Thẩm Niệm Thâm đưa Tôn Điềm Điềm về nhà, thời điểm đến bên ngoài tiểu khu thì đã gần 5 giờ.
Xuống xe, Tôn Điềm Điềm hỏi Thẩm Niệm Thâm có muốn cùng cô vào trong hay không, Thẩm Niệm Thâm lắc đầu, “Lần sau nhé.”
Đối với Thẩm Niệm Thâm mà nói, nhà Tôn Điềm Điềm không chỉ có một đống phòng ở, mà còn là một tầng rất khó vượt qua, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Tôn Điềm Điềm cũng không làm khó anh, ôm anh rồi nói: “Vậy anh về đi, trên đường chú ý an toàn.”
“Ừm.”
Tôn Điềm Điềm vẫy tay tạm biệt Thẩm Niệm Thâm rồi vào nhà.
Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên ngoài tiểu khu, nhìn bóng dáng Tôn Điềm Điềm biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người trở về.
Lúc tới là gọi xe, lúc về ngồi tàu điện ngầm.
Thời điểm về đến nhà trời đã tối, Thẩm Niệm Thâm ở đầu ngõ nhìn thấy Lâm Lị.
Anh nhìn Lâm Lị, hơi hơi nhíu mày.
Lâm Lị tiến đến, “A Niệm, em có lời muốn nói với anh.”
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát, bước sang bên cạnh vài bước, “Nói đi.”
“Em nghe Lương Kì nói, anh trai Tôn Điềm Điềm là tổng giám đốc công ty bất động sản Hằng Tịch.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn Lâm Lị một cái, ấn đường hơi nhăn, “Cô muốn nói gì?”
Lâm Lị mím môi, lấy hết dũng khí mà nói, “Em chính là không đành lòng nhìn anh lãng phí thời gian lãng phí tình cảm trên người cô ta, đó chính thiên kim tập đoàn Hằng Tịch, gia đình bọn họ sẽ bao dung với anh sao?”
Thẩm Niệm Thâm bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt bỗng trở nên ửng hồng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lị.
Lâm Lị hít thật sâu, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Niệm Thâm, lại tiếp tục nói: “Lúc trước hai người chia tay, khoảng thời gian đó anh thống khổ biết bao nhiêu, mọi người tụi em đều thấy rõ trong mắt, anh còn muốn tái diễn lại lần nữa sao? A Niệm, anh cảm thấy nhà bọn họ sẽ không điều tra anh sao?”
“Câm miệng!” Thẩm Niệm Thâm đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng tựa như máu chực trào tràn ra.
Lâm Lị hoảng sợ, bờ môi run rẩy, bỗng nhiên không dám nói thêm gì nữa.
Lúc trước mẹ Lâm Lị nói chuyện với bà ngoại Thẩm Niệm Thâm, có lần bà ngoại có chút kích động kể về chuyện trước kia, nói ra thân thế của Thẩm Niệm Thâm.
Mẹ Lâm về nhà liền lặng lẽ nói cho con gái, cho nên Lâm Lị mới biết chuyện này.
Thẩm Niệm Thâm hai mắt đỏ bừng, anh nhìn Lâm Lị, thanh âm của anh rất thấp, tựa như mang theo một loại cảm xúc cực kì áp lực từ trong cổ họng phát ra, “Điều tra cái gì? Cô biết cái gì rồi?”
Lâm Lị chưa từng thấy Thẩm Niệm Thâm như vậy, ánh mắt sắc như con dao nhỏ bén nhọn, cô ta theo bản năng lùi về sau một bước, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “L-là bà ngoại nói…”
Lâm Lị nhớ đến mục đích mình tới đây, gắt gao nắm chặt vạt áo, lấy hết dũng khí mà nói, “A Niệm, em chỉ là nuốn nhắc nhở anh thôi, em không muốn anh lại bị tổn thương…”
“Nhắc nhở tôi cái gì? Nhắc tôi là đứa con hoang, không xứng với Tôn Điềm Điềm sao?” Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm Lâm Lị, khóe miệng đột nhiên gợi lên tia cười lạnh, “Cô cho rằng cô là ai, cô có tư cách gì mà quản chuyện của tôi?”
Lâm Lị bị bộ dáng của Thẩm Niệm Thâm dọa sợ, mặt trắng bệch,“E-em thật sự chỉ là sợ anh càng lún càng sâu, sau này sẽ càng thống khổ…”
Lúc trước cô ta cho rằng nhà Tôn Điềm Điềm chỉ là có tiền, trước đó không lâu mới nghe Lương Kì lỡ miệng, mới biết được Tôn Điềm Điềm là em gái ruột của Lâm Cảnh.
Cô ta không tin gia đình như vậy sẽ bao dung cho thân phận của Thẩm Niệm Thâm, cô ta lo lắng Thẩm Niệm Thâm hiện tại quá chú tâm, cuối cùng phải trả giá bị tổn thương càng sâu.
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn Lâm Lị một cái, bỗng nhiên xoay người, đi nhanh về hướng đối diện đường lớn.
Lâm Lị hô to, “A Niệm! Anh đi đâu vậy?!”
…
Thời điểm Tôn Điềm Điềm về nhà, cô dì chú bác anh chị họ đều đã đến đủ, chỉ còn nhân vật chính chưa về.
Mẹ Tôn bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, thấy con gái liền cười tủm tỉm kêu, “Điềm Điềm đã về rồi, chỉ có một mình con thôi sao?”
Bà ra bên ngoài nhìn xung quanh, muốn xem thử Thẩm Niệm Thâm có về cùng cô hay không.
Tôn Điềm Điềm cười cười, nói: “Đúng vậy, chỉ có mình con, anh trai đã về chưa mẹ?” Cô vừa nói vừa lấy dép lê từ tủ giày ra.
“Còn chưa về, công ty có chút việc, chắc là đến tối sẽ về.” Nói xong bà lại cười rộ lên, “A Cảnh luôn như vậy, sinh nhật của nó, kết quả lại là người về trễ nhất.”
“A Cảnh bận mà, kiếm được tiền là chuyện tốt.” Người nói chuyện là mợ hai của Tôn Điềm Điềm, ngồi ở trên sô pha, cười cong khóe mắt.
Tôn Điềm Điềm đổi dép lê, đi đến trước sô pha chào hỏi các trưởng bối.
Mợ hai kéo cô đến ngồi bên cạnh, cười nói: “Đã lâu không gặp Điềm Điềm, xinh đẹp hơn trước kia rồi nha.”
Tôn Điềm Điềm cười, “Cảm ơn mợ.”
“Nghe mẹ con nói, con có bạn trai rồi?”
Tôn Điềm Điềm cười càng vui vẻ, “Vâng.”
“Ôi, Điềm Điềm đã chạy trước anh trai rồi, khi nào dẫn về cho mọi người xem nha.” Các trưởng bối đều bắt đầu ồn ào.
Tôn Điềm Điềm cười cười, “Có cơ hội con sẽ dẫn về ạ.”
“Điềm Điềm, chiếc vòng cổ này em mới mua sao? Thật xinh đẹp.” Một cô gái ngồi bên cạnh Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ Tôn Điềm Điềm, nói xong câu này, theo bản năng nâng tay lên muốn sờ một chút.
Tôn Điềm Điềm gần như phản xạ có điều kiện mà cầm lấy vòng cổ của mình không cho người khác chạm vào.
Cô gái ấy là chị họ của Tôn Điềm Điềm, lần đầu tiên thấy Tôn Điềm Điềm phản ứng như thế liền hoảng sợ, một lúc lâu sau mới xấu hổ cười cười, “Chị chỉ nhìn thôi.”
Tôn Điềm Điềm cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cười đáp lại.
Cô đứng lên, nói với các trưởng bối: “Con lên lầu trước, một lát sau sẽ xuống ạ.”
Các trưởng bối cười ha hả đáp lời, “Đi đi con.”
Tôn Điềm Điềm lên lầu, trở lại phòng việc đầu tiên là gỡ vòng cổ xuống.
Cô lấy chiếc hộp đựng vòng mà Thẩm Niệm Thâm đưa cho cô ra.
Lúc vừa ra khỏi nhà Thẩm Niệm Thâm, cô cất hộp vào túi, Thẩm Niệm Thâm còn cười cô, nói hộp còn giữ lại làm gì, ném đi là được.
Nhưng Tôn Điềm Điềm luyến tiếc, Thẩm Niệm Thâm mua cho cô, đến hộp cũng rất trân quý.
Cô ngồi xổm bên mép giường, lấy khăn vải từ hộp ra, thật cẩn thận mà lau vòng dây và mặt dây, lau đến khi mặt dây sáng bóng cô mới lại cẩn thận đặt vào hộp.
Cô nhìn chằm chằm vòng cổ nửa ngày, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đóng hộp lại, sau đó cất vào trong ngăn tủ đầu giường khóa lại.
Sợ đánh mất, cũng sợ làm dơ, luyến tiếc không dám đeo.
Tôn Điềm Điềm sau khi cất vòng cổ liền đi tắm rửa, thay quần áo rồi rời phòng.
Nào biết mới ra cửa lại gặp phải một người.
Tôn Điềm Điềm có chút kinh ngạc, “Chị Trương Lộ?”
Trương Lộ là thư ký của Lâm Cảnh, thấy Tôn Điềm Điềm, hơi hơi gật đầu, “Điềm Điềm.”
Tôn Điềm Điềm liếc mắt nhìn xuống dưới lầu một cái, “Anh của em đã về rồi sao?”
“Vân chưa, công ty có chút việc, tổng giám đốc kêu chị về lấy văn kiện.”
“À, vậy khi nào anh ấy trở về?”
“Hiện tại còn chưa rõ lắm.” Trương Lộ nói.
“Có thể trở về trước 12 giờ không?” Tôn Điềm Điềm hỏi.
Trương Lộ lắc đầu, “Chắc là không được, hiện tại còn đang mở cuộc họp.”
Sau đó lại nói tiếp: “Chị đi lấy văn kiện trước.”
“À vâng.” Tôn Điềm Điềm lúc này mới phản ứng lại, vội tránh sang bên cạnh.
Lâm Cảnh mãi cho đến 10 giờ tối cũng chưa về tới, Tôn Điềm Điềm ở phòng bếp nhìn chằm chằm bánh kem thở dài, “Xem ra hôm nay anh trai lại không ăn được bánh sinh nhật rồi.”
Tôn Điềm Điềm cúi người lấy một cái hộp đựng bánh kem từ dưới kệ bếp rồi đứng dậy, mở hộp bánh kem ra, “Mẹ, mẹ cho bánh kem vào đây đi, con sẽ đưa tới cho anh trai.”
Mẹ Tôn sửng sốt, “Được không?”
“Được ạ, dù sao ở nhà cũng nhàm chán, con đem bánh sinh nhật cho anh ấy ăn.” Nhân vật chính không có ở đây, bữa tiệc sinh nhật như trở thành buổi tụ hội gia tộc, họ hàng thân thích đều tụ lại chơi mạt chược ở bên ngoài.
“Cũng đúng, vậy con đưa cho thằng bé đi, mẹ kêu bác Lý đưa con đi.”
“Vâng.”
Tôn Điềm Điềm lên lầu mặc áo khoác, lúc xuống, mẹ Tôn đã xách hộp bánh kem đứng chờ ở cửa. Vốn định để rạng sáng hôm qua ăn bánh kem chúc mừng, nhưng bởi vì Tôn Điềm Điềm không ở nhà liền đẩy sang hôm nay, kết quả hôm nay Lâm Cảnh lại không có ở nhà.
Mẹ Tôn đưa hộp bánh kem cho con gái, tiễn con gái lên xe rồi lại dặn dò tài xế cẩn thận một chút, sau đó mới vẫy tay với Tôn Điềm Điềm, cười tủm tỉm nói: “Nhớ ước nguyện giúp anh con, để thằng bé sớm dẫn con dâu về cho mẹ.”
Tôn Điềm Điềm cười, “Con biết rồi.”
…
Thời điểm Tôn Điềm Điềm đến công ty, Lâm Cảnh còn đang trong cuộc họp.
Cô quen cửa quen nẻo mà đến chờ ở văn phòng Lâm Cảnh.
Cô đặt hộp bánh kem lên trên bàn làm việc của Lâm Cảnh, tùy tiện ngồi ở trên ghế anh.
Dựa lưng vào ghế, lấy di động ra nhắn tin cho Thẩm Niệm Thâm: 【Anh ngủ chưa?】
Tin nhắn phát đi, hơn nửa ngày cũng không có hồi lại.
Tôn Điềm Điềm nhìn thời gian, đã gần 12 giờ, chắc là anh đã ngủ, cô liền bỏ điện thoại di động lại vào túi.
Cô chờ đến nhàm chán, tìm trên bàn Lâm Cảnh nửa ngày, muốn tìm một tờ giấy bỏ để vẽ tranh, dưới một đống văn kiện cô tìm thấy một tờ giấy trắng nhăn dúm dó.
Giấy trắng bị một đống văn kiện đè ở phía dưới, cô dùng sức kéo tờ giấy ra, kết quả đống văn kiện phía trên bị cô kéo đến rơi xuống đất.
Trong lòng Tôn Điềm Điềm biết đã gặp rắc rối, sợ tới mức thè lưỡi, vội vàng cúi người xuống nhặt.
Nhưng khi cô đang khom lưng nhặt tập văn kiện rơi trên mặt đất thì ngoài ý muốn thấy được tên Thẩm Niệm Thâm.
Một túi giấy, văn kiện từ bên trong rớt ra hơn nửa, tờ thứ nhất là tên cùng sinh nhật của Thẩm Niệm Thâm.
Văn phòng của anh trai, sao lại có văn kiện liên quan đến Thẩm Niệm Thâm?
Tôn Điềm Điềm nhíu mày, nhặt văn kiện lên.
Mở ra mới phát hiện là tư liệu về bối cảnh Thẩm Niệm Thâm.
Từ tên, sinh nhật, hoàn cảnh gia đình, lý lịch học tập đến những giải thưởng của anh từ nhỏ đến lớn, tất cả đều được ghi chép lại rõ ràng.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.
Ánh mắt Tôn Điềm Điềm dừng ở một hàng chữ ở giữa: Cha ruột không rõ, lúc tám tuổi bị mẹ vứt bỏ, bà ngoại nuôi nấng lớn lên. Lúc nhỏ bởi vì thân thế mà bị bạn học nhạo báng cô lập, thời gian dài 6 năm bị tự kỉ, cự tuyệt giao lưu với bất luận kẻ nào.
Tôn Điềm Điềm nhìn đến đây, nước mắt liền rơi xuống.
Ban đầu cô cho rằng ba mẹ Thẩm Niệm Thâm làm việc ở bên ngoài cho nên mới không có ở nhà, sau đó lại biết Thẩm Niệm Thâm từ rất nhỏ đã bắt đầu tự mình kiếm tiền nuôi gia đình, khi đó mới biết được ba mẹ anh chưa từng quan tâm đến anh. Lúc trước cô còn ngây ngốc hỏi anh, vì sao ba mẹ anh lại mặc kệ anh.
Cô căn bản không thể tưởng tượng được là cái dạng này, cha ruột không rõ? Bị mẹ vứt bỏ? Bởi vì thân thế mà bị người khác nhạo báng? Nhạo báng cái gì? Là con hoang không có ba sao?
Thời điểm Lâm Cảnh đẩy cửa tiến vào, thấy Tôn Điềm Điềm yên lặng đứng bên bàn làm việc, trong tay còn cầm một tập văn kiện.
Ánh mắt anh dời xuống một chút, thấy túi giấy đặt trên bàn, dừng lại nửa giây, ấn đường hơi nhăn lại một chút.
Tôn Điềm Điềm nghe thấy tiếng mở cửa liền chậm rãi ngẩng đầu.
Hốc mắt cô đỏ lên, trong mắt chứa đầy nước mắt, “Anh, sao anh lại điều tra Thẩm Niệm Thâm?”
Lâm Cảnh liếc nhìn cô một cái, không trả lời.
Anh lập tức đi vào, cởi tây trang treo trên giá áo bên bàn làm việc, sau đó mới ngồi vào ghế, cầm lấy bút lật xem tập văn kiện trong tay.
Qua một hồi lâu, mới nhàn nhạt mở miệng, “Lúc trước em với cậu ta yêu đương, anh điều tra hoàn cảnh gia đình của cậu ta một chút, có vấn đề sao?”
“Anh…” Tôn Điềm Điềm không biết nên nói gì, hiện tại cô cũng không rảnh mà tức giận, trong đầu đều là Thẩm Niệm Thâm.
Khó trách đôi khi cô cảm thấy nhìn không thấu Thẩm Niệm Thâm, cảm thấy đáy mắt của anh cất giấu rất nhiều bí mật mà cô không biết.
Tôn Điềm Điềm nói không nên lời cảm giác hiện tại của chính mình, nghĩ đến lúc nhỏ anh bị bạn học nhạo báng cô lập liền đau lòng chịu không được. Đó là cảm giác gì? Lúc còn rất nhỏ đã cảm nhận được sự ác ý của thế giới, nhất định là anh thất vọng tột đỉnh với nó đi? Dưới tình huống tuyệt vọng như vậy, phải nỗ lực bao nhiêu mới có thể trưởng thành thành người ưu tú lương thiện đây?
Buổi tối hôm nay, Tôn Điềm Điềm không cách nào ngủ được, vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng Thẩm Niệm Thâm, thân ảnh nho nhỏ, ngồi ở góc phòng học, tất cả mọi người khi dễ anh, anh ngồi ở chỗ đó, đôi mắt ửng đỏ, không nói một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tôn Điềm Điềm đã ngồi xe đi tìm Thẩm Niệm Thâm.
Kết quả lại là bà ngoại ra mở cửa.
Bà ngoại vừa thấy Tôn Điềm Điềm, đôi mắt bỗng sáng bừng, “Điềm Điềm cháu tới rồi.”
Tôn Điềm Điềm ngây ngốc trong nháy mắt, vội hỏi: “Làm sao vậy bà ngoại? A Niệm đâu?”
“Thằng bé ở trong phòng.”
Tôn Điềm Điềm đẩy cửa phòng Thẩm Niệm Thâm ra, đi vào, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
Quần áo ném lung tung trên mặt đất, Thẩm Niệm Thâm nằm ở trên giường, chăn che đầu, chân lộ ra bên ngoài chăn.
Tôn Điềm Điềm đi vào rồi đóng cửa lại.
Sau đó cô đi đến mép giường giúp anh nhặt quần áo nằm dưới đất lên rồi đặt trên ghế ở bên cạnh.
Cô ngồi vào mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn Thẩm Niệm Thâm xuống, “A Niệm, là em.”
Trong chăn, Thẩm Niệm Thâm mặc chiếc áo thun màu đen to rộng, tóc tai lộn xộn.
Chăn bị vạch ra, anh hơi hơi mở mắt, ấn đường nhíu lại, thấy Tôn Điềm Điềm, cổ họng phát ra thanh âm khô khốc, “Em đến đây lúc nào vậy?”
“Em vừa tới.” Tôn Điềm Điềm nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại uống rượu?”
Thẩm Niệm Thâm không trả lời, nâng cánh tay lên che đôi mắt lại.
Sau một lúc lâu mới nghẹn ngào nói một câu, “Anh có chút mệt.”
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, đôi mắt nóng bừng, lại có chút muốn khóc.
Cô cởi giày lên giường, rồi lại cởi luôn áo khoác, sau đó vạch chăn tiến vào trong, nghiêng người ôm lấy Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, rũ mắt nhìn cô, nói giọng khàn khàn: “Đừng ôm anh, mùi rượu rất khó ngửi.”
Tôn Điềm Điềm ôm anh không buông, đầu dựa vào trong lòng anh, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Không khó ngửi, để em ôm anh một lát.”