Mã Lung Linh nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của hắn, cô liền vươn tay chặn hắn lại hỏi.
"Có chuyện gì mà ngươi lại gấp gáp đến như vậy?."
Tên thuộc hạ nhìn thấy Mã Lung Linh liền khom người hành lễ.
"Tiểu thư, thuộc hạ đang chấp hành nhiệm vụ nên phải đi ngay."
Mã Lung Linh nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ, cô không biết anh hai mình muốn giở trò gì.
Cô biết dạo này bang Tam Hổ không có chuyện gấp gì cần phải giải quyết cả.
"Nhiệm vụ gì?."
Mã Lung Linh trơn mắt tỏ ra tức giận nhìn hắn nói.
Tên thuộc hạ của Mã Cảnh Sơn khó xử, hắn ấp a ấp úng không muốn nói, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Mã Lung Linh hắn đành cúi đầu thành thật khai báo.
"Chủ nhân đã ra lệnh, cho người hủy dung nhan của cô siêu mẫu Crystal."
Mã Lung Linh thất kinh trong lòng khi cô nghe hắn nói vậy, cô lo lắng cầm chặt cánh tay của hắn nói với giọng khẩn trương.
"Người đã phái đi chưa?."
"Dạ rồi, thuộc hạ chỉ đến để giám sát hiện trường thôi."
Nghe hắn nói vậy Mã Lung Linh gấp gáp đi thẳng lên thư phòng tìm Mã Cảnh Sơn.
Vừa đi cô vừa gọi điện thọai cho Bạch Tử Long, Bạch Tử Long vừa bắt máy liền nghe được giọng nói quýnh quáng của Mã Lung Linh.
"Tử Long, anh hãy cho người đến bảo vệ Gia Duyên.
Anh hai đã cho thuộc hạ của mình hủy dung nhan của cô ấy."
Giọng nói căng thẳng của Mã Lung Linh làm Bạch Tử Long hoảng hốt trong lòng.
"Sao lại như vậy?."
"Anh đừng hỏi, mau đi bảo vệ cô ấy.
Nếu Gia Duyên gặp chuyện em sợ anh hai sẽ chết không biết nguyên nhân."
Nói xong Mã Lung Linh liền cúp máy, cô hung hăng đi xăm xăm đến thư phòng của Mã Cảnh Sơn.
Mã Lung Linh điên tiết lên, cô nóng giận đá sầm cánh cửa thư phòng của Mã Cảnh Sơn ra.
Mã Cảnh Sơn kinh ngạc với hạnh động ngang tàng này của em gái mình.
"Lung Linh, em làm gì vậy?
Sao vào mà không gõ cửa?"
"Gõ cửa cái đầu của anh."
Mã Lung Linh tức đến muốn điên cái đầu, khi cô nhìn thấy vẻ mặt không biết chết là gì của Mã Cảnh Sơn.
Mã Cảnh Sơn với nét mặt bình thản, anh quả thật không biết Mã Lung Linh đang nói gì.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, em làm gì mà hung hăng đến như vậy?.
Tử Long mà nhìn thấy dáng vẻ bạo lực này của em, cậu ấy sẽ ba chân bốn cẳng mà chạy trốn."
Mã Cảnh Sơn nhìn em gái của mình cười trêu chọc nói.
Mã Lung Linh không còn chịu nổi với Mã Cảnh Sơn nữa, bây giờ là lúc nào rồi mà anh ấy còn có thể tươi cười nói đùa nữa.
"Anh không biết chữ chết viết như thế nào có phải không?
Người của Tần gia mà anh cũng dám đụng vào.
Tần gia còn chưa xử lý anh, thì Tràn Hạo đã lấy cái mạng nhỏ nhen này của anh rồi."
Mã Lung Linh nóng giận đầu muốn bốc khói nhìn anh của mình nói.
"Em nói gì anh không hiểu."
"Không hiểu!
Em biết rồi, lại là con đàn bà đê tiện kia, mỗi khi có chuyện cô ta liền tìm đến anh, nhờ anh giúp đỡ.
Lần này có phải cô ta kêu anh đối phó với Crystal không?"
Cặp mắt của Mã Lung Linh trợn trừng trợn trạo, cô tức giận nhìn Mã Cảnh Sơn nói.
Cô biết mối quan hệ giữa Mạch Tử và anh cô, nhưng mấy lần trước Mã Cảnh Sơn chỉ giúp Mạch Tử đối phó với mấy cô người mẫu hay diễn viên nhỏ, nhưng lần này Mạch Tử đã vượt quá giới hạng của mình, dám đụng đến người phụ nữ của Tràn Hạo.
Mã Cảnh Sơn đập mạnh bàn tay của mình lên mặt bàn, anh nhìn Mã Lung Linh bằng ánh mắt tức giận khi nghe cô gọi Mạch Tử là con đàn bà đê tiện.
"Lung Linh, chuyện của anh không cần em quan tâm."
Giọng nói giận dữ của Mã Cảnh Sơn làm Mã Lung Linh tức tới mặt đỏ tía tai.
"Không quan tâm!
Anh có biết mình vừa mới làm gì không?
Không những anh đắc tội với bang Phi Long và Bang Bạch Hổ, mà anh còn dám vuốt râu hùm trên miệng cọp của Tần gia bên Italy."
Mã Lung Linh hùng hồn nói với giọng phẫn nộ.
"Anh đã làm gì mà đắc tội với tam đại nhất bang này?."
Mã Cảnh Sơn nhướng mày tỏ ra khó hiểu, anh không biết tại sao mình lại đắc tội với họ.
"Sao anh lại năng động đến như vậy, trước khi anh cho người làm hại đến cô siêu mẫu Crystal, anh không có điều tra thân phận của cô ấy sao?"
Mã Lung Linh nhìn anh mình bằng ánh mắt lo lắng nói với giọng bất lực.
Nghe cô nói vậy Mã Cảnh Sơn mới ý thức được, em gái của mình đang làm ầm ỉ lên là vì cô siêu mẫu Crystal.
"Không!
Sao anh phải điều tra, toàn là những kẻ không quan trọng."
Mã Cảnh Sơn quen với việc đối phó với mấy cô người mẫu và diễn viên cỏn con này, nên cũng không quan tâm đến gia thế của bọn họ.
"Hừ......Không quan trọng."
Mã Lung Linh hừ lạnh một tiếng cô tức giận đập hai bàn tay mềm mại của mình lên mặt bàn, rồi khom người tới nhìn thẳng vào mặt của Mã Cảnh Sơn hung hăng nói.
"Con gái độc nhất của Tần gia, người phụ nữ của Tràn Hạo mà anh xem là không quan trọng.
Vậy em không biết đối với anh, ai mới là người quan trọng nữa đây?."
Mã Lung Linh cau mày giận dữ, cô gằn giọng của mình xuống chất vấn Mã Cảnh Sơn.
Mã Cảnh Sơn nghe em mình nói vậy trong lòng cảm giác thất kinh, anh hoảng loạn ngồi bật dậy, trên khuôn mặt lãnh đạm của anh chợt hiện lên vẻ lo âu.
Anh không quan tâm đến tính mạng của bản thân mình, nhưng anh lo lắng Tần gia sẽ giận cá chém thớt tiêu diệt cả bang Tam Hổ của ba anh.
"Lung Linh, vậy phải làm sao bây giờ?."
Mã Cảnh Sơn nhìn Mã Lung Linh nói với giọng run run, hiện tại chỉ có Mã Lung Linh mới giúp được anh.
Từ trước đến giờ lúc nào Mã Cảnh Sơn gặp chuyện rắc rối, Mã Lung Linh cũng là người đứng ra giúp anh giải quyết.
"Bây giờ anh mới biết sợ hay sao?."
"Lung Linh, em đừng như vậy.
Nếu em không giúp anh, thì không ai có thể giúp được cho anh bây giờ."
Mã Cảnh Sơn nhìn Mã Lung Linh bằng ánh mắt cầu khẩn, giọng nói rung rẩy của anh làm Mã Lung Linh vơi đi nỗi giận trong lòng.
"Anh yên tâm, em đã gọi cho Tử Long, kêu anh ấy đi bảo vệ cho Gia Duyên rồi."
Nghe Mã Lung Linh nói vậy Mã Cảnh Sơn mới bỏ xuống gánh nặng trong lòng của mình, anh thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế nhìn Mã Lung Linh bằng ánh mắt cảm kích.