Bỏ lại hai gã đàn ông bối rối đứng dậm chân ở bên ngoài, nếu tên Phan Vân Lam này không đến cướp người thì Hà Ngân đâu có bị thương.
Phan Vân Lam cũng vô cùng không vui, tốt nhất là đừng để cho anh biết là ai làm Hà Ngân bị thương, nếu không anh nhất định sẽ không tha cho hắn.
“Mẹ nó xem anh dẫn ai đến kìa, dám làm cô ấy bị thương…” Hoàng Mạnh nắm áo Phan Vân Lam, hết sức tức giận.
Phan Vân Lam cũng không cam chịu yếu thế, gạt phắt bàn tay Hoàng Mạnh đang nắm áo mình: “Người của tôi đều chặn ở phía sau, sao có thể hãm hại cô ấy.”
“Gần nơi đó chỉ có hai chúng ta đang đấu đá với nhau, làm gì còn ai?” Hoàng Mạnh tiếp tục khích bác Phan Vân Lam, bởi vì anh ta vừa mới nhận được điện thoại của quản gia Mạc, biết tổng cộng có hai nhóm đi cướp người, nhóm thứ nhất rõ ràng là để đánh lạc hướng thành phần chủ chốt, cho nên Phan Vân Lam nhất định là biết được gì đó.
Phan Vân Lam chỉnh lại quần áo bị Hoàng Mạnh nắm nhàu, Hoàng Mạnh vừa nhắc nhở, anh cũng nhớ ngay tới nhóm người của Hà Dung.
Phan Vân Lam đương nhiên không thể để bại lộ, cũng không thể nói chuyện này cho Hoàng Mạnh: “Anh có bản lĩnh thì tự đi mà điều tra.”
Dựa vào sắc mặt và lời nói của Phan Vân Lam, Hoàng Mạnh hiểu rõ Phan Vân Lam có lẽ biết được kẻ đứng sau là ai, mà nhóm người này rõ ràng không nằm trong phạm vi khống chế của anh ta, cho nên có lẽ anh ta đã hợp tác với người nào đó.
Bác sỹ đi ra rất nhanh, Phan Vân Lam và Hoàng Mạnh vội vàng vây quanh.
“Ai có nhóm máu HR, bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, trong kho không có máu dự bị.”
Khi Hoàng Mạnh đang định gọi điện thoại tìm khắp nơi, thì Phan Vân Lam nói: “Là tôi.”
Phan Vân Lam lấy làm may mắn vì máu của mình có thể cứu Hà Ngân, giống như giữa hai người có mối quan hệ bí ẩn nào đó, nhất là khi nhìn thấy máu của chính anh đang được truyền vào thân thể của Hà Ngân, thứ tình cảm ấy không tài nào hình dung được bằng lời, cảm giác thật kỳ diệu.
“Tình trạng của bệnh nhân có thể là đang mang thai, đề nghị người nhà đưa bệnh nhân đi làm siêu âm.” Bác sĩ nhìn Phan Vân Lam nằm ở trên giường bệnh và Hoàng Mạnh đang đứng ở một bên, nói.
Phan Vân Lam nheo mắt, quả nhiên mình đã đoán đúng, ngay lập tức hung dữ nhìn về phía Hoàng Mạnh, cái thằng khốn nạn này, giờ Hà Ngân liệu có còn rời khỏi Hoàng Mạnh được nữa không?
Sắc mặt Hoàng Mạnh hiện lên nét kinh ngạc, lập tức mừng rỡ như điên, nắm lấy hai vai bác sĩ hỏi: “Có thật không? Có thật không?”
Bác sĩ toát hết cả mồ hôi khi đối mặt với người kích động như vậy, nhưng theo nguyên tắc vẫn nghiêm túc cẩn thận nói: “Chuyện này cần phải làm thêm một bước kiểm tra nữa đã.”
Vết thương trên chân Hà Ngân đã băng bó xong, từ trong hôn mê tỉnh lại, thì trông thấy biểu tình mừng rỡ như điên của Hoàng Mạnh, không hiểu cho lắm, đầu có hơi choáng váng.
Hoàng Mạnh thấy Hà Ngân tỉnh lại, buông bác sĩ ra đi đến bên giường, nói: “Hà Ngân, em biết không? Không chừng chúng mình sắp có con rồi.”
Sắc mặt của Hà Ngân trở nên cực kỳ phức tạp, quả thật bọn họ không dùng biện pháp tránh thai, nhưng đứa bé này đến không đúng lúc rồi.
“Cái này chính là phỏng đoán của bác sĩ, chúng ta đi làm xét nghiệm nhé?” Hoàng Mạnh dịu dàng bế Hà Ngân đi ra ngoài.
Phan Vân Lam nhìn thấy động tác của Hoàng Mạnh thì vội vàng đứng lên muốn ôm lấy cô, ai ngờ bởi vì mới truyền máu nhiều dẫn đến mất máu, cho nên lập tức choáng váng đến trời đất chao đảo, đợi đến khi anh kịp phản ứng thì Hoàng Mạnh đã sớm đưa Hà Ngân đi xa mất rồi.
Đúng lúc này lại có em bé, Phan Vân Lam nện một đấm xuống chiếc giường mềm mại, chưa thấy hả dạ, lại đập vào vách tường bên cạnh, chấn động đến nỗi khiến y tá phải vội vàng nhìn vào bên trong.
Hoàng Mạnh, cái thằng khốn nạn.
Nếu Giang Việt Nhượt biết chuyện này, chẳng biết người phụ nữ kia sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với Hà Ngân, ra tay có tàn nhẫn hay không nữa, dù sao cô ta là người lòng dạ độc ác nham hiểm, không thèm để ý đến điều gì.
Biết được chuyện này, Hoàng Mạnh là người vui vẻ nhất, như vậy cho dù bà Hoàng có bất mãn với Hà Ngân thì cũng sẽ không phản đối gay gắt, còn quan hệ giữa hai người bọn họ bởi vì có em bé mà có thể dịu đi, Hoàng Mạnh càng nghĩ càng thấy mỹ mãn, nét tươi cười bên khóe môi càng ngày càng rõ, đau khổ mấy ngày nay coi như cũng không đến nỗi hoàn toàn vô dụng.
“Chúc mừng anh, em bé được hơn một tháng rồi, nhưng tâm trạng của thai phụ không được ổn định, cơ thể quá suy nhược, có dấu hiệu sinh non.” Y tá nhìn dáng vẻ si mê của Hoàng Mạnh, cô gái bên trong thật là tốt phước.
“Cái gì, sinh non?” Hoàng Mạnh hiển nhiên cực kỳ coi trọng đứa con của Hà Ngân, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Phải bằng mọi giá giữ lại đứa bé này, nhớ là phải bằng mọi giá.”
Y tá thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hoàng Mạnh, trong lòng sợ hãi, ép chính mình bình tĩnh trở lại, nói: “Anh đừng sốt ruột, chỉ cần thai phụ về nhà nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, giữ cho tâm trạng vui vẻ thì sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy sao.” Thần kinh bị kéo căng của Hoàng Mạnh lập tức thả lỏng.
Hà Ngân và đứa bé không có việc gì thì tốt.
Phan Vân Lam thân là ân nhân của Hà Ngân và đứa trẻ, Hoàng Mạnh sẽ không làm gì anh ta, nhưng còn người làm Hà Ngân bị thương, anh sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào, trước đây bận lo phiền muộn về chuyện của mình và Hà Ngân, không xử lý mấy tên cặn bã kia cẩn thận, bây giờ vì Hà Ngân và đứa bé, không nhất thiết phải tiếp tục nhịn nhục nữa.
Thành phố Nhiễu vốn không cho phép bất cứ người nào hay thế lực nào nhúng tay vào.
Lúc Phan Vân Lam đi đến khoa phụ sản, Hoàng Mạnh đã hăng hái hào hứng cầm tờ giấy siêu âm đen trắng đưa cho Hà Ngân xem, mặt mày Hà Ngân cong cong, nhìn sinh mệnh nhỏ bé trong cơ thể mình, ngay cả gã đàn ông trước mắt chính là người mình căm hận, nhưng giờ phút này khắp người cô vẫn tỏa ra vầng hào quang của người làm mẹ, thoạt nhìn an bình mà ấm áp.
Hà kia như kim châm đâm thẳng vào mắt Phan Vân Lam khiến anh đau đớn, lúc này đây, trông anh mới giống một kẻ ngoài cuộc, nhưng anh chính là người đã ở bên bầu bạn với Hà Ngân năm năm mà, bọn họ đã cùng nhau bước qua những tháng năm dài đằng đẵng và vô số gian khổ, vậy tại sao bây giờ người ở cạnh cô lại là một tên đàn ông không hề có chút liên quan nào, tại sao lại trở thành như vậy? Hai tay Phan Vân Lam vô thức co lại thành nắm đấm, móng tay găm vào da thịt vẫn không thấy đau đớn.
Tên Hoàng Mạnh này quả thực là một kẻ chướng mắt.
Bây giờ Hà Ngân đang mang thai, Hà Ngân luôn là kiểu khẩu xà tâm phật, chắc chắn cô không nỡ bỏ đứa bé này, nếu Hà Ngân đi cùng anh, anh cam đoAn Nhiên định sẽ đối tốt với nó như con đẻ của mình.
Thế nhưng bây giờ Hà Ngân còn bằng lòng muốn đi cùng anh hay sao? Anh thật sự không dám chắc.
Hơn nữa anh cũng không dám chắc nếu như Giang Việt Nhượt biết chuyện này, liệu có nhẫn tâm xuống tay với Hà Ngân hay không, còn có đám người nhà họ Hà kia cũng đang lăm le chờ đợi cơ hội để quay trở lại phản công.
Bây giờ chính anh cũng phải mau chóng nắm giữ quyền hành nhà họ Phan thì mới có thể bảo vệ Hà Ngân được an toàn.
Bản thân nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu cực khổ như vậy, dựa vào đâu mà anh không có được Hà Ngân? Lòng không cam tâm mãnh liệt đang không ngừng bành trướng trong nội tâm của anh.