• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yang Hy.

Buổi tối tan tầm, đã là 12 giờ đêm. Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm về trễ nhất, lúc anh ngẩng đầu, Tôn Điềm Điềm còn ghé vào bàn nghiêm túc vẽ tranh, cô thường hay giơ tay xoa đôi mắt, vẻ mặt mỏi mệt.

Thẩm Niệm Thâm đau lòng, đứng dậy đi qua, "Đừng vẽ nữa, chúng ta về nhà đi."

"Em về liền, còn một chút nữa thôi." Tôn Điềm Điềm cũng không ngẩng đầu, cô tập trung vẽ tiếp.

Thẩm Niệm Thâm cứ như vậy đứng bên cạnh cô mười phút, nhìn bộ dáng hết sức chuyên chú, nhìn sườn mặt gầy ốm của cô.

Anh cứ đứng ở đó, đôi mắt đen nhánh ánh mắt thâm thúy, giống như muốn khắc sâu bộ dáng Tôn Điềm Điềm giờ phút này vì anh mà nỗ lực vào trong lòng.

Mười phút sau, Tôn Điềm Điềm rốt cuộc cũng sửa xong một chút nội dung cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Rốt cuộc cũng sửa xong rồi."

Vừa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên cúi người, bàn tay lớn giữ gáy, cúi đầu hôn xuống môi cô.

Tôn Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt, không chờ cô phản ứng lại, Thẩm Niệm Thâm đã buông cô ra, anh nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, ôn nhu lại tràn ngập đau lòng.

Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, "Anh chờ em một chút, em rửa tay rồi chúng ta về."

Thẩm Niệm Thâm "ừm" một tiếng, "Được."

Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm rời khỏi phòng làm việc liền trực tiếp về nhà.

Thời tiết quá lạnh, ở bên ngoài lâu không được.

Về nhà tắm rửa xong, Tôn Điềm Điềm liền chui vào trong ổ chăn, Thẩm Niệm Thâm còn đang ngồi ở bàn xử lý công việc, Tôn Điềm Điềm nằm trong chăn, câu được câu không nói chuyện với Thẩm Niệm Thâm, "Anh biết không, Trình Đóa đã sắp sinh em bé rồi."

Thẩm Niệm Thâm còn chưa nghe Hứa Lệ nói qua, có chút kinh ngạc, "Nhanh vậy sao?"

"Đúng vậy, mấy hôm trước vừa mới kiểm tra." Tôn Điềm Điềm nhìn trần nhà, cực kỳ cảm khái, "Trình Đóa thật lợi hại, công việc cũng làm rất tốt, sinh em bé cũng không chậm trễ."

Lúc trước Tôn Điềm Điềm vốn định mời Trình Đóa cùng gia nhập dự án của bọn họ, nhưng Trình Đóa vừa tốt nghiệp liền tự mình mở một cơ sở đào tạo nghệ thuật, lúc mới bắt đầu không có danh tiếng cũng phải gian nan một khoảng thời gian ngắn, nhưng chỉ qua nửa năm, bởi vì biết cách kinh doanh, số lượng học viên bắt đầu tăng lên. Hiện giờ cũng coi như là tình yêu và sự nghiệp đều đạt được, qua mấy tháng nữa còn có thể thêm một bảo bối.

Cô nghĩ, bỗng nhiên trở mình, ghé vào mép giường nhìn Thẩm Niệm Thâm, "A Niệm, anh có thích em bé không?"

Thẩm Niệm Thâm cười, "Anh thích em."

Tôn Điềm Điềm cong cong khóe miệng, cô lại nằm xuống gối, nhìn chằm chằm trần nhà một lát, "Tối hôm qua bọn họ hỏi hai chúng ta khi nào làm tiệc rượu đấy."

...

Ngày mười bốn tháng một, tèo chơi mà bọn họ tốn cả nửa năm để làm rốt cuộc cũng được phát hành.

Nhưng mà tình huống cũng không quá lạc quan, một cái trò chơi mới từ trên trời rơi xuống muốn cướp thị trường thật là một chuyện rất khó. Số người chơi trong nửa tháng cho thấy xu hướng tăng rất chậm, và hầu hết là người chơi miễn phí.

Kể từ khi trò chơi phát hành, gần như mỗi một ngày đều đốt tiền, server phải bỏ tiền, nhà cung cấp băng thông cũng thu phí, hoạt động tuyên truyền mỗi ngày đều phải bỏ tiền... Trong khoảng nửa tháng, mỗi ngày đều mất tiền, tiền trôi như nước chảy.

Mỗi ngày Tôn Điềm Điềm ghé vào trước máy tính khẩn trương nhìn chằm chằm số liệu, buổi sáng ngày đó, cô nghe thấy Lưu Hạ nói với Thẩm Niệm Thâm: "A Niệm, tiền mặt của chúng ta đã tiêu hết rồi."

Vì dự án này, Thẩm Niệm Thâm đã đem toàn bộ tiền mà anh vất vả hai năm đi làm tiêu hết vào đây, áp lực của anh lớn hơn ai hết.

Nhưng anh chỉ "ừ" một tiếng, cực kỳ bình tĩnh mà nói: "Tôi biết rồi."

Nói xong anh liền đứng lên, đi ra ngoài.

Lúc Tôn Điềm Điềm tìm thấy Thẩm Niệm Thâm, anh đang đứng trên sân thượng hút thuốc, một mình đứng trong cơn gió lạnh, nhìn phương xa, bóng dáng cô tịch nói không nên lời.

Tôn Điềm Điềm đi qua, giơ tay lấy điếu thuốc trong miệng anh xuống, "Anh đã đồng ý với em là không hút thuốc nữa mà."

Thẩm Niệm Thâm cổ họng đau rát, nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói một câu, "Rất xin lỗi."

Tôn Điềm Điềm dụi tàn thuốc lên tường rồi ném vào thùng rác bên cạnh, cô trở lại, cúi đầu giữ chặt tay Thẩm Niệm Thâm.

Cô muốn nói chút gì đó, nhưng nhất thời lại không biết mở miệng thế nào, vì thế cô cứ như vậy nắm tay Thẩm Niệm Thâm, lẳng lặng đứng đó với anh.

Gió lạnh thổi rào rạt bên tai, hai người không ai nói lời nào.

Tôn Điềm Điềm cúi đầu, Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, thật lâu sau, bỗng nhiên nói: "Điềm Điềm, nếu anh lại trở nên hai bàn tay trắng thì phải làm sao?"

Tôn Điềm Điềm nghe vậy liền ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt, rất bình tĩnh mà nói: "Vậy thì bắt đầu lại, dù sao em vĩnh viễn đều ở bên anh."

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, bỗng nhiên bật cười, anh nâng tay lên, ôn nhu sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Nếu lại quay về những ngày tháng khổ cực trước kia thì phải làm sao?"

Tôn Điềm Điềm dựa vào lòng Thẩm Niệm Thâm, đôi tay ôm lấy eo anh, cô ngửa đầu, cong cong mi mắt mà cười, "Không sao, cũng đâu phải là chưa từng trải qua. Hoen nữa, em cũng không cảm thấy trước kia vất vả, chỉ cần có thể ở bên anh dù thế nào cũng rất hạnh phúc."

Nói xong cô liền cười rộ lên, nụ cười ôn nhu như ánh sáng chiếu vào mùa đông, có thể hòa tan con tim của người ta.

Thẩm Niệm Thâm nhìn nụ cười trên mặt Tôn Điềm Điềm, bỗng nhiên nội tâm bình tĩnh lại. Anh ôm lấy cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trán một chút, thấp giọng nói: "Cảm ơn em, Điềm Điềm."

Thẩm Niệm Thâm từ nhỏ đã gặp rất nhiều khó khăn, các loại suy sụp lớn lớn bé bé đã cùng anh trải qua thời thiếu niên, bởi vì không có người dựa vào, anh đều phải cắn răng chịu đựng bất cứ tình huống nào. Gia đình sụp đổ, những sự chỉ trỏ ác ý xung quanh, ở trường bị bạn học cô lập bị giáo viên làm nhục, bà ngoại sinh bệnh, kiếm tiền nuôi gia đình... Trong quá khứ hai mươi năm, suy sụp và cực khổ tràn ngập cả cuộc sống của anh.

Có lẽ là trải qua quá nhiều suy sụp, cho nên chẳng sợ trời sập xuống, anh vẫn có thể tự mình khiêng lên.

Nhưng có thể tự mình khiêng không đại biểu là anh không mệt, mấy năm nay có Tôn Điềm Điềm, anh mới cảm thấy mình không cô đơn. Bất luận anh chịu đựng cái gì, bất luận lúc trước anh bần cùng cỡ nào, cô đều luôn ở bên anh. Vô số đêm anh mệt đến không chống đỡ nổi, nhìn cô gái an ổn nằm trong lòng mình, nội tâm anh liền bị sự ấm áp và hạnh phúc lấp đầy.

Anh biết, dù tương lai thế nào, Điềm Điềm vẫn sẽ ở bên anh, những ngày tháng cô độc bất lực sẽ không bao giờ có.

Chẳng sợ cái gì cũng không có, cái gì cũng mất đi, anh còn có Điềm Điềm. Như vậy là đủ rồi.

...

Vào cuối tháng một, Thẩm Niệm Thâm đến thành phố Z công tác.

Khi đó tiền mặt đã không đủ để chống đỡ thêm một ngày nữa, tất cả mọi người đều lâm vào tuyệt vọng.

Lưu Hạ ở bên ngoài hút rất nhiều thuốc, lúc về, hắn nói, "Nếu hôm nay còn không lấy được tiền, dự án này của chúng ta sẽ kết thúc."

Hai chữ kết thúc nghe cực kỳ đơn giản, nhưng lại đại biểu cho nỗ lực của mọi người tâm huyết nửa năm qua đều uổng phí, số tiền mà Thẩm Niệm Thâm vất vả hai năm cũng không còn.

Tất cả mọi người đều khóc, ngay cả Lưu Hạ và Lương Kì cũng đỏ bừng hốc mắt.

Tôn Điềm Điềm lại không khóc, cô ngồi ở đó, không biết vì sao, cô lại rất tin tưởng Thẩm Niệm Thâm.

Ngày đó vừa lúc là sinh nhật Thẩm Niệm Thâm, bên ngoài tuyết rơi rất lớn.

Tôn Điềm Điềm rời khỏi phòng làm việc, ngồi trong sân đắp người tuyết.

Ngồi xổm trên nền tuyết hơn ba tiếng, cô đắp hai người tuyết nhỏ hôn nhau, một người là Thẩm Niệm Thâm, một người là cô.

Cô nhìn chằm chằm một lát, cầm lòng không đậu mà cong khóe môi.

Cô lấy di động ra, chụp một bức ảnh rồi gửi cho Thẩm Niệm Thâm:【A Niệm, sinh nhật vui vẻ ^_^】

Buổi sáng hôm sau Thẩm Niệm Thâm trở về.

Tối hôm qua tất cả mọi người đều ở lại phòng làm việc không rời đi, cửa phòng từ bên ngoài đẩy vào, tất cả mọi người đều giật mình, Lưu Hạ và Lương Kì gần như đồng thời mở miệng, "Thế nào?! Có phải chúng ta không xong rồi không?"

Thẩm Niệm Thâm cười, thần sắc vô cùng nhẹ nhàng, "Có thể mong chờ điều gì tốt đẹp một chút không, vừa mới bắt đầu đã mong kết thúc rồi sao?"

Lời này vừa nói ra, giống như một cây kim đâm vào tim.

Lưu Hạ kích động đến đột nhiên đứng lên, "Cậu lấy được nguồn tài chính rồi sao?!"

Thẩm Niệm Thâm cười, "ừ" một tiếng, ánh mắt quét về phía mọi người trong phòng làm việc, "Mưa gió vẫn còn, mọi người tiếp tục nỗ lực."

Chỉ một thoáng, toàn bộ phòng làm việc an tĩnh đến không có chút âm thanh.

Niềm vui tới quá đột nhiên, mọi người trong một chốc còn chưa thoát khỏi sự tuyệt vọng, một đám mở to hai mắt ngây ngốc nhìn Thẩm Niệm Thâm.

Cuối cùng không biết là ai đột nhiên hét lên một tiếng, ngay sau đó tất cả mọi người đều hưng phấn cười ha hả. Lưu Hạ đặt tay lên bả vai Thẩm Niệm Thâm, cười đến nheo mắt lại, "Tôi biết cậu nhất định có thể lấy được mà! Cậu là ai, Thẩm Niệm Thâm, là người mà trước kia ngân hàng đầu tư của chúng ta công nhận là IQ và EQ cao, năng lực làm việc rất tuyệt vời!"

Thẩm Niệm Thâm cười nhẹ, "Phải không? Vừa rồi là ai còn vẻ mặt tuyệt vọng vậy?"

Lưu Hạ sờ mũi, cười hắc hắc một tiếng, "Không phải là tôi khẩn trương sao."

Thẩm Niệm Thâm cười một cái, nhìn lướt qua phòng làm việc, "Điềm Điềm đâu?"

"Lên núi thắp hương rồi."

Lúc Thẩm Niệm Thâm từ trên lầu đi xuống, Tôn Điềm Điềm vừa mới từ bên ngoài trở về, cô mặc chiếc áo lông vũ màu đen, khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến đỏ bừng. Cô vừa xoa mặt vừa cúi đầu đi đường, cũng không phát hiện Thẩm Niệm Thâm đứng ở phía trước, thẳng đến khi đầu đâm vào ngực anh.

Cô ai da một tiếng, còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị ôm chặt lấy, tiếng cười của Thẩm Niệm Thâm từ đỉnh đầu truyền đến, "Không nhìn đường sao?"

Tôn Điềm Điềm kinh ngạc ngẩng đầu, "Anh về từ khi nào vậy?"

"Vừa về." Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của Tôn Điềm Điềm, anh đau lòng sờ mặt cô, "Nghe nói em lên núi thắp hương."

Nhắc tới chuyện này Tôn Điềm Điềm liền rất kích động, cô vội vàng lấy sợi tơ đỏ treo đồng xu từ trong túi ra, "Đây là em cầu giúp anh đó, có thể phù hộ anh bình an mọi chuyện suôn sẻ."

Nói xong anh liền nhét vào tay Thẩm Niệm Thâm, "Anh nhớ phải mang theo bất cứ lúc nào đấy."

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, "Được."

Anh nắm chặt đồng xu kia trong lòng bàn tay.

Tôn Điềm Điềm cười khanh khách nhìn anh, "Sư thầy trong miếu nói anh sẽ phát đạt."

Thẩm Niệm Thâm không khỏi nở nụ cười, "Em có tin không?"

Tôn Điềm Điềm cong cong khóe miệng, lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh đẹp bên má, "Em không tin số mệnh, nhưng em tin anh."

...

Thẩm Niệm Thâm thành công lấy được nguồn vốn từ A Luân, rốt cuộc bọn họ cũng thoát khỏi trạng thái lo lắng mỗi ngày vì tài chính.

Khởi nghiệp lại tiến vào giai đoạn mới, mỗi ngày Thẩm Niệm Thâm đều ngồi chủ trì công việc, xem xét mỗi một số tiền bỏ ra.

Trò chơi đã phát hành, kế tiếp chính là marketing và tạo ra điểm bắt mắt để nhanh chóng chiếm lĩnh được thị trường.

Nói thì đơn giản, nhưng lúc làm thì lại không dễ dàng.

Nhưng dưới tình huống lực cạnh tranh ở thị trường lớn như vậy, Thẩm Niệm Thâm dẫn dắt đoàn đội chém giết ra một con đường máu.

Ngày mười bốn tháng hai, trò chơi đã ra phát động sự kiện Lễ Tình Nhân, ngay hôm đó, lưu lượng server nháy mắt bùng nổ.

Thẩm Niệm Thâm lập tức bắt lấy cơ hội này, thuận thế tuyên truyền cho trò chơi, trong lúc nhất thời《Đại Đườngthịnh thế》nháy mắt chiếm cứ đầu bảng xếp hạng các trò chơi lớn, chỉ cần lên mạng, gần như các trang mạng xã hội lớn đều có thể nhìn thấy tranh tuyên truyền của trò chơi.

Đến tám tháng, trò chơi đã đạt tới sự rầm rộ chưa từng có, gần như là toàn cư dân mạng đều đang chơi trò chơi này, trong thời gian nửa năm ngắn ngủn, lợi nhuận đã vượt qua ngàn vạn đôla.

Tôn Điềm Điềm từng chạy đi ngồi tàu điện ngầm, cả trăm người trên xe, gần như có một nửa số người đang chơi trò chơi của bọn họ.

Sự rầm rộ đó, lúc đầu khởi nghiệp bọn họ hoàn toàn không có lường trước được cục diện này, dù sao lúc trước cái dự án này bởi vì thiếu nguồn vốn mà thiếu chút nữa đã xong đời.

Sau khi trò chơi bùng nổ, mấy nhà đầu tư trước đó đã cự tuyệt đều chủ động tìm tới cửa muốn đầu tư.

Lúc trước Thẩm Niệm Thâm vì lấy được đầu tư, anh đã cầu xin rất nhiều người, đã từng vì chờ một nhà đầu tư mà đứng đợi dưới trời tuyết một ngày một đêm, nhưng khi đó căn bản không có người xem trọng. Thị trường rất nguy hiểm, ai cũng không tin một đoàn đội nhỏ mới ra đời có thể sống sót trong hoàn cảnh cạnh tranh kịch liệt như vậy.

Nhưng sự thật đã chứng minh, Thẩm Niệm Thâm làm được.

Những ông chủ lúc trước hoàn toàn khinh thường nhìn lại bây giờ đều hận không thể quay ngược thời gian, dù sao ai cũng không nghĩ tới trò chơi của một đoàn đội nhỏ có thể hot đến nước này.

Tần Hiện, người có ánh mắt độc đáo lúc ấy đã đầu tư cho Thẩm Niệm Thâm, nhờ vậy mà kiếm được một số tiền rất lớn.

Đoàn đội nhỏ sáu người lúc trước bây giờ đã trở thành một công ty rất có quy mô.

Những người khi đó cùng nhau vất vả gây dựng sự nghiệp bây giờ đều giữ chức vị cao, còn Tôn Điềm Điềm công thành lui thân rời khỏi công ty.

Hiện giờ công trạng của công ty đúng là phát triển không ngừng, Thẩm Niệm Thâm mỗi ngày đều rất bận, Tôn Điềm Điềm lại cực kỳ thanh nhàn, mỗi ngày đều ở trong nhà vẽ truyện tranh.

Cũng không biết là ai truyền ra, nói hoạ sĩ của《Đại Đường thịnh thế》là cô, bút danh cô lấy để vẽ tranh trên mạng cũng nổi tiếng, những truyện tranh không người hỏi thăm trước kia cũng đột nhiên được theo dõi, kiếm lời không ít.

Tôn Điềm Điềm nhìn tiền nhuận bút của mình đột nhiên tăng nhanh, có cảm giác như đang trên mây.

Mỗi ngày Thẩm Niệm Thâm về nhà, Tôn Điềm Điềm đều đặc biệt cao hứng kể với anh mình kiếm được bao nhiêu tiền hôm nay, Thẩm Niệm Thâm mỗi khi nghe đều nhịn không được cười, "Lúc trước cho em cổ phần cũng không thấy em cao hứng như vậy."

Tôn Điềm Điềm cười hì hì, "Không giống nhau mà."

Truyện tranh mới là sự nghiệp của cô.

Thật ra năm nay Thẩm Niệm Thâm cũng mới 25 tuổi, nhưng anh lại giống như đã trải qua một thế kỷ dài lâu. Anh thường hay nghĩ, nếu không có Tôn Điềm Điềm từ đầu đến cuối ở bên, có lẽ ở một thời điểm nào đó anh đã từ bỏ rồi.

Lúc trước mang theo một ngàn đồng một mình đến thành phố Z xin việc, ở trong căn phòng trọ cho thuê mốc meo cũ nát, gần như mỗi ngày đều làm việc đến ba bốn giờ sáng, thậm chí còn thường hay bận từ đêm khuya cho đến hừng đông. Khi đó anh thường đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn đường mà nghĩ: Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh phải đứng ở trung tâm của thành phố phồn hoa kia.

Hiện giờ tuy rằng không phải đặc biệt thành công, nhưng ít ra nó cũng coi như là một khởi đầu.

Sau thành công lớn của《Đại Đường thịnh thế》, Thẩm Niệm Thâm lại dẫn dắt đoàn đội phát triển một trò chơi hẹn hò, chính thức ra mắt vào Lễ Tình Nhân năm sau, có《Đại Đường thịnh thế》làm cơ sở, trò chơi này lại thành công lớn, chỉ khác đối tượng của trò chơi này là con gái.

Công ty của Thẩm Niệm Thâm liên tục phát triển hai trò chơi, cả hai đều thành công lớn, trong lúc nhất thời dẫn tới truyền thông tranh nhau đưa tin, Thẩm Niệm Thâm càng bị thổi đến ba hoa chích choè, cái gì mà thương nhân trời sinh, thiên tài thương giới.

Tôn Điềm Điềm mỗi khi nhìn thấy những tin tức đó, trong lòng đều cảm thấy chua xót.

Làm gì có thiên tài, mỗi một bước đi của Thẩm Niệm Thâm, mỗi một dấu chân đều lưu lại sự vất vả và mồ hôi của anh, vô số đêm anh phải thức trắng không ngủ để làm việc, anh phải trả giá rất nhiều để bước được trên con đường thành công.

...

Cuối tuần, sinh nhật của Tạ Tuân, cậu cùng Lâm Tuấn và một đám bạn đến câu lạc bộ chơi bài, lúc rời khỏi đã là 11 giờ tối.

Đám người đang thương lượng đi chỗ nào ăn khuya, Tạ Tuân có chút phiền muộn, tầm mắt thoáng nhìn ra ngoài lại thấy có một bóng dáng rất quen thuộc.

Thẩm Niệm Thâm một thân tây trang đen cắt may tinh xảo, đoàn người đi phía sau cũng mặc tây trang mang giày da, giám đốc câu lạc bộ cung kính đẩy cửa ra cho anh, mặt đầy ý cười, "Thẩm tổng đi thong thả."

Thẩm Niệm Thâm thân hình cao lớn, anh bước xuống bậc thang, có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ven đường, tài xế thấy anh đi tới, lập tức cung kính mở cửa sau ra.

Thẩm Niệm Thâm hơi cúi người, ngồi vào trong.

Xe hơi rất nhanh liền biến mất vào bóng đêm.

Lâm Tuấn đứng ở bậc thang của câu lạc bộ, dùng sức xoa nhẹ đôi mắt, "Mẹ nói, tao không nhìn lầm chứ? Đó là Thẩm Niệm Thâm sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK