Chính văn phần 4 kết thúc ~
“Nói thật là mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, ‘Lều Hét bị cháy’, hay là ‘Lều Hét bị sập’…” Trên đường về lâu đài, Hermione đã nói như vậy, rồi lần lượt nhìn Harry và Tom, vẻ mặt hoài nghi, “Nhưng những chuyện mà mình nghĩ đến lại không hề xảy ra. Chuyện này thật không bình thường!”
Harry nhìn Tom, vấn đề này nó cũng rất muốn biết.
“Ta chỉ có thể nói, Sirius Black thật sự rất yêu thương em.” Bị hai người đồng thời nhìn chằm chằm Tom không hề tỏ vẻ gì là chịu áp lực. “Nếu chúng ta không có quan hệ sống chết với nhau, ta tin nhất định hắn sẽ vung đũa phép với ta.”
“Cái gì mà quan hệ sống chết?” Hermione đột nhiên đứng lại.
Lúc này Harry mới nhớ ra Hermione còn chưa biết chuyện hai bọn nó dung hợp linh hồn. Nó nói qua một chút, sơ lược nguyên nhân linh hồn bị phân liệt. Hermione nghe xong có chút đăm chiêu, hình như còn có gì đó băn khoăn.
“Chú ấy muốn như thế, nhưng tất cả chúng ta đều hiểu Chúa Tể Hắc Ám hiện nay không phải là người mà một mình chú ấy có thể đối phó được.” Hermione mất hứng nói, cô nàng vẫn canh cánh việc mình bị giấu chuyện này nhưng vẫn giữ được bình tĩnh mà suy xét. “Ngài cũng không thể làm chuyện này với chú ấy.” Cô nàng biết Voldemort nhất định sẽ vì Harry, “Cho nên ngài làm thế nào để khiến chú Sirius có thể bình tĩnh chấp nhận? Chú ấy không thể nào dễ dàng tin tưởng ngài như thế được, mười mấy năm nay…”
Nhưng chính bồ cũng đã bình tĩnh chấp nhận đấy thôi, hơn nữa bồ cũng không hề để ý là bây giờ bồ nói chuyện với Voldemort không hề có chút khách sáo nào! Harry thầm đổ mồ hôi lạnh thay Hermione. Có điều Tom có vẻ như hoàn toàn không để ý tới giọng điệu chất vấn của cô bé, hờ hững trả lời: “Một câu thần chú.”
“Một câu thần chú?” Hermione nhíu mày. Cô nàng còn muốn hỏi thêm, nhưng bọn nó đã về đến lâu đài, đám học sinh xung quanh cũng nhiều hơn. Tom liếc mắt nhìn cô gái đột nhiên không nói gì nữa, hắn rất thích người thông minh.
Một câu thần chú… Không biết tại sao Harry lại đột nhiên nhớ tới cô Tonks. Thầy Lupin từng giải thích với nó, nếu như tình cảm bị chấn động, hình dáng của Thần Hộ Mệnh cũng biến đổi theo… Nó đột nhiên hiểu được phản ứng của chú Sirius lúc đó. Không ai có thể làm giả Thần Hộ Mệnh được…
“Nói cho em biết, không phải anh cho chú ấy thấy hình con mèo đấy chứ?” Harry không ôm hy vọng hỏi. Nó vẫn buồn bực vì hình dạng hóa thú của mình. Khả năng ẩn nấp coi như tốt đi, nhưng thực chẳng có chút lực uy hiếp nào cả. Nó không rõ tại sao nó không thể biến thành hươu đực giống như ba nó…
“Đã thay đổi từ trước cả khi đó.” Tom buồn cười nhắc nhở nó. Thần Hộ Mệnh của Chúa Tể Hắc Ám không phải là rắn đã đủ làm người ta giật mình rồi, lại còn biến thành một con mèo nhỏ dễ thương… Chính hắn cũng cảm thấy may mắn vì không xảy ra chuyện như vậy.
“Nếu như vậy… thì là hươu sao?” Harry thở phào một hơi, chợt nghĩ tới từ ‘trước đó’ của hắn. Nó nở nụ cười, điều này chứng minh việc nó tin tưởng người này là hoàn toàn đúng đắn.
Hermione đi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, con mắt chậm rãi đảo quanh… Cô nàng nghĩ mình đã biết được câu thần chú kia là gì rồi.
Tháng năm, thời tiết trong lành, trên nền trời xanh biếc không một gợn mây. Tâm trạng mọi người dường như cũng theo thời tiết mà trở nên vui vẻ, hân hoan, trong đó rõ rệt nhất chính là những tiết học Độc dược của giáo sư Snape. Tâm trạng hiện giờ của thầy ấy có thể coi là khá hơn ngày trước rất nhiều, không chỉ nói đến chuyện thầy ấy không bắt bẻ học sinh nhà Gryffindor nữa, mà thái độ lúc lên lớp cũng ôn hòa hơn.
“Chẳng lẽ cuối cùng giáo sư Snape đã suy nghĩ lại, nhận ra trước đây mình quá thiên vị?” Trong bữa tối một ngày nọ, Neville nghi hoặc hỏi. Tuy rằng đây là một chuyện tốt, số lần cậu bé phạm lỗi giảm đi đáng kể, thế nhưng thái độ dạo gần đây của giáo sư Snape thay đổi quá đột ngột khiến cậu bé có chút chột dạ.
“Neville, đấy là em chưa biết đấy thôi.” Fred ngồi xuống cạnh cậu bé, “Con người ai cũng đều có mùa xuân cả.”
“Mùa xuân?” Neville hỏi lại, hiển nhiên nghe không hiểu.
“Giống như cô gái nhỏ thích hoa tươi, kẹo ngọt, bướm bay vậy đó…” George tốt bụng giải thích cho cậu bé: “Nói thật, anh cứ tưởng lão dơi già chỉ yêu mỗi độc dược thôi chứ.”
Harry nghe thế, nước bí đỏ vừa uống nuốt vào không được, nhả ra cũng không xong, bị sặc đến mặt đỏ bừng lên. Hermione vừa vỗ vỗ lưng cho nó, sau đó trừng mắt nhìn George: “George, anh đừng có nói mấy lời như vậy chứ, dù sao giáo sư Snape cũng là…”
“Anh cam đoan nếu như về sau lão ấy không cố tình trừ điểm nhà Gryffindor, anh và Fred sẽ không gọi lão bằng biệt danh này nữa?” George vừa thấy Hermione có xu thế muốn thuyết giáo, vội vàng nói. Trước tiên phải làm cô nàng ngậm miệng lại đã, tất cả mọi người đều biết, một khi Hermione đã lải nhải thì không đạt mục đích không bỏ qua.
“Tốt nhất là anh nhớ kỹ những lời này cho em.” Hermione bị ngắt lời có chút bực tức, nhưng không nói thêm gì nữa.
Harry nghĩ nó hiểu được phần nào nguyên nhân khiến giáo sư Snape đột nhiên thay đổi như vậy, Hội Phượng Hoàng, Tử Thần Thực Tử, còn cả mối quan hệ của nó với Voldemort… Có lẽ còn cả thái độ của Voldemort nữa. Bởi vì Voldemort, cho nên tình hình hiện nay khẳng định là Tử Thần Thực Tử chiếm ưu thế một phương; Nói cách khác, chắc chắn là Voldemort đang làm cái gì đó, hoặc là sai người là cái gì đó, dù sao cũng không tránh khỏi có liên quan tới hắn. Có điều hiệu quả cũng không tệ lắm, nó không truy cứu tới chuyện này nữa. Nếu Voldemort muốn cho nó biết thì sớm muộn gì nó cũng biết thôi.
Bài thi đấu thứ ba trong không khí như vậy mà ngày càng đến gần. Harry vẫn tham gia kỳ thi cuối kỳ. Tuy rằng Quán quân không phải tham gia, nhưng nó khăng khăng là mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho phần thi trong mê lộ. Giáo sư McGonagall vốn muốn khuyên nó, nhưng khi phát hiện Harry đích thực là đã lường hết trước mọi chuyện, bà liền vui vẻ cười.
Ngày 24 tháng 6, sau bữa sáng, Harry gặp chú Sirius trong phòng họp sau Đại Sảnh Đường. Người thân của Quán quân được mời đến chứng kiến bài thi cuối cùng, mà dì dượng Dursley đương nhiên sẽ không đến.
“May là hắn không có ở đây.” Chú Sirius nhìn quanh, sau đó ghé sát tai Harry nói nhỏ. Đến giờ chú vẫn cảm thấy bất bình, sao con đỡ đầu của mình lại xui xẻo đến vậy? Không đâu lại có liên hệ linh hồn với Voldemort. Tuy rằng chú không còn kích động như ba tháng trước nữa, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tìm cách giải quyết tình trạng này.
Harry dở khóc dở cười. Nó nghĩ tốt hơn hết là nó không nên nhắc nhở chú Sirius, hơn nửa thời gian Voldemort đều ở Hogwarts. Không nói đến chuyện lên lớp, bọn nó vẫn luôn ngủ chung phòng ký túc xá đấy. “Chú vốn định đợi sau khi con thi đấu xong mới nói, có điều bây giờ…”
“Gặp mặt nói chuyện? Chú đang nghĩ đến lá thư con viết…” Lông mày chú Sirius nhăn lại, sau đó nhìn nó chằm chằm: “Dường như con đã biết là bọn họ sẽ mời người thân đến?”
“Hả? Đúng vậy!” Harry phát hiện ra nó lại không cẩn thận để lộ sơ hở, vội vàng lấp liếm: “Không phải là trong quy định của cuộc thi Tam Pháp Thuật có cái này sao?” Nó cực kỳ hy vọng chú Sirius đừng có đi kiểm chứng chuyện này.
“À.” Chú Sirius có vẻ hơi tin tưởng, “Nghe nói Bài thi cuối cùng là mê lộ, con có nắm chắc không?” Chuyện về Voldemort nhất định phải nói, có điều bây giờ cứ giải quyết chuyện thi đấu trước đã.
“Con nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu.” Harry lập tức đáp, “Con đã học bổ túc lâu như vậy mà…”
Vẻ mặt chú Sirius chợt trầm xuống. Ngày trước Sirius còn khen ngợi giáo sư Roald, Sirius thực sự hi vọng mình chưa từng nói những lời đó.
“Thật mà, anh ấy dạy con rất tốt.” Harry thấy vẻ mặt của ba đỡ đầu, không nhịn được mà nói tốt cho Voldemort.
Chú Sirius nhìn nó thở dài. “Chú không biết làm sao lại xảy ra những chuyện này…” Chú do dự nói, “Không phải chú không tin con… Regulus cũng nói, là chú không chịu bỏ qua thành kiến, cho hắn một cơ hội chứng minh… Nhưng mà, nếu làm như vậy thì chú thật sự có lỗi với James và Lily… Chú không xứng làm ba đỡ đầu của con!” Chú Sirius nện một quyền lên vách tường, mọi người trong phòng đều kinh ngạc quay đầu nhìn chú.
Harry mím môi nhìn chú Sirius, cảm thấy cần phải làm gì đó để ba đỡ đầu của nó không còn tự trách mình. Nó đã đồng ý với ba má là không dùng Hòn Đá Phục Sinh nữa, thế nhưng nếu để ba má gặp chú Sirius một lần, hẳn là ba má nó, cả chú Sirius đều vui vẻ? “Hãy nghe con nói, chú Sirius, chú đừng kích động như vậy.” Nó hạ giọng, kéo chú ấy đi ra ngoài, “Đây không phải trách nhiệm của chú… Hơn nữa, ba má con đã biết chuyện này…”
“Con nói gì? Bọn họ đã biết? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!” Chú Sirius kích động trừng lớn hai mắt. Harry chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của chú, chỉ còn kém siết vai nó mà lắc mạnh nữa thôi. Hai người vừa mới đi ra đến cửa phòng, chú Sirius lại hét lớn như vậy khiến cho tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn hai chú cháu nó.
Harry ôm trán, không phải đã nói chú đừng kích động rồi sao? “Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện.” Nó bước nhanh hơn, kéo chú Sirius đi khuất những ánh mắt kinh ngạc đằng kia.
Hiệu quả vô cùng tốt. Rõ rệt nhất chính là, tối hôm đó, ngay cả Hermione nóng lòng muốn so đáp án với bọn nó cũng nhận ra chú Sirius đang mất hết hồn vía. “Chú ấy làm sao vậy?” Trong bữa tối, Hermione nhổm người qua bàn ăn hỏi Harry. Lúc này chú Sirius ngồi cứng ngắc bên bàn ăn, miếng thịt bò trong đĩa của chú đã nguội ngắt từ lúc nào.
“Chú ấy cần chút thời gian để chấp nhận.” Harry nói, giật lấy dao ăn trong tay chú Sirius, sau đó nhét vào tay chú một chồng bánh mì lớn. Nhìn dáng vẻ máy móc nhét bánh mì vào miệng của chú Sirius thì có lẽ đến cả cắn vào ngón tay mình chú ấy cũng không cảm nhận được đau đớn.
Hermione cho rằng nó nói đến chuyện chú ấy phải ngồi cùng bàn ăn với Voldemort, cô bé lo lắng nhìn chú Sirius. “Thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Ta còn tưởng rằng hắn nhất định sẽ rít gào, chửi mắng ta ấy chứ, thế này đã là nhẹ nhàng nhất rồi.” Tom nói, ý tứ liếc nhìn Harry.
Hermione càng lo lắng. “Nói thật, mình cũng nghĩ như vậy… Chú Sirius thế này thực sự rất bất thường…”
Chú Sirius cứ dại ra như vậy cho đến khi ông Bagman thông báo các Quán quân đi theo ông thì mới hồi phục lại một chút. “Cố lên, Harry!” Chú nói, ánh mắt đảo qua Harry và Tom, lại đăm chiêm nghĩ ngợi.
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều tập trung ở sân bóng Quidditch, lúc này đã được bố trí những hàng rào chắn đen sì, cao đến hai mươi thước Anh, thành một mê lộ khổng lồ cho Bài thi thứ ba.
“Kính thưa các quý ông, quý bà, Bài thi cuối cùng của cuộc thi Tam Pháp Thuật sắp bắt đầu! Tôi xin phép được công bố điểm số hiện tại của các Quán quân! Harry Potter, Quán quân Hogwarts đang dẫn đầu với khoảng cách khá xa, 100 điểm!” Ông Bagman đã chỉnh cho giọng nói của mình trở nên vang dội. Lời ông ta vừa dứt, tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay trên khán đài to đến nỗi khiến lũ chim chóc trong Rừng Cấm bay vụt cả lên, náo loạn giữa bầu trời đêm. “Victor Krum, Quán quân Durmstrang, đứng thứ hai với 80 điểm!” Lại là một tràng vỗ tay nữa. “Fleur Delacour, Quán quân Beauxbatons, đứng thứ ba!”
Harry có thể nhìn thấy Hermione, cô bé đang nhiệt liệt vỗ tay cho nó. Chú Sirius ngồi bên cạnh, dường như vẫn còn ngây người chìm đắm trong cảm xúc không sao tin được. Tom ở bên còn lại của Hermione từ tốn vỗ tay, thấy ánh mắt Harry quét qua liền nhìn lại nó, cong khóe miệng.
Sau khi tiếng còi thứ nhất của ông Bagman vang lên, Harry liền vọt vào trong mê lộ. Sắc trời càng lúc càng tối, ánh đèn chớp tắt là nguồn sáng duy nhất. Phía rìa mê lộ chỉ bố trí vài cạm bẫy nhỏ, nó không chút nương tay phóng một bùa khóa lưỡi lên yêu tinh hung dữ chặn đường nó, sau đó phóng thêm một thần chú Đóng băng nữa; Mấy cành cây nhọn hoắt vươn tới gần định quấn lấy Harry, nó nhanh tay niệm thần chú cắt đứt; Sau đó còn tiện tay dập một ngọn lửa giống như ma trơi lập lòe trong bóng tối âm u.
Đột nhiên trên bầu trời lóe lên ánh sáng đỏ. Harry đang niệm thần chú chỉ đường lập tức ngẩng đầu lên nhìn, điều này có nghĩa là một Quán quân nào đó đã bỏ cuộc, thế nhưng nó không biết là ai. Càng lúc nó càng đi sâu vào trung tâm mê lộ, cũng đồng thời gặp phải một con vật ghê gớm.
Quái Tôm Đuôi Nổ của bác Hagrid [Harry cảm thấy vô cùng may mắn vì năm học này nó không lãng phí thời gian để học cách chăm sóc lũ quái tôm gớm ghiếc này], lớn vĩ đại, bộ áo giáp màu xám trắng cứng chắc như thép – Harry làm cho con Quái Tôm bay lơ lửng lên cao, rồi nhắm chuẩn đũa phép vào phần bụng của nó, hạ một thần chú Hôn mê; Lớp sương mù màu vàng óng ánh một cách kỳ lạ, nó đã biết đó là một thần chú Phản trọng lực, dễ dàng giải quyết được; Một con nhện có vẻ như bị phép thuật làm phình lên cực lớn, Harry lập tức đóng băng con vật kia, vô cùng vui mừng phát hiện ra thần chú đóng băng của nó đã vượt trên cả hiệu quả bình thường.
Đi qua một khúc quanh, Harry nhìn thấy ngồi chính giữa con đường là một sinh vật đầu người mình sư tử – Nhân sư! Như vậy có nghĩa là nó đã gần đến đích rồi, Harry không khỏi bước nhanh hơn. Đúng lúc này, ở một lối chỗ ngã ba đột nhiên truyền đến tiếng động. Harry nắm chặt đũa phép, vừa quay đầu, lập tức cảm thấy máu toàn thân như bị đông cứng lại.
Voldemort đang nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền. Trên ngực hắn có một lỗ hổng cực lớn, giống như vết thương do kiếm để lại, nhưng rất sâu, rất rộng. Không nhận ra được màu máu trên chiếc áo choàng màu đen của hắn, nhưng có chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống mu bàn tay, rất rõ ràng. Đũa phép bằng gỗ thủy tùng của hắn lăn lóc ở bên cạnh, mặt cỏ dưới thân hắn đã bị nhuộm thành màu đỏ nâu.
Gần như ngay lập tức, đầu óc Harry trống rỗng, định nhào qua đó. Đến khi nó thất thểu vấp vào hàng rào mà té ngã, nó mới chợt nhớ ra mình đang ở trong mê lộ, Voldemort đang ở bên ngoài chờ nó cầm cúp đi ra, chứ không phải người đầy máu nằm ở đây. “Kỳ cà kỳ cục!” Harry lấy lại bình tĩnh, niệm thần chú. Ông Kẹ phát ra một tiếng nổ lớn, biến thành một luồng khói nhẹ rồi biến mất.
Cảnh tượng này đã gây ra cho nó chấn động quá lớn. Lúc ông Bagman giơ cao tay nó tuyên bố Quán quân của Hogwarts đã giành được cúp Tam Pháp Thuật lần này, tiếng hò reo hoan hô trên khán đài vang tận chín tầng mây, nhưng Harry gần như không biết nó vượt qua Nhân sư, đi lấy cúp như thế nào. Ánh mắt nó tìm kiếm trên khán đài, dừng lại ở người nọ. Đó chỉ là một Ông Kẹ, Harry tự nói với chính mình, có ai có thể khiến Voldemort bị thương thành như thế được đây? Chuyện mà nó sợ nhất tuyệt đối sẽ không xảy ra…