• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng thét thê lương vì đau đớn của hắn làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, nhất là Trịnh Phó Hàn, Ngô Phong, Cẩm Tú và Ngạn Thắng, họ chưa từng thấy bộ mặt độc ác ra tay tàn nhẫn này của Tràn Hạo.

Họ là những từng tiếp xúc với người trong hắc đạo, cũng không biết thân phận thật sự của Mạnh Hùng, Nam Liệt và Lôi Lạc Thiên.

"Tràn Thiếu, thuộc hạ không biết cô ta là người phụ nữ của ngài."

Tên tạt axit khép nép nói trong cơn đau đớn, hắn đi theo Mã Cảnh Sơn nhiều năm, cũng đã từng nhìn thấy Nam Liệt, Mạnh Hùng, Lôi Lạc Thiên và Tràn Hạo.

Vừa rồi hắn không nhìn rõ mặt của Tràn Hạo, bằng không dù hắn có 10 cái mạng cũng không dám ra tay lỗ mãng đến như vậy.

Ai nấy đều biết Tràn Hạo tuy không phải là người trong thế giới ngầm, nhưng anh có ba người bạn thân đứng đầu trong hắc đạo làm hậu thuẫn.

Không ai dám đụng đến Tràn Thiếu của công ty giải trí Minh Hạo cả.

"Bây giờ ngươi mới biết thì đã quá muộn."

Giọng nói ma quỷ của Tràn Hạo vang lên, làm tên tạt axit lạnh cả sống lưng hắn bất giác lùi mình về phía sau để tránh xa anh.

Tràn Hạo nhìn thẳng vào khuôn mặt sợ sệt của hắn, anh nhếch môi lên thành một nụ cười bí hiểm.

Tràn Hạo nhấc chân lên định đá vào người của hắn, đột nhiên một tiếng xẹt vang lên, trước sự kinh ngạc của mọi người tên tạt axit đã ngã quỵ xuống, hắn đau đớn dẫy lộp độp dưới mặt đất miệng không ngừng chảy ra dòng máu đỏ tươi.

Cẩm Tú nhìn thấy cảnh kinh hòang trước mắt, cô hốt hoảng kêu lên trong sợ hãi.

"Ahhhhhhhhh......"

Cẩm Tú sợ đến điếng hồn cô nép khuôn mặt tái xanh không còn giọt máu của mình, vào lồng ngực rắn chắc của Ngô Phong.

Ngô Phong quýnh quán anh nâng tay lên vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng để trấn an cô.

"Không sao, đừng sợ."

Vừa nói cặp mắt của Ngô Phong cũng giống như tất cả mọi người, đều nhìn giáo giác xem người nào đã ra tay giết hắn.

Bạch Tử Long quỳ xuống bên cạnh xác của hắn, tay anh cẩn thận xem xét vết thương, ánh mắt của Bạch Tử Long chợt hiện lên tia kinh ngạc khi anh nhìn thấy loại súng mà tên sát thủ đã dùng để bắn chết hắn và kỹ năng dùng súng của tên sát thủ này quả thật rất đáng sợ.

Từ khoảng cách xa như vậy mà hắn có thể bắn gọn ghẽ và chính xác ngay mi tâm của mục tiêu.

Bạch Tử Long với khuôn mặt bất ngờ, anh ngước lên nhìn Tràn Hạo nói với giọng không thể nào tin nổi.

"Tràn Thiếu, họ là sát thủ hạng nhất, đã dùng súng bắn tỉa loại mà quân đội Hoa Kỳ đã dùng trong chiếc dịch tàn phá tổ chức khủng bố al-Qaeda do Osama bin Laden thành lập và điều khiển."

Tràn Hạo thật bình tĩnh anh không nói gì trước lời phân tích của Bạch Tử Long.

Anh quay sang nhìn Gia Duyên lúc này cô cũng bình tĩnh không thua gì với anh, cặp mắt sắc bén của cô nhìn một vòng xung quanh để tìm kiếm một thứ gì đó, trong lòng cô thầm nghĩ người này chắc chắn do Thomas Franco Jr phái tới.

"Người không nên đến, rốt cuộc cũng đã đến."

Giọng nói đều đều bình thản của Gia Duyên làm cho Trịnh Phó Hàn, Ngô Phong, Ngạn Thắng đều sửng sờ.

Họ bất giác nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ.

Ba người nghe Bạch Tử Long nói ra lai lịch của tên sát thủ họ đã kinh hoàng, bây giờ còn nghe Gia Duyên nói vậy trong lòng họ thật hốt hoảng.

Họ không biết thân phận thận sự của Gia Duyên là gì, tại sao từ khi cô xuất hiện tại Thành Phố S này có rất nhiều chuyện đãcxảy ra, mọi việc đều phát sinh từ cô.

Trong lòng Tràn Hạo đã biết người ra tay là ai, ánh mắt hài lòng của anh liếc nhìn lên sân thượng của toà cao ốc phía trước.

Anh xoay người lại bước đi chậm rãi về phía của Gia Duyên, anh nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.

"Không sao, em đừng lo có anh ở đây."

Gia Duyên không nói gì, khuôn mặt bình tĩnh của cô nhìn Tràn Hạo, cô nghĩ Tràn Hạo chắc sợ cô gặp nguy hiểm nên mới nói vậy.

Trong lòng Gia Duyên đột nhiên hiện lên nỗi bất an, cô không biết Tràn Hạo sẽ nghĩ như thế nào khi anh biết được cuộc phối hôn giữa Thomas Franco Jr và cô.

Anh sẽ phải đối mặt với Thomas Franco Jr như thế nào, cô biết chắc với tính tình độc chiếm điên cuồng của Thomas Franco Jr, anh ấy sẽ không dễ dàng gì mà buông tha cho Tràn Hạo và cô.

Bạch Tử Long ở lại xử lý hiện trường, Ngạn Thắng và Trịnh Phó Hàn lập tức đưa Tràn Hạo và Ngô Phong đến bệnh viện Thân Ái.

Tràn Hạo và Ngô Phong không chịu ngồi xe cứu thương nên Ngạn Thắng và Trịnh Phó Hàn dành phải đích thân đưa hai người đi.

Trong phòng cắp cú khẩn cắp Du Tấn

và Du Trinh Trinh đều có mặt.

Du Tấn xử lý viết thương cho Tràn Hạo còn Du Trinh Trinh thì giúp Ngô Phong.

Trong lúc này Gia Duyên và Cẩm Tú đang đứng bên cạnh, khi hai người nhìn thấy vết thương của Tràn Hạo và Ngô Phong trong lòng hai cô cảm giác nhói đau.

Gia Duyên nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, từ trước tới giờ cô chưa từng có cảm giác sợ hãi đau đớn như bây giờ.

Nhìn thấy một phần da thịt của Tràn Hạo bị axit làm thói nát, trái tim của cô cảm giác đau đến không thở nổi.

Cặp mắt của Cẩm Tú không hề rời khỏi người của Ngô Phong, cho dù vết thương của anh không nặng bằng của Tràn Hạo nhưng cô tin chắc nói sẽ để lại một vết sẹo.

Trong lòng Cẩm Tú hiện lên nhiều nỗi nghi vấn, cô không biết vì sao Ngô Phong lại giúp cô.

Cẩm Tú lớn lên với câu chân ngôn mà Ba cô đã dạy cho cô từ nhỏ.

"Con đừng có "trèo cao rồi lại ngã đau" nếu con có quá nhiều tham vọng, cuối cùng người bị tổn thương nhất cũng chính là bản thân của con."

Cẩm Tú biết thân phận của mình, cô không dám suy nghĩ viễn vông rằng Ngô Phong có tình cảm với cô.

Cẩm Tú nghĩ chắc trong tình huống  nguy hiểm vừa rồi Ngô Phong chỉ phản ứng theo bản năng, đối với người nào anh ấy cũng sẽ làm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK