Tám giờ tối Thẩm Niệm Thâm trở về, Tôn Điềm Điềm đang ở trong thư phòng vẽ tranh.
“Anh về rồi.” Tôn Điềm Điềm còn đang giận Thẩm Niệm Thâm, nghe thấy anh nói, cô chỉ tức giận “hừ” một tiếng, tiếp tục vẽ tranh của mình.
Trước đây Thẩm Niệm Thâm về nhà, Tôn Điềm Điềm đều sẽ lập tức chạy đến cửa ôm anh, hôm nay không có ra, có thể thấy cô vẫn còn giận chuyện chiếc váy.
Thẩm Niệm Thâm không khỏi buồn cười, đổi giày vào nhà, lập tức đi đến phòng ngủ.
Anh bật đèn, đứng ở cửa nhìn một cái, phòng ngủ trống trơn, không có người ở đây.
Anh lại đi đến thư phòng ở bên cạnh, đưa tay vặn cửa mới phát hiện cửa bị khoá từ bên trong.
Nha đầu này bình thường chưa bao giờ khóa lại.
Thẩm Niệm Thâm buồn cười xoa xoa ấn đường, gõ gõ cửa, “Anh mua váy cho em, ra đây thử đi.”
Trong thư phòng, Tôn Điềm Điềm mắt sáng rực lên, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Niệm Thâm lại nói: “Mua rất nhiều váy.”
Dứt lời, chưa đến hai giây liền nghe thấy tiếng bước chân.
Giây tiếp theo, cửa từ bên trong mở ra.
Tôn Điềm Điềm đôi mắt sngs rực, “Ở đâu?”
Thẩm Niệm Thâm bật cười, giơ tay xoa xoa đầu cô, “Không phải không để ý tới anh sao?”
Tôn Điềm Điềm tức giận trừng anh một cái, tầm mắt dừng trên mấy chiếc túi trong tay Thẩm Niệm Thâm, ánh mắt sáng lên, lập tức đoạt lấy túi.
Mấy cái túi giấy, Tôn Điềm Điềm mở ra và nhìn, màu trắng, màu hồng, màu xanh nhạt, còn có một cái màu vàng nhạt, tất cả đều là màu cô thích.
Tôn Điềm Điềm thấy nhiều chiếc váy đẹp như vậy, một chút liền cao hứng, cong cong mi mắt, “Sao anh mua nhiều vậy?”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Không phải em thích sao.”
Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên nhớ tới mấy năm trước, khi đó Thẩm Niệm Thâm vừa mới bắt đầu đi làm, năm ấy nghỉ hè, lần đầu tiên cô đến thành phố Z tìm anh, buổi tối hôm đó phát lương, anh và cô đi ăn cơm Tây, đó là lần đầu tiên anh dẫn cô đến nhà hàng Tây, sau đó dùng tiền lương tháng đầu tiên mua cho cô một cái váy thật xinh đẹp.
Cái váy kia không tính là đắt, nhưng đối với Thẩm Niệm Thâm lúc ấy vừa mới thực tập, còn phải cõng rất nhiều áp lực cuộc sống mà nói thì không phải là một con số nhỏ.
Lúc ấy, dưới tình huống gian nan như vậy, lần đầu tiên được phát lương Thẩm Niệm Thâm liền nghĩ đến mua váy cho cô, cái váy kia như bảo bối được khóa ở trong ngăn tủ, ngày thường đều luyến tiếc lấy ra mặc, sợ mặc sẽ bị cũ, sẽ bị hỏng mất.
Cô nhớ rõ đêm đó cô rất cao hứng, mặc chiếc váy xoay vòng vòng ở trong phòng, Thẩm Niệm Thâm đại khái là thấy cô rất cao hứng liền nói sau này có tiền, sẽ mua cho cô rất nhiều rất nhiều váy.
Lời thề khi đó, bây giờ đã thật sự làm được.
Tôn Điềm Điềm nhìn váy trong túi, đôi mắt bỗng nhiên ê ẩm. Cô nhịn không được ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, mặt áp vào ngực anh, thanh âm nhẹ nhàng, có chút nghẹn ngào, “A Niệm, cảm ơn anh.”
Thẩm Niệm Thâm nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc của Tôn Điềm Điềm, nháy mắt liền ngây ngốc, anh lập tức nâng mặt cô lên, nhìn thấy nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, tựa như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.
Anh tức khắc căng thẳng, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm lại lắc đầu, xoa xoa đôi mắt, “Không có gì, em chính là bỗng nhiên nhớ tới trước kia anh nói chờ có tiền sẽ mua rất nhiều rất nhiều váy cho em…”
Cô nói, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới những chuyện Thẩm Niệm Thâm phải trải qua mấy năm nay, đi được đến hôm nay thật sự là không dễ dàng, ngực cô tức khắc đau nhói, suýt nữa đã rơi nước mắt xuống.
Cô vội vàng ngừng thở, chịu đựng nghẹn nước mắt vào, cao hứng nói: “Những chiếc váy này đều thật xinh đẹp, em rất thích.”
Thẩm Niệm Thâm cười, kéo cô về phòng, “Thử xem.”
Thẩm Niệm Thâm vốn muốn vào cùng Tôn Điềm Điềm, kết quả vừa mới đi được hai bước, Tôn Điềm Điềm đột nhiên quay đầu lại, đẩy anh ra bên ngoài, “Em tự thay, anh ở bên ngoài chờ.”
Nói xong cô liền đóng cửa phòng ngủ lại.
Thẩm Niệm Thâm bị nhốt ở ngoài cửa, sửng sốt vài giây, sau đó không khỏi bật cười.
Anh giơ tay nới lỏng cà vạt, xoay người đi về hướng phòng khách.
Lúc Tôn Điềm Điềm đi ra, Thẩm Niệm Thâm đang ngồi trên sô pha rót nước vào ly.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh nghiêng đầu, nhìn về hướng phòng ngủ.
Tôn Điềm Điềm mặc chiếc váy màu vàng nhạt, bởi vì hiện tại mới tháng ba, trung tâm thương mại đều bán váy thu, rất mỏng, váy vừa vặn dài đến đầu gối, cổ tay áo là đường viền hoa rất xinh đẹp, cổ áo cũng cùng một hoạ tiết với cổ tay áo, lộ ra xương quai xanh gợi cảm xinh đẹp.
Da Tôn Điềm Điềm rất trắng, mặc váy vàng nhạt, cả người đều tươi sáng xinh đẹp động lòng người.
Cô cao hứng chạy đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm rồi xoay một vòng, vui vẻ hỏi: “Đẹp không?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn đến mê mẩn, hơn nửa ngày mới đáp, “Thật xinh đẹp.”
Tôn Điềm Điềm cong cong khóe miệng, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, “Em cũng cảm thấy rất đẹp.”
Nói xong cô lại cao hứng xoay thêm hai vòng, xem xét từ trên xuống dưới một hồi, cực kỳ vừa lòng, sau đó nhớ tới trong phòng còn vài chiếc váy, cô vui mừng nói: “Anh chờ một chút, em đi thử mấy cái khác cho anh xem.”
Không có cô gái nào không thích váy đẹp, Tôn Điềm Điềm cũng không chê mệt, tất cả váy đều thử hết, mỗi lần thử một cái, rồi vô cùng cao hứng chạy ra hỏi cô có xinh đẹp hay không, đôi mắt kia sáng lấp lánh, rõ ràng là ánh mắt chờ đợi khích lệ.
Thẩm Niệm Thâm bị cảm xúc nhỏ trong mắt Tôn Điềm Điềm chọc cười, cực kỳ phối hợp mà khen cô, “Xinh đẹp, cái nào cũng rất đẹp.”
Tôn Điềm Điềm được khích lệ, tức khắc cao hứng đến vẫy đuôi, đắc ý nói: “Em cũng cảm thấy vậy.”
Cô cầm váy xoay hai vòng, sau đó cao hứng bổ nhào vào trong lòng Thẩm Niệm Thâm, anh dựa lưng vào sau ghế, cười ôm eo Tôn Điềm Điềm, “Vui như vậy sao?”
Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, hôn chụt vào môi anh, “Cảm ơn chồng.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu vài phần, “Không cần cảm ơn, đây là chuyện nên làm.”
Tôn Điềm Điềm tức khắc càng vui vẻ, lại nâng mặt Thẩm Niệm Thâm, nhiệt tình hôn thêm vài cái, hôn xong cô đột nhiên bò khỏi người Thẩm Niệm Thâm, anh còn chưa kịp giữ chặt cô, cô đã giống như thỏ con nhanh chóng chạy đi mất.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô nắm váy nhảy nhót chạy về phòng ngủ, không khỏi buồn cười, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Tôn Điềm Điềm: “Em đi soi gương.”
Tôn Điềm Điềm cả một đêm đi tìm đồ phối hợp với váy, lát thì đổi đôi giày, khi lại đổi cái túi, trong chốc lát lại khoác thêm chiếc áo ngoài.
Chiếc gương dài được đặt trong thư phòng, buổi tối Thẩm Niệm Thâm ở thư phòng làm việc, Tôn Điềm Điềm một lát liền đổi đồ rồi chạy tới thư phòng soi gương, cô đứng ở trước gương đi tới đi lui xem xét nửa ngày.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô cười, mặt mày tất cả đều là sự sủng nịch không giấu được.
Từ nay về sau, Thẩm Niệm Thâm lại có thêm một sở thích, chính là mua váy cho vợ.
Sau khi Thẩm Niệm Thâm cầu hôn Tôn Điềm Điềm, anh chọn một ngày rồi dẫn cô đến Cục Dân Chính lãnh giấy kết hôn.
Ngày đó vừa lúc là ngày 28 tháng 3, Tôn Điềm Điềm chính thức trở thành bà Thẩm.
Từ 18 tuổi, đến 24 tuổi, mưa mưa gió gió 6 năm, rốt cuộc cô cũng gả cho cậu thiếu niên là mối tình đầu của mình.
Lãnh giấy kết hôn, kế tiếp chính là tổ chức hôn lễ.
Bên Thẩm Niệm Thâm ngoại trừ bà ngoại cũng không còn người thân, bà ngoại tuổi lớn, sức khoẻ cũng không còn tốt lắm, tất nhiên không thể xử lý hôn lễ, cho nên chuyện này liền đặt trên đầu ba mẹ Tôn.
Ba Tôn lật xem hoàng lịch, vẫn không yên tâm, còn cầm sinh thần bát tự của Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm đi mời đại sư giúp đỡ tính ngày hoàng đạo, căn cứ theo sinh thần bát tự của hai người, ngày tốt nhất là mười tám tháng mười.
Ba mẹ Tôn chỉ cần tốt không cần nhanh, liền đi thương lượng với con rể và con gái một chút.
Tôn Điềm Điềm nghĩ dù sao cùng đã lãnh giấy kết hôn, hôn lễ tổ chức khi nào cũng được, hơn nữa thời gian này Thẩm Niệm Thâm đang bận, trễ một chút cũng tốt.
Thẩm Niệm Thâm cũng cảm thấy thích hợp, tháng 10 thời tiết không nóng không lạnh, tương đối thoải mái, hơn nữa anh cũng không muốn vội vã vội vàng đi làm hôn lễ, Điềm Điềm cả đời chỉ có một lần như vậy, anh muốn cho cô những điều tốt nhất, thời gian hơn nửa năm, cũng đủ cho anh đi chuẩn bị.
Cuối tháng tư, Thẩm Niệm Thâm phải ra nước ngoài công tác mấy ngày, Tôn Điềm Điềm ở nhà một mình.
Đó là dạng sáng ngày 23 tháng 4, Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm vừa gọi video xong, đang chuẩn bị đi tắm rửa thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, “Điềm Điềm! Điềm Điềm! Là dì!”
Tôn Điềm Điềm ngẩn ra, nghe giọng nói hình như là dì giúp việc chăm sóc cho bà ngoại.
“Điềm Điềm con mau ra đây, bà ngoại đã xảy ra chuyện!”
Tôn Điềm Điềm giật mình, cuống quít chạy ra bên ngoài.
Cửa vừa mở ra, dì Trần mặt đầy sốt ruột, bắt lấy tay cô, “Điềm Điềm con mau lên đây, bà ngoại không ổn!”
Tôn Điềm Điềm đến giày cũng không kịp đổi, vội vàng chạy lên trên lầu.
Cô vừa vào nhà, thấy trong phòng một mảnh hỗn độn, bà ngoại đang ngồi trên sô pha, cả người phát run, bà Lương ở một bên khuyên nhủ, “Bà đừng nóng giận, thân thể rất vất vả mới tốt lên một chút, bây giờ tức điên lên như vậy có đáng không? Năm đó A Niệm vì chữa bệnh cho bà thiếu chút nữa đến mạng cũng không còn, bà không yêu quý thân thể của mình như vậy, sẽ làm thằng bé thất vọng.”
Tôn Điềm Điềm nhìn phòng khách, trước sô pha còn có một người phụ nữ đang vừa quỳ vừa khóc, “Mẹ, con biết con có lỗi với mẹ, con làm mẹ mất mặt, con…”
Bà ta còn chưa nói xong, bà lão đột nhiên nắm chén trà hung hăng ném vào người bà ta, “Người mày cần xin lỗi là tao sao? Mày phải xin lỗi là A Niệm! Mày có biết mấy năm nay A Niệm như thế nào không, bây giờ mày còn mặt mũi mà trở về sao!”
Bà lão tức đến phát run, hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, cả người tựa như sắp ngất xỉu.
Tôn Điềm Điềm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức nói với dì Trần: “Mau kêu xe cứu thương, nhanh lên!”
Cô cuống quít chạy tới, cái gì cũng không rảnh lo, cô ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, không ngừng an ủi, “Bà ngoại bà đừng sinh khí, có con ở đây, không sao đâu, lần trước không phải bà nói sẽ bảo trọng thân thể chờ hôn lễ của con và A Niệm sao, không phải bà còn nói muốn nhìn thấy con và A Niệm có con sao, bà đừng tức giận, bình tĩnh một chút.”
Giọng nói của Tôn Điềm Điềm cực kỳ mềm nhẹ, tựa như mang theo năng lực làm người ta yên ổn lại.
Bà lão rốt cuộc cũng không phát run nữa, Tôn Điềm Điềm lại vội vàng rót một ly nước cho bà, “Bà ngoại uống nước, xin bớt giận, đừng vì người không đáng mà tức giận.”
Tôn Điềm Điềm không ngừng vuốt lưng giúp bà ngoại, bà lão nhẹ nhàng nhấp hai ngụm nước, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái một chút, bà nắm tay Tôn Điềm Điềm, run rẩy phẫn nộ chỉ vào người phụ nữ quỳ trước sô pha, “Điềm Điềm con nhìn xem, chính là thứ súc sinh này, chính là nó đã làm hại A Niệm thảm như vậy, là một người mẹ, nó chưa từng làm tròn trách nhiệm, năm đó nói đi là đi, cứ như vậy ném A Niệm lại, nhiều năm như vậy cũng không trở về xem qua một cái, không có gửi một đồng về cho nhà, hiện tại thì tốt rồi, biết A Niệm có tiền đồ, liềm đem mặt về đòi tiền!”
Tôn Điềm Điềm đau lòng cho Thẩm Niệm Thâm thời niên thiếu bao nhiêu, thì cũng hận người phụ nữ trước mắt này bấy nhiêu.
Cô chưa bao giờ nghiêm khắc, nhưng ngay lúc này ánh mắt lại lạnh như thanh đao, cô nhìn bà ta, gằn từng chữ một, vô cùng lạnh nhạt ngầm ra lệnh đuổi khách: “Mời bà lập tức rời đi, nếu không tôi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.”