Câu trả lời của Hoàng Mạnh khiến cho Hà Ngân có chút xem thường.
Sau đó Hà Ngân quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Sếp Hoàng, Ngân Ngân.”
Khi về đến nhà, hai người vô cùng kinh ngạc, bởi người tới không phải ai khác mà chính là ông Hà và bà Hà.
Dường như trong một đêm mà ông Hà già đi rất nhiều, tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tụy, không còn vẻ cáo già gian xảo như trước nữa.
“Vào đi.” Hà Ngân thở dài, cô vẫn chưa đủ nhẫn tâm, dù sao ông ta cũng là cha ruột của cô, là người cha đã từng cưng chiều cô hết mực.
“Cha biết những năm này đã khiến con chịu khổ rồi.” Ông Hà nhìn thấy con gái mình, đột nhiên rơi lệ, cảm thán một câu.
Hà Ngân thấy cảnh này cũng khẽ động lòng trắc ẩn, nhưng nhìn thấy bà Hà, lập tức kiên định lại. Nếu không phải do hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, đuổi mẹ cô đi thì cô với mẹ đâu phải chịu khổ nhiều năm như vậy.
“Cũng may, hôm nay tôi đã có Hoàng Mạnh che chở rồi, ông hãy tự bảo trọng, ngày khác tôi sẽ chọn vài đồ tốt mang qua đó, ông trở về đi.”
Đây chính là lệnh đuổi khách! Hoàng Mạnh còn lo lắng Hà Ngân sẽ mềm lòng, nhưng nghe được câu này thì anh cũng yên tâm hơn nhiều.
Chẳng qua con cáo già kia cũng không đề cập tới chuyện của tập đoàn Hà Thị, chỉ chăm chú tấn công vào khía cạnh tình cảm, kể lể chuyện xưa với Hà Ngân mà thôi. Hà Ngân dù cứng rắn đến mấy nhưng cũng là máu mủ ruột thịt với ông ta, không tránh khỏi chuyện sẽ mềm lòng.
Hà Ngân đang do dự, bà Hà lại đột nhiên quỳ xuống: “Là tôi có lỗi với mẹ con hai người.”
Hà Ngân không ngờ tới cảnh này, cô lập tức giật mình, vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, nếu như phá hủy tập đoàn Hà Thị có thể khiến cho con hài lòng, chuộc lại tội nghiệt nhiều năm nay của cha thì cũng rất đáng giá!” Ông Hà cũng vừa nói vừa quỳ xuống.
Hà Ngân đau lòng, nhớ lại dáng vẻ hiền từ trước kia của cha cô, một người đàn ông có ý chí lớn lạo lại đột nhiên rơi lệ quỳ trước mặt mình, sao cô không mềm lòng được?
Mẹ, nếu như là con thì mẹ cũng sẽ tha thứ cho bọn họ, đúng không?
“Hoàng Mạnh…” Không cần Hà Ngân nói, Hoàng Mạnh cũng hiểu ý cô, khi bọn họ vừa mới nhắc đến chuyện của tập đoàn Hà Thị, Hoàng Mạnh đã sớm nhìn thấu chiêu trò lấy lùi làm tiến này của bọn họ. Anh cũng phải công nhận cách này thật sự rất cao minh!
Chẳng qua hai người họ lại đồng thời quỳ xuống như vậy, cho dù Hà Ngân sắt đá hơn nữa thì cũng sẽ bị dao động.
“Ngày mai tập đoàn Hà Thị sẽ không có chuyện gì nữa.” Hoàng Mạnh thản nhiên nói.
Nếu như nhà họ Hà có ý đồ bất chính với Hà Ngân thì anh cũng không ngại phá hủy nhà họ Hà lần nữa, dù sao thì nhà họ Hà cũng đã làm không ít việc xấu…
“Hai người đi đi, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì cả, đừng đến tìm tôi nữa.” Hà Ngân nhắm mắt lại, mệt mỏi nói.
Đối với người đã vứt bỏ mẹ con cô và người đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc của mẹ con cô thì cô đương nhiên rất hận, rất oán. Thậm chí mấy chục năm trước, không có ngày nào cô không mong muốn lật đổ tập đoàn Hà Thị, báo thù cho mẹ, nhưng hiện giờ mục đích đã đạt được thì cô lại mềm lòng…
Hai người bọn họ quỳ xuống trước mặt cô, sao cô có thể nhẫn tâm được?
Mẹ có thể hiểu cho cô không?
“Không có chuyện gì nữa rồi, từ nay về sau tôi sẽ ở bên cạnh em, sẽ không có ai làm tổn thương đến em nữa.” Hoàng Mạnh ôm Hà Ngân vào lòng, dịu dàng an ủi.
Hà Ngân nhắm hai mắt lại, sợ hãi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng của Hoàng Mạnh, sợ cô sẽ không kìm chế được mà rơi vào cảnh không thể quay đầu. Tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi, liệu cô có nên rời đi không?
Hà Ngân kìm nén không để cho bản thân rơi nước mắt, trong lòng đau khổ nghĩ tới cảnh phải rời xa Hoàng Mạnh. Nhưng anh đã từng đối xử với cô như vậy, sao cô có thể tha thứ được? Hà Ngân, mày không thể để người ta coi thường nữa! Hoàng Mạnh không phải người đáng tin, hiện giờ anh ta đối xử với mày giống như vợ chồng, nhưng sau này nhất định anh ta sẽ đi tìm một người phụ nữ xinh đẹp hơn, sau đó vứt bỏ mày. Anh ta đã cho người làm nhục mày một lần thì rất có thể sẽ có lần thứ hai. Hà Ngân, mày không thể yêu anh ta được!
Hà Ngân không ngừng nhắc nhở chính mình.
Nếu đồng ý buông tha cho tập đoàn Hà Thị thì Hoàng Mạnh lại phải xử lý rất nhiều chuyện, Hà Ngân để anh trở về công ty, cô thì nhốt mình ở nhà.
Hà Ngân đã quyết định rời đi, cô không muốn mang theo bất cứ thứ gì. Cô để chìa khóa lại, ngắm nhìn nơi có rất nhiều kỉ niệm này lần cuối, sau đó đóng cửa rời đi.
Giải quyết xong ân oán của mười mấy năm, Hà Ngân rất muốn nói chuyện với mẹ, vì vậy cô đã đi mua hoa, sau đó tới viếng mộ mẹ.
Trên bia mộ là hình mẹ đang cười, nụ cười vô cùng hiền từ. Chính nụ cười này đã giúp cô cố gắng đi qua những năm tháng khó khăn vất vả. Một người phụ nữ sống trong nhung lụa lại chết vì mệt nhọc quá độ, cũng chính bởi vì hai người kia, nhưng đến thời khắc cuối cùng cô lại lựa chọn bỏ qua cho bọn họ…
“Mẹ, mẹ sẽ tha thứ cho con, đúng không?” Hà Ngân nhẹ nhàng hỏi, mẹ là người lương thiện như vậy, nếu như đổi lại là mẹ, nhất định mẹ cũng sẽ lựa chọn bỏ qua cho bọn họ.
Những năm gần đây vì muốn báo thù cho mẹ mà cô đã chịu không ít tủi nhục, nhưng khi hai người kia quỳ xuống trước mặt cô, cô đã quên đi sự sỉ nhục trước kia, chỉ cần người nhà họ Hà không chọc tới cô thì cô cũng sẽ im lặng sống hết phần đời còn lại.
Nửa đời trước của cô đã quá vất vả rồi, từ nhỏ đã phải sống trong thù hận, nhưng hôm nay hai người kia hạ mình xuống cầu xin cô, cô cũng coi như được thỏa nguyện.
“Từ nay về sau, con sẽ sống cuộc sống của mình, đây cũng là hi vọng của mẹ đúng không?” Hà Ngân dịu dàng nhìn mẹ: “Con định đóng cửa bar club này, đi tha hương, tìm một thôn nhỏ sống ở đó. Mẹ biết không, mấy ngày trước con tới một thôn làng nhỏ, nhìn thấy một đôi vợ chồng già, khi đó con còn suy nghĩ rằng, nếu như có thể có một người cùng con sống như vậy thì tốt biết mấy, nhưng con gái mẹ không có phúc đó…”
Hà Ngân nghĩ tới đây, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của Hoàng Mạnh, cô vội vàng lắc đầu, quên đi hình ảnh đó: “Con sẽ rời đi nơi chứa đầy kỉ niệm đau lòng này, con sẽ sống thật tốt, mẹ, sau này con không thể thường xuyên đến thăm mẹ nữa rồi…”
Đáp lại cô vẫn là nụ cười hiền từ của mẹ: “Mẹ luôn hi vọng con không phải sống trong thù hận, đúng không? Con quyết định rồi, từ hôm nay về sau con phải sống thật tốt!”
Hà Ngân nói lời tạm biệt cùng mẹ mình.
“Ngân Ngân, tôi sẽ ở cạnh cô!” Phan Vân Lam đột nhiên xuất hiện.
“Sao anh lại ở đây?” Hà Ngân nghi ngờ hỏi.
“Cô ở bên Hoàng Mạnh, tôi không yên tâm, tôi nghĩ nếu cô xảy ra chuyện gì thì tôi có thể lập tức trợ giúp, vì vậy luôn ở dưới nhà anh ta, nhìn thấy cô đi ra nên đi theo. Hà Dung sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, tôi sợ chuyện như lần trước sẽ xảy ra lần nữa…”
Hà Ngân nhìn ánh mắt nặng tình của Phan Vân Lam, bỏ qua việc anh ấy theo dõi cô.
Phan Vân Lam là một người đàn ông tốt, chẳng qua cô không có cách nào tin tưởng đàn ông, cho nên tình cảm của anh ấy, cô chỉ có thể phụ lòng…
“Anh biết tôi với anh…” Hà Ngân suy nghĩ một lúc, quyết định nói rõ ràng cùng Phan Vân Lam, cô không có ý gì với anh ấy, cô chỉ coi anh ấy là anh ruột mà thôi.
“Cô đừng nói, tôi biết rồi. Chúng ta đi trước đi, đừng quấy rầy bác gái nghỉ ngơi…” Phan Vân Lam cắt ngang lời cô, kéo tay cô rời đi.