Thomas Franco Jr trầm tư suy nghĩ, sau một lúc hắn quyết định lấy điện thoại di động của mình ra, bấm vào một dãy số.
Một giọng nói nghiêm nghị của người phụ nữ, vang lên từ trong điện thoại.
"Chuyện gì?."
"Tôi gặp chuyện nguy hiểm, cần cô trả lại món nợ ân tình."
Thomas Franco Jr không khách khí nói, Thành Phố S này không phải là địa bàn của hắn, hiện tại thế lực của hắn đã cạn, không còn đủ sức để chống chọi lại với bất kỳ ai.
"Được tôi tới ngay."
Nói xong người phụ nữ trong điện thoại lập tức cúp máy.
Thomas Franco Jr nhếch môi lên thành một nụ cười gian trá, lần này
hắn phải khiến Tràn Hạo chết không có chỗ chôn thân.
Sở Hương nhíu mày quan sát Thomas Franco Jr, cô không hiểu việc gì đang xảy ra.
Nhìn thấy biểu hiện thất thường trên khuôn mặt của Thomas Franco Jr, làm cô tự hỏi bản thân của mình, thật sự hắn đang toan tính điều gì.
Thomas Franco Jr nhìn cô bằng ánh mắt thích thú, hắn vươn tay cầm lấy
bàn tay nóng rang vì tức giận của Sở Hương kéo cô sát vào lòng.
Thomas Franco Jr bá đạo cúi đầu đặt lên đôi môi mềm mại của Sở Hương một nụ hôn mãnh liệt.
"Bốp.......bốp......bốp......."
Tràn Hạo ngang tàn vỗ tay một cách sản khoái, anh hiên ngang bước vào cửa chính.
Toàn bộ thuộc hạ của Thomas Franco Jr canh chừng bên ngoài, đã bị thuộc hạ của anh chế ngự.
Hai mươi mấy tên thuộc hạ của Tràn Hạo lập tức tản ra, bao vây người của Thomas Franco Jr, trên tay họ cầm những cây súng tiểu liên, mới vừa được quân đội Mỹ đặt hàng vào tháng trước.
"Rất đắm đuối."
Tràn Hạo cười tươi nói một cách vô cùng sâu xa, cuối cùng vở kịch anh đống chín năm nay cũng đã hạ màn.
Thomas Franco Jr buông đôi môi quyến rũ của Sở Hương ra, hắn không hề kinh ngạc với sự hiện diện của Tràn Hạo, hắn biết việc Sở Hương đến đây làm ẩm ĩ lên, là do một tay Tràn Hạo sắp xếp.
Thomas Franco Jr cố tình cho Tràn Hạo biết hắn đã nhìn thấu tâm tư của
Tràn Hạo, nên hắn không cần thiết phải giấu giếm việc Sở Hương là người của hắn.
Ánh mắt sắc bén của Thomas Franco Jr liếc nhìn chung quanh, hắn thật không ngờ Tràn Hạo lại có thế lực mạnh như vậy.
Trong lòng của hắn hiện lên nhiều nỗi hoài nghi, thận phận sau lưng cái bộ dạng cà lơ phất phơ này của Tràn Hạo thật sự là gì.
Ánh mắt của Sở Hương chợt hiện lên tia bối rối, trong lòng cô thật kinh ngạc khi nhìn thấy Tràn Hạo xuất hiện tại đây.
Suy nghĩ cho kỹ từ đầu đến cuối Tràn Hạo luôn đối xử tốt với cô, cô mới là người với tâm địa độc ác muốn tiếp cận với anh.
Sở Hương bất giác nhích người xa Thomas Franco Jr một chút, ánh mắt mang theo đầy nỗi tội lỗi không dám nhìn thẳng vào mặt của Tràn Hạo.
"Cô không cần phải đóng kịch nữa, chuyện cô là người của Thomas Franco Jr, tôi đã biết từ 8 năm về trước.
Chỉ vì tôi muốn xem hai người định giở trò gì, nên mới tương kế tụ kế, không vạch trần bộ mặt dối trá của cô."
Tràn Hạo nhìn hai người nói một cách thâm trầm, anh không chỉ muốn Thomas Franco Jr phải chết, mà ngay cả Sở Hương cũng phải trả cái giá vì đã khiến Gia Duyên đau lòng.
"Phải!
Sở Hương là người của tao vậy thì sao?
Tràn Hạo mày quả thật là một người mưu mô xảo quyệt.
Tao đã đặt Sở Hương bên cạnh của mày lâu như vậy, mà vẫn không thể điều tra được gì."
Thomas Franco Jr thanh thản ngồi xuống ghế sofa ngay chính giữa phòng khách, hắn nhìn Tràn Hạo nói một cách đầy châm biếm.
"Lần này tao sẽ khiến mày, thua một cách tâm phục khẩu phục."
Tràn Hạo nghiến răng nói với giọng độc ác, trong lúc này Tiểu Hồng từ ngoài cửa cùng một đám thuộc hạ cầm súng xông vào.
Cô và thuộc hạ lập tứ chạy đến đứng phồng thủ bên cạnh của Thomas Franco Jr.
Ánh mắt sắc bén đầy nộ khí của Tràn Hạo nhìn chăm chăm vào Tiểu Hồng, cô đã ăn gan hùm mật gấu, khi dám động đến Gia Duyên.
Anh tự nhủ với bản thân của mình, người đầu tiên phải chết chính là cô.
Tràn Hạo rút một khẩu súng lục Desert Eagle, từ trong túi áo vest của mình ra nhắm vào người của Thomas Franco Jr.
*Desert Eagle có sức mạnh như súng ngắn bán tự động.
Tuy tay phải của Thomas Franco Jr đang bó thạch cao, nhưng vẫn không làm giảm đi khí thế một lão đại của hắn, hắn thật bình tĩnh ánh mắt không hề giao động trước tình cảnh yếu thế này.
"Mày muốn gặp Ông nội không?"
Lời nói của Thomas Franco Jr làm lòng của Tràn Hạo nóng như lửa đốt.
Ông nội Thomas đã bị Thomas Franco Jr bắt giữ, hắn là một người vô cùng thăm độc.
Trước khi làm điều gì hắn đều ngẫm nghĩ trước sau, trước khi hắn bước chân đến Thành Phố S, địa bàn không thuộc về hắn, hắn đã chuẩn bị cho mình một con đường rút lui an toàn.
Vào tình huống ngày hôm nay, ông nội Thomas chính là bùa hộ mạng, cũng là đường lui duy nhất của hắn.
"Ông nội đang ở đâu?."
Giọng nói lạnh lẽo, mang theo sự chết chóc của Tràn Hạo, làm cho thuộc hạ của hai bên phải thấp thỏm trong lòng.
"Ha ha ha ha......"
Thomas Franco Jr bật cười với giọng đắc thắng, khi nhìn thấy nét mặt tối sầm không còn vẻ đắc ý vừa rồi của Tràn Hạo.
Hắn vươn tay ra hiệu cho thuộc hạ, rót cho hắn một ly rượu đỏ.
Thomas Franco Jr thật điềm tỉnh, hắn ung dung thưởng thức ly rượu đỏ của mình.
"Mày nghĩ tao sẽ cho mày biết ông nội đang ở đâu?.
Tao không phải là một đứa trẻ mới lên 3, nói cho mày biết ông nội đang ở đâu, cũng đồng nghĩa tao đem cái mạng này giao cho mày."
Thomas Franco Jr dùng ánh mắt thăm sâu nhìn Tràn Hạo nói, tay Tràn Hạo bất giác xiết chặt khẩu súng trên tay của mình theo từng lời nói của hắn.
"Mày không còn đường để chọn."
Tràn Hạo nói xong liền ra hiệu cho Tạ Chánh gọi Doãn Kỳ, mới từ bên Italy trở về hai tiếng trước.
Khuôn mặt nghiêm nghị, mang theo sát khí của Tràn Hạo, làm Sở Hương bất giác rùng mình trong sợ hãi.
Cô quen Tràn Hạo bấy lâu, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nham hiểm này của anh.
Nhưng không biết vì sao trong lòng của Sở Hương lại hiện lên cảm giác nao núng chờ mong, chắc có lẽ loại đàn ông có dã tâm lớn như vậy, mới có thể làm trái tim của cô rung động.
Một cậu thanh niên với nét mặt con lai, nhìn bề ngoài đoán chừng anh chỉ mới 25 tuổi, nhưng thật sự anh đã gần 30.
Anh sở hữu làn da trắng nõn cặp mắt nâu, sống mũi cao nhìn vào y như một thư sinh yếu đuối, nhưng không ai có thể ngờ anh chính là cánh tay trái của Tràn Hạo.
Ngoài Tạ Chánh ra Doãn Kỳ là người xuất sắc nhất và cũng là người thâm độc và ra tay dứt khoát nhất, chỉ cần là mệnh lệnh của Tràn Hạo dù ai anh cũng sẽ không tha.