Giáo sư Flitwick ngồi trên đống nệm cao ngất nhìn thấy Hermione đi vào, tươi cười vẫy tay. “Con gái, đến đây ngồi đi.” Hermione là đứa học trò mà ông yêu thích nhất, tuy giờ cả hai đều là giáo sư ở Hogwarts, nhưng ông vẫn xưng hô với Hermione như vậy.
“Vâng.” Hermione nghe lời qua đó ngồi, lúc giơ tay lấy cho mình một miếng pho mát, cô nàng liếc mắt nhìn quanh. Voldemort không có ở đây, cũng là chuyện bình thường, bởi vì tuy rằng giờ hắn là hiệu trưởng, nhưng trong những tình huống thông thường, hắn rất lười xuất hiện. Nhưng Harry không giống hắn, cậu ấy rất thích ăn sáng cùng mọi người, vậy mà hôm nay cũng không thấy đâu. Hermione đảo mắt, nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, cho nên cô nàng mặc kệ, không quan tâm đến chuyện này nữa.
“Ngày nghỉ có dự định gì không?” Giáo sư Sprout vừa cắt trứng ốp lết trong đĩa vừa hỏi.
Hermione ngẩng đầu, thấy ánh mắt mọi người trên bàn ăn đều đang nhìn mình, “Hỏi con ạ?” Cô nàng nuốt miếng bánh mì nướng trong miệng, trong lòng có dự cảm xấu. Nhưng giáo sư Sprout đã hỏi, cô nàng vẫn thành thực trả lời: “Cục trưởng Luka Modric muốn con giúp giải quyết một số công việc của cục trong ngày nghỉ. Sao thế ạ? Giáo sư có chuyện gì ạ?” Cô nàng thắc mắc.
Cuthbert Luka Modric là Cục trưởng cục Kiểm soát và Quản lý sinh vật huyền bí. Năm Hermione tốt nghiệp, ông ta vô cùng vồn vã mời Hermione vào làm việc trong Bộ Pháp Thuật, nhưng cuối cùng Hermione lại lựa chọn ở lại Hogwarts, đảm nhiệm vị trí giáo sư môn Số học thay giáo sư Victor sắp về hưu. Luka Modric không còn cách nào khác, chỉ có thể mời cô làm cố vấn đặc biệt, mỗi khi có chuyện gì khó khăn đều gửi hộp thư cú đến hỏi cô nàng. Hermione vốn rất giàu tình yêu đối với những sinh vật huyền bí, cho nên giúp đỡ hết sức nhiệt tình.
Đến Bộ Pháp Thuật…? Nghe Hermione trả lời, nhóm giáo sư đồng loạt đưa mắt nhìn nhau. Cedric Diggory hình như cũng làm việc ở Cục Kiểm soát và Quản lý sinh vật huyền bí? Thằng nhóc đó khá đẹp trai, tính cách cũng tốt, nói chung là đủ tư cách!
Bà Hooch gật gù hài lòng, vẻ mặt của bà Pomfrey cũng không khác là mấy. Hermione nhìn trái rồi nhìn phải, dự cảm xấu trong lòng càng lớn. Tuổi của cô nàng là nhỏ nhất trong số giáo sư ngồi đây, gần như tất cả đều từng là giáo sư của cô, cho nên cô không dám nói mình có cảm giác như bị bán đi.
Giáo sư McGonagall nhìn vẻ mặt của cô nàng, khẽ ho một tiếng: “Ra ngoài một chút cũng là chuyện tốt.” Tuy rằng bà đang cố gắng dùng một giọng điệu hết sức bình thường để nói chuyện, nhưng những nếp nhăn dồn lên nơi khóe miệng đã bán đứng bà.
“Đúng vậy, mau ăn rồi đi đi, đừng để ngài cục trưởng phải chờ!” Giáo sư Sinistra đã không nhịn được, thúc giục. Hermione cảm thấy dường như mọi người đều sốt ruột thay mình.
Harry vào Hogwarts cùng năm với Hermione, giờ chuyện tình cảm của thằng bé đã ngọt ngào đến mức mấy ông bà già nhìn không nổi nữa. Cứ nhìn hôm nay thì biết, đến giờ Harry còn chưa thức dậy nữa. Tuy Harry nhảy lớp tốt nghiệp, nhưng cũng chỉ sớm hơn một năm thôi, thế mà Hermione mãi vẫn chẳng có tin tức gì về chuyện tình cảm cả.
Thấy mọi người đều nhìn mình gật đầu, Hermione thiếu chút nữa mắc nghẹn. Rốt cuộc bọn họ đang nghĩ gì thế? Sao vẻ mặt của ai cũng kỳ quái như vậy? Cô nàng nghĩ mãi không ra, vì vậy đành nhanh chóng ăn xong phần bữa sáng của mình, sau đó trở về, qua mạng Floo đến thẳng Bộ Pháp Thuật [Lò sưởi của cô nàng có thể nối mạng Floo đến thẳng Đại sảnh của Bộ Pháp Thuật].
Trước khi đến văn phòng của Cục Kiểm soát và Quản lý sinh vật huyền bí, Hermione gặp một vài người ở Đại sảnh. Đầu tiên là cô nàng nhìn thấy chiếc huy hiệu vàng óng tượng trưng cho người đứng đầu của Bộ Pháp Thuật được treo trước ngực, sau đó khuôn mặt của Borges Chester dần rõ ràng. Hermione làm ngơ, bởi vì mỗi lần Đoàn Kỵ sỹ họp, cô nàng đều nhìn thấy mặt hắn. Đi nữa là đến đài phun nước, dòng nước chảy dọc từ trên thân người của bức tượng anh em pháp thuật xuống. Cô đi vòng qua, đến cửa thang máy thì gặp người quen.
“Hermione, chúc em buổi sáng tốt lành!” Cedric Diggory tươi cười chào hỏi cô, để lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp. Trước kia anh ta được rất nhiều nữ sinh ở Hogwarts hâm mộ. Qua mấy năm, anh ta vẫn đẹp trai như vậy, còn thêm cả nét trưởng thành, trầm tĩnh.
“Cedric, chúc anh buổi sáng tốt lành!” Hermione gật đầu chào. Cô thường đến văn phòng Cục Kiểm soát và Quản lý sinh vật huyền bí, thời gian gặp Cedric cũng nhiều hơn cho nên có thể nói hai người khá thân thiết.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thang máy đã xuống đến nơi. “Gần đây Harry thế nào?” Cedric vừa bước vào thang máy vừa hỏi, “Đã lâu rồi anh không gặp cậu ấy – em cũng biết, trên Nhật Báo Tiên Tri thường nhắc tới cậu ấy.” Anh tinh nghịch nháy mắt. Tất cả mọi người đều biết, bất cứ khi nào Harry Potter và hai người Tom – ngài Gaunt làm gì, nói gì đều được đăng lên trang nhất của tạp chí của Bộ Pháp Thuật, thật chẳng để cho người ta ngớt bàn tán.
“Vẫn vậy.” Hermione nhớ đến chuyện sáng nay, không nhịn được mà mỉm cười, nhưng cô nàng che giấu rất tốt. “Còn nhàn rỗi hơn cả em. Vừa nghỉ hè liền chẳng thấy mặt đâu!” Cô nàng tỏ vẻ giận dữ nói.
Cedric tiếc nuối. “Anh vẫn mong có thể so tài Quidditch với cậu ấy lần nữa, giờ xem ra không có cơ hội rồi.” Ngày trước anh còn có thể mơ tới, nhưng giờ chỉ có thể nói miệng mà thôi.
“Ngay cả Victor mời cậu ta còn từ chối, anh nghĩ sao?” Hermione trả lời. Theo cô nàng thấy, nếu Cedric đã có thể nói ra như vậy thì tức là anh ta đã không còn canh cánh trong lòng nữa rồi. Dù sao giờ anh chàng đã là nhân của Bộ Pháp Thuật chứ không phải là cầu thủ Quidditch.
“Nghe em nói như vậy anh mừng rồi.” Cedric cười, “Victor Krum… Đến cả cầu thủ siêu sao thế giới còn thua thì anh xem như cũng không quá thảm hại đúng không?”
“Anh nói như vậy cẩn thận em nói cho Victor đấy.” Hermione biết anh đang nói đùa, vì thế cũng trêu chọc. Má cô có núm đồng tiền, mỗi lần tươi cười đều vô cùng xinh đẹp, ngọt ngào. Về mái tóc cứng như lò xo, sau khi cô nàng học được thần chú kéo thẳng đã trị được chúng.
‘Krum… còn theo đuổi em không?’ Cedric nhìn cô, muốn nói lại thôi. Từ lúc còn học ở Hogwarts anh đã muốn theo đuổi Hermione, nhưng đến khi tốt nghiệp vẫn không tìm được cơ hội. Anh biết Hermione có rất nhiều người theo đuổi, dù sao cô cũng là một pháp sư xinh đẹp lại rất thông minh. Anh tưởng mình đã hết hy vọng, nhưng mấy năm này hai người bọn họ càng ngày càng thân, có lẽ…
‘Tinh’ một tiếng, đã lên đến tầng bốn, đồng thời cũng làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Cedric. “Hy vọng chuyện lần này không quá phiền phức.” Anh cười nói. Hermione là cố vấn đặc biệt, lần nào đến cũng vào vào thẳng văn phòng của cục trưởng.
“Em không nghĩ thế đâu. Nghe nói đám Người Khổng lồ lại làm loạn, có lẽ là họ muốn dùng cách này để đòi hỏi thêm chỗ ở và thức ăn.” Hermione lo lắng lắc đầu, tâm trạng vui vẻ vừa rồi giờ đã không còn. “Được rồi, không chừng sẽ có vài người nhân dịp này được nước làm tới.” Bây giờ cô nàng đã hiểu được thành kiến của giới Pháp sư vì sao lại có rồi, ít nhất là vì đám Người Khổng lồ rất ngang ngược và tham lam.
“Chắc chắn em sẽ dẹp yên được bọn họ.” Cedric dịu giọng an ủi.
“Nếu có thể thuận lợi thì quá tốt.” Hermione trả lời anh.
Sau đó bọn họ chia tay ở khúc quanh. Cedric đứng đó nhìn theo bóng lưng cô nàng, cảm thấy có chút lo lắng. Anh có nghe loáng thoáng chuyện của đám Người Khổng lồ, lần này chắc chắn sẽ phải phái người trực tiếp đến chỗ bọn chúng để giải quyết. Mà theo những chuyện từ trước đến giờ, chắc chắn Hermione sẽ nhận đi. Nhưng lần này là Người Khổng lồ đấy! Bọn họ không hề giống với Nhân Mã và Người cá như trước kia đâu! Cedric lại nghĩ thêm một lát, quyết định đi viết đơn.
Nguyên nhân đám Người Khổng lồ làm loạn đúng như Hermione nói. Lần này Bộ Pháp Thuật không thể không phái người đi cứng rắn nói chuyện với bọn họ. Hermione dĩ nhiên là xung phong đi, nhưng Luka Modric không đồng ý: “Rất nguy hiểm, nên để các nhân viên chính thức đi!” Ông ta làm sao dám chứ! Trước kia không biết Hermione là thành viên của Đoàn Kỵ sỹ [ai mà ngờ được Đoàn Kỵ sỹ lại có thành viên trẻ như vậy], mới mặt dày nhờ vả Hermione làm cố vấn đặc biệt. Từ sau khi biết, ông càng không thể không nhờ vả Hermione nữa, thế nhưng những chuyện nguy hiểm ông thật sự không dám để Hermione đi. Tạm thời không nhắc đến vị thần bí lãnh đạo Đoàn Kỵ sỹ, mà ngay cả cấp trên của ông cũng sẽ không để yên cho ông – Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, Borges Chester, chính là người nổi tiếng nhất trong thành viên của Đoàn Kỵ sỹ.
“Từ trước đến nay tôi chưa từng bỏ dở giữa chừng.” Hermione dứt khoát nói. Theo cô nàng thấy, Luka Modric đang không dám để cô mạo hiểm.
Luka Modric há miệng, không biết nên khuyên nhủ cô gái này thế nào. Mà giống như giải thoát cho ông, hai chiếc máy bay giấy từ ngoài cửa sổ chợt bay vào. Ông giơ tay nhận lấy, mở ra xem. Máy bay thứ nhất là của sếp của ông, nội dung trong thư khiến ông vừa đọc khóe miệng lập tức co rút mấy cái. Đến khi xem xong bức thư thứ hai, cơ mặt ông mới giãn ra, còn cười ha hả mấy tiếng.
“Sao thế? Không có chuyện gì chứ?” Hermione không được đọc nội dung bức thư, chỉ có thể nhìn phản ứng của ông ta mà suy đoán.
“Không có chuyện gì, tôi sẽ phái vài người đi cùng cô.” Luka Modric mỉm cười nói. Bộ trưởng nói ông tìm vài người giỏi giúp đỡ Hermione làm nhiệm vụ, ông đang lo lắng không biết tìm ai thì có người vô cùng thích hợp tự ứng cử. Thằng nhãi Diggory kia thật thức thời, được lắm! Nếu như một người không đủ, ông có thể hỏi nhờ người ở những phòng khác. Ít nhất chắc chắn Malfoy sẽ muốn đi! Ha ha, thật là ý tưởng hay! Ông càng nghĩ càng vui mừng.
Hermione nhìn ông, cảm thấy phản ứng này của ông ta giống hệt như đám giáo sư lúc ăn sáng. Chẳng lẽ cô nàng đi đâu cũng không thoát được cảnh bị người ta mai mối sao?