày là gì, tìm đủ mọi cách cải thiện quan hệ của Harry và Tom – đương nhiên sau khi hai người bọn họ yêu nhau rồi, cô bé biết được thân phận thật của Tom thì hối hận muốn chết. Thế nhưng lúc ấy có hối hận cũng muộn rồi, Hermione chỉ có thể cố gắng hết sức trông chừng hai người họ.
Có điều cũng phải nói, năm nhất Harry cũng hoàn toàn không biết gì cả. Hermione cảm thấy thời gian đầu không hiểu sao cậu bé lại luôn cảnh giác với Tom, về sau mới đỡ hơn một chút.
Có lẽ là cả hai người đều cố ý che giấu năng lực thực sự của mình mà quan hệ dần tốt lên chăng? Hermione đoán. Lý do của Tom là vì cậu ta không muốn để lộ chuyện giáo sư Rold là ba nuôi của mình [bây giờ nghĩ lại lý do này chỉ là giải thích lấy lệ với cô bé mà thôi], còn nguyên nhân của Harry… Cậu ấy chẳng có nguyên nhân gì cả! Ba người bọn cô hợp sức lại với nhau [trên thực tế thì không phải], kỹ thuật bay tuyệt vời của Harry, trình độ ếm thần chú của Tom, ba người bọn cô xử lý vô cùng thuận lợi Chiếc Gương Ảo Ảnh. Mà đến cuối cùng, khi tới trước gương, Harry nói cậu ấy nhìn thấy ba má, mà Tom cũng thấy như Harry.
Giờ nghĩ lại, có lẽ hai người đó không nói thật, đó là một điềm báo… Nếu không thì năm thứ hai cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu vẫn như quan hệ mới quen như hồi năm nhất cũng tốt, dù sao thì cũng sẽ không dẫn đến tình cảnh xấu như bây giờ.
Năm thứ hai.
Trong kỳ nghỉ hè, Harry bị Tử Thần Thực Tử tập kích, mà mãi đến khai giảng Hermione mới biết chuyện này. Cô bé cảm giác Harry rất không an toàn, bởi vì Tử Thần Thực Tử có thể tới tận nhà dì dượng của cậu bé ở thế giới Muggle; Chẳng phải trong sách có nói, Lily Potter hi sinh bản thân để bảo vệ con trai mình, Pháp thuật Huyết thống sẽ có hiệu lực cho đến khi Harry trưởng thành sao? Dù dì dượng của Harry đối xử với cậu ấy không được tốt, nhưng đó cũng là bà con duy nhất còn lại của mẹ cậu, chả lẽ đến cả một chút tác dụng cũng không có?
Đáng tiếc Harry lại khiến sự lo lắng của Hermione biến thành ngạc nhiên – cậu bé suýt chút nữa bị Tử Thần Thực Tử bắt đi lại không hề để tâm, giống như chuyện này ngày nào cũng xảy ra vậy.
Chính vì vậy, dưới sự đề nghị của giáo sư Dumbledore, Harry bắt đầu học bổ túc Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám với giáo sư Rold. Cùng lúc đó, Harry gia nhập đội bóng Quidditch Gryffindor. Ngay cả Hermione là một người không giỏi về Quidditch cũng nhận ra được, là một Tầm thủ, kỹ thuật của Harry vượt trội hơn Tầm thủ của các Nhà khác rất nhiều.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường như thế, nào ngờ Harry và Tom đột nhiên cãi nhau. Sau trận thi đấu với Slytherin, hai người bọn họ không hiểu lại cãi cọ ầm ĩ. Giờ nhớ lại, nguyên nhân thật quá rõ ràng; Nhưng bấy giờ, cô bé còn mơ hồ chưa nhận ra tình cảm của bọn họ, thì đúng là rất khó hiểu.
Tom không giống một cậu học trò bình thường, chuyện này cũng mới để lộ ra đầu mối. Hermione vô tình nhìn thấy Tom đứng ở trên cao nhìn xuống, đũa phép chỉ vào một học sinh nhà Slytherin, khóe môi giật giật, không lâu sau cậu học sinh kia bị bệnh không thể đi học. Cô bé buồn bực đi hỏi Tom, kết quả nhận được đáp án là ‘trừng phạt’. Lúc nghe thấy Tom nói từ này, tim cô bé mình đập bình bịch, cảm thấy có gì đó không bình thường.
Sau Giáng Sinh lại xảy ra một chuyện lớn khác: giữa Harry và Tom xảy ra cuộc chiến tranh lạnh lớn nhất trong quan hệ của hai người. Tom không có phản ứng gì khác thường, nhưng Harry lại kiên quyết nói cô bé phải cắt đứt quan hệ với Tom. Khi đó, Hermione vô cùng thất vọng về Harry, nhưng bây giờ cô bé hiểu được, Harry đều vì muốn tốt cho mình. Mọi chuyện có thể giải thích là, trong lễ Giáng Sinh, Harry phát hiện ra thân phận thật của Tom, cho nên thái độ với cậu ấy mới thay đổi lớn như thế.
Lễ Tình nhân có lẽ là một bước ngoặt, ít nhất là sau sự kiện kia: quan hệ giữa hai người đó đã dịu đi. Có điều cái không khí lúng túng ngượng ngập cứ thế kéo dài đến tận cuối năm học. Voldemort vẫn như trước không hề có ý định gì là sẽ ra tay với Harry, mà Harry thì cẩn trọng đề phòng hắn từng tý một.
Tới tận bây giờ Hermione vẫn không thể hiểu nổi, vì lý do gì Voldemort lại dạy cho Harry đủ loại pháp thuật. Có lẽ trước kia có nhiều chuyện cô không rõ, mà sự thật phải nói là quá khủng khiếp, nhưng cô bé cảm nhận được, tình cảm đó là thật.
Năm thứ ba.
Hermione cùng ba má đi Pháp du lịch, sau mấy tháng hè gặp lại, cô bé phát hiện quan hệ giữa Harry và Tom lại thân thiết trở lại, nghe đâu hai người đó còn nghỉ hè cùng nhau nữa. Cô bé gần như muốn mặc kệ hai người đó – lúc thì cãi nhau, chiến tranh lạnh đến cắt đứt quan hệ, lúc lại ngọt ngào khiến cô bé không tự chủ mà cắn cong cả thìa [khiếp sợ đến không khống chế được pháp thuật]. Harry và Tom dường như có rất nhiều bí mật, chuyện này đối với Hermione có quan hệ tốt nhất với cả hai người bọn họ mà nói giống như tra tấn vậy. Dù thế nào, thấy hai người đó thân thiết, Hermione vẫn rất vui vẻ.
Cũng trong thời gian này, lần đầu tiên Hermione biết đến sự tồn tại của Hội Phượng Hoàng, cũng bắt đầu tiếp cận với những tin tức liên quan đến sự tranh đấu giữa hai phe pháp thuật. Có vẻ như chú Sirius cũng đã nhận ra được mối quan hệ khác thường giữa Harry và Tom, nhưng chú ấy điềm tĩnh mà xử lý chứ không nóng vội như cô bé. Đây chính là cách xử lý của người trưởng thành đi – chú ấy luôn tôn trọng quyết định của Harry, đấy là trước khi biết sự thật.
Nhưng trên đời này còn có câu yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Bây giờ nhìn lại, đó là một thử thách trong mối quan hệ giữa Harry và Voldemort mà hai người tất yếu phải vượt qua. Vốn là kẻ thù một mất một còn, cãi cọ, đánh nhau là chuyện không thể tránh được, thậm chí còn là cách giải quyết tốt nhất. Dù sao ở thời điểm đó, trong mắt Hermione, hai người bọn họ không hiểu sao lại cãi nhau lần nữa. Mức độ không kịch liệt như lần Harry bắt cô bé phải cắt đứt quan hệ với Tom, nhưng nếu xếp thứ hạng thì phải đứng thứ hai. Lễ Giáng Sinh thậm chí Tom còn tặng nhẫn cho Harry để xin lỗi cơ mà! Có điều hoa văn trên chiếc nhẫn cũng thật là kỳ quái…
Sau này, Hermione lại một lần nữa nhìn thấy ký hiệu đó trong một quyển truyện cổ tích. Một hình tam giác, bên trong còn có một vòng tròn, một đường thẳng đứng xuyên qua chúng. Đó là một trong ba Bảo Bối Tử Thần đã được nhắc đến trong truyện cổ tích, Chiếc Nhẫn Phục Sinh. Hermione nghĩ rốt cuộc cô bé cũng có thể đoán trúng một chuyện trong hàng tá vấn đề của Harry và Voldemort – Chiếc Nhẫn Phục Sinh giúp người ta có thể nhìn thấy được linh hồn người đã chết, Voldemort đưa nó cho Harry rõ ràng là muốn cậu ấy gặp người nào đó.
Vợ chồng Potter.
Hermione chưa từng gặp bọn họ, nhưng từ sau khi chứng kiến Harry biểu hiện xuất sắc trong những trận đấu Quidditch có thể suy ngược ra được, vợ chồng Potter giống những gì mà trong sách miêu tả – ít nhất là họ là người rất sáng suốt, hơn nữa nói không chừng họ biết không ít chuyện.
Vốn cứ tưởng chuyện này cứ thế là xong, nhưng cô bé nhầm to rồi. Nếu nói chuyện Pháp sư Hắc ám tụ tập ở Hogsmeade cùng với những lời mà chú Sirius cảnh cáo không thể chứng minh được điều gì, thì chuyện sau đó hai người đột ngột mất tích khiến người ta không thể phản bác được. Mối liên kết của Harry và Voldemort chắc chắn không đơn giản, điều này khiến bọn họ không thể không mạo hiểm.
Cũng trong năm này, Hermione lần đầu tiên nhìn thấy báo tuyết trong Rừng Cấm. Con báo kia toàn thân trắng toát, không có một đốm màu nào, thần thái cao quý, tư thế ngạo nghễ, đứng trên tất cả. Giáo sư Trelawney tiên đoán đó là điềm xấu, sẽ có một cái chết sắp đến gần, Hermione vẫn cho rằng giáo sư chỉ nói vớ vẩn; Nhưng đến giờ cô bé vẫn chưa nhận ra, lời tiên tri đó có thể xem như là đúng một nửa.
Năm thứ tư.
Trong năm này, Harry đạt được thành tích vô cùng xuất sắc trong Cúp Quidditch Thế giới, rồi cả cuộc thi Tam Pháp Thuật nữa. Từ không biết rõ thực lực đến giành được quán quân, không thể không nói Voldemort đã vì quá trình này mà làm rất nhiều. Hermione càng ngày càng thêm nghi ngờ về thân phận của Tom, bởi vì ở Cúp Thế giới, có rất nhiều Pháp sư tỏ ra cung kính với cậu ta. Nếu giáo sư Rold được đối xử như vậy thì còn thể giải thích, nhưng Tom thì chẳng có lý do thích hợp nào cả. Cô bé cũng từng cảm thấy mơ hồ về mối quan hệ của ngài Gaunt và Harry, sau này mới loáng thoáng đoán ra được Tom và ngài Gaunt là cùng một người; Kết quả chính Tom nói cho cô bé biết, cậu ta, giáo sư Rold, ngài Gaunt đều là một người! Đồng thời cô bé cũng được biết thêm, người đó chính là Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai mà toàn bộ giới pháp thuật vẫn thường hay nhắc đến.
Bị lừa gạt lâu như vậy, Hermione không biết mình nên vui mừng hay buồn bực nữa. Cuối cùng chỉ có thể tự an ủi mình, tốt xấu gì cô bé cũng không phải người cuối cùng biết chuyện, dù không phải là người biết đầu tiên nhưng ít nhất cũng biết sớm hơn chú Sirius. Hơn nữa nếu như cô bé biết ngay từ đầu, chẳng ai biết được sẽ có chuyện gì đó phát sinh hay không.
Harry nói cô bé chấp nhận quá nhanh, nhưng cậu ấy không để ý đến câu nói mà Tom sau khi khôi phục hình dạng Voldemort đã nói với cô bé: “… Tên của ta không phải Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai, mà là Voldemort. Có điều, nếu như cô Granger muốn gọi bằng cái tên Chúa Tể Hắc Ám, ta cũng sẽ không để ý.”
‘Chúa Tể Hắc Ám’ là cái tên mà Tử Thần Thực Tử dùng để gọi Voldemort! Nói cách khác, Voldemort vẫn luôn được đồn đại là vô cùng căm ghét Muggle đang trao cho cô bé cơ hội!
Hermione chưa bao giờ nghĩ mình lại trở thành một Tử Thần Thực Tử. Nhưng nếu Chúa Tể Hắc Ám đã không còn là Chúa Tể Hắc Ám độc ác, tàn nhẫn mà mọi người vẫn thường đồn đại, thì Tử Thần Thực Tử cũng không phải là Tử Thần Thực Tử trước kia nữa, đúng không? Hermione chưa thể đưa ra quyết định, nhưng Voldemort cũng không buộc cô bé phải trả lời ngay. Hay đây lại là kế của Voldemort?
So với chuyện đó, Hermione càng lo lắng cho Harry nhiều hơn. Dù Voldemort có ý chiêu mộ cô bé, nhưng Harry mới là mục tiêu chính của hắn. Nghe nói Gryffindor thường xúc động và dễ tin người, cô bé chỉ hy vọng mình và Harry không nhìn nhầm người. Ít nhất có một việc đã thấy được rõ ràng, chính là trình độ pháp thuật của Harry. Sau khóa học bổ túc với Voldemort, trình độ của cậu ấy thậm chí còn cao hơn cả những Pháp sư trưởng thành bình thường.
Mọi chuyện dường như đang đi theo chiều hướng tốt.
Nhưng cuộc sống vẫn luôn có những chuyện đột nhiên phát sinh mà không ai có thể ngờ trước được.
Năm thứ năm.
Từ lúc bắt đầu nghỉ hè, Hermione không hề có một tin tức gì về Harry và Tom tin tức. Không riêng gì cô bé, cả những người khác cũng đều như vậy. Hai người đó đột nhiên không thấy đâu, hơn nữa còn là hoàn toàn biến mất, không một ai biết bọn họ đi đâu, làm gì. Không chỉ vậy, giáo sư Rold cũng biến mất cùng, thầy Dumbledore không thể không tìm một giáo sư khác tên Lupin tạm thời tiếp quản việc giảng dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Kẻ Được Chọn mất tích khiến thế giới pháp thuật nổi sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao. Giả thuyết được ủng hộ nhiều nhất là âm mưu của Chúa Tể Hắc Ám, bọn họ suy đoán rất có khả năng Voldemort đã lén bắt cóc Kẻ Được Chọn, thậm chí là đã giết chết.
Nói thật, giả thuyết này rất đáng tin, nếu Hermione không biết hai người cùng biến mất với Harry thật ra chính là Voldemort thì cô bé cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng tình hình hiện tại còn đáng sợ hơn so với những gì mà mọi người suy đoán, Hermione không tin hai người đó đã chết cùng nhau. Cô bé tìm kiếm khắp ký túc xá nam sinh của nhà Gryffindor, thư viện, sân bóng Quidditch, khắp nơi ở Hogwarts, thậm chí cô còn liên hệ với chú Sirius, hy vọng có thể tìm kiếm được bất cứ dấu vết gì mà bọn họ để lại.
Nhưng không có.
Hoàn toàn không có gì cả.
Kẻ Được Chọn và Chúa Tể Hắc Ám nháy mắt như bốc hơi.
Tình hình chính trị rất ổn định, các tờ báo, tạp chí không hề đăng những tin tức gì liên quan đến việc này. Nhìn bề ngoài, Hội Phượng Hoàng không có hành động gì cả, đám Tử Thần Thực Tử dường như cũng án binh bất động, duy trì một sự cân bằng nguy hiểm.
Hermione cảm nhận được rất rõ bên dưới vẻ sóng yên biển lặng kia là những mạch nước ngầm đang sôi trào. Việc hai người sống chết không rõ, đối với tình hình hiện tại chỉ có hại chứ không có lợi. Đám Tử Thần Thực Tử mất đi người lãnh đạo nắm giữ quyền lực, chưa nói đến nội loạn, ai có thể biết trước được Tử Thần Thực Tử điên cuồng lên thì sẽ gây ra những chuyện gì? Hội Phượng Hoàng cũng như thế, không có Kẻ Được Chọn, đến khi xảy ra chuyện chỉ có thể liều mình chiến đấu mà thôi. Cũng có khả năng bọn họ sẽ thừa dịp Tử Thần Thực Tử như rắn mất đầu sẽ bất ngờ đánh úp?
Không khí chiến tranh căng thẳng lởn vởn khắp mọi nơi.
Lúc đầu Hermione lo lắng, về sau càng thêm sợ hãi. Sau khi suy nghĩ đến mọi khả năng mà vẫn không có kết quả, cô bé vùi đầu vào trong chăn mà khóc.
Hai người chắc chắn đang sống rất tốt ở một nơi nào đó trên thế giới, chỉ là chúng tôi không biết mà thôi.
Please come back. We need both of you.