Hoàng Mạnh dụi tàn thuốc, trước mặt anh đã có rất nhiều tàn thuốc, trong mắt vằn lên tia máu, trông anh như già thêm vài tuổi.
“Không cần tra xét, mang Lê Hùng tới khu vực bị bỏ hoang ở phía nam thành phố, báo cho Hà Ngân, bảo cô ấy một mình tới đó.” Hoàng Mạnh đứng lên, dùng nước lạnh dội vào mặt, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Anh suy nghĩ cả một đêm, cho dù Hà Ngân chỉ lợi dụng anh, anh cũng không muốn để cô rời đi. Thật vất vả mới tìm được một người khiến anh yêu say đắm như vậy, sao có thể dễ dàng để cô rời đi được.
Nếu như không yêu anh, thì anh sẽ buộc chặt cô bên người, chờ ngày cô yêu anh.
“Vâng!”
Hoàng Mạnh trầm tư một lúc, sau đó nói: “Phan Vân Lam nhất định sẽ ở gần đó, sắp xếp người khác ngăn cản anh ta.” Hoàng Mạnh dừng một chút: “Đừng làm tổn thương Phan Vân Lam.” Nếu không thì Hà Ngân sẽ không vui, đương nhiên, những lời này anh không nói với trợ lý.
Cả đêm, Hoàng Mạnh chỉ nghĩ đúng một chuyện, chính là muốn không từ thủ đoạn nào giữ Hà Ngân ở lại bên mình, sự điên cuồng trong lòng anh đối với Hà Ngân chỉ tăng lên chứ không hề giảm đi chút nào, thậm chí anh còn không tính toán những lời nói hôm nay của Hà Ngân.
Khi Phan Vân Lam điều tra được bệnh viện của Lê Hùng, Hoàng Mạnh đã cho người chuyển Lê Hùng đi chỗ khác, Phan Vân Lam tới nơi đã không còn ai.
Hà Ngân cũng không có việc gì làm, sau khi cắt đứt với Hoàng Mạnh, cô nhanh chóng xuất viện, trở về nhà.
Phan Vân Lam đang nói chuyện trong điện thoại, đáng lẽ lúc này anh nên tới hiện trường trực tiếp chỉ huy, nhưng bây giờ Hà Ngân khiến anh rất không yên tâm, cho nên anh không thể làm gì khác, chỉ có thể ngày ngày ở bên cạnh cô, cho dù không nói gì cũng được.
Phan Vân Lam vừa cúp điện thoại, số lạ gọi đến.
Anh ta nghi ngờ nhận điện thoại: “A lô?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, ngay khi Phan Vân Lam định cúp máy thì bên kia truyền đến âm thanh khàn khàn, nhưng có thể nhận ra đó là giọng của Hoàng Mạnh, xem ra tối qua anh ta cũng không hề bình yên…
“Có thể để Hà Ngân nghe điện thoại không?” Đầu dây bên kia tỏ ra mệt mỏi.
Phan Vân Lam không chút do dự từ chối: “Bây giờ cô ấy không ở đây.”
Hà Ngân nghi hoặc nhìn Phan Vân Lam, trong lòng có cảm giác là Hoàng Mạnh gọi tới, điện thoại di động của cô hỏng rồi, cùng bên ngoài hoàn toàn cắt đứt liên lạc, Hoàng Mạnh gọi vào điện thoại Phan Vân Lam là chuyện rất bình thường.
“Chẳng lẽ anh không muốn biết Lê Hùng ở nơi nào sao?” Phan Vân Lam nghe xong lộ vẻ khó xử.
Hà Ngân dùng khẩu hình miệng hỏi anh: “Có phải Hoàng Mạnh không?”
Phan Vân Lam gật đầu.
Hà Ngân đưa tay ra hiệu, ý bảo đưa điện thoại cho cô: “Lê Hùng ở đâu? Nói đi, điều kiện gì?”
Hoàng Mạnh nghe được âm thanh của người mà anh ngày đêm mong nhớ, nhưng âm thanh này lại lạnh như băng, trong lòng có chút khổ SỞ, nhưng lại cố tỏ ra tỉnh táo: “Nếu em muốn Lê Hùng còn sống thì ba giờ chiều nay đi một mình tới khu xưởng bỏ hoang ở phía nam thành phố, Lê Hùng ở đó. Nhớ kĩ, chỉ được đi một mình.”
Hà Ngân không đoán được suy nghĩ trong lòng Hoàng Mạnh, chẳng lẽ anh định lợi dụng Lê Hùng tiến hành bước cuối cùng của việc trả thù sao? Tuy tính mạng Lê Hùng rất quan trọng, nhưng cô cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đi một mình.
“Anh hãy sắp xếp người đến khu xưởng bỏ hoang ở phía nam thành phố, ba giờ chiều nay, đến sớm một chút, Hoàng Mạnh hẹn tôi tới đó một mình.”
Ánh mắt Phan Vân Lam híp lại, dựa vào trực giác của đàn ông, anh biết Hoàng Mạnh đã thật sự động lòng rồi, không chỉ vì trả thù. Còn về việc vì sao Hoàng Mạnh làm tổn thương Hà Ngân thì anh không nghĩ ra được, nhưng lần này rất có khả năng Hoàng Mạnh sẽ đoạt lại Hà Ngân.
Thậm chí là không tiếc bất cứ thủ đoạn nào.
Chuyện này, nhất định không thể xảy ra sơ suất gì. Phan Vân Lam không thể làm gì khác, chỉ đành tự mình đi một chuyến.
Tâm trạng Hà Ngân rất phức tạp, cô thật sự không hiểu nổi Hoàng Mạnh muốn làm gì? Có phải anh định thừa nhận tất cả mọi chuyện là do anh làm không? Anh định tiến hành báo thù lần cuối cùng sao?
Nhưng vì Lê Hùng, cho dù là đầm rồng hang hổ thì cô cũng phải xông vào một lần. Cô không thể phụ sự kì vọng của Lê Hùng được.
Hai bên đều đang bố trí bẫy, mà hai người trong cuộc đều có tâm trạng thấp thỏm. Hoàng Mạnh không biết anh làm vậy có đúng không, nhưng anh chỉ muốn giữ Hà Ngân lại bên mình. Mà Hà Ngân đã hoàn toàn thất vọng với Hoàng Mạnh, thậm chí hận chính bản thân cô vì đã động lòng với người đàn ông như vậy, hơn nữa còn lưu luyến không rời…
Khi Lê Hùng ở bệnh viện đã bị tiêm thuốc mê, nên khi cô tỉnh dậy thì đầu óc có chút mơ màng. Một lúc lâu sau, cảnh vật xung quanh hiện ra trước mắt, cô dần dần nhớ tới những chuyện đã xảy ra, vui mừng vì bản thân còn chưa chết. Cô khẽ động cổ tay nhưng lại phát hiện đã bị trói, hằn lên vết đỏ, chân không chạm đất, tất cả sức nặng trên người đều dựa vào cổ tay chống trụ đau đớn vô cùng.
Lê Hùng giãy giụa, muốn giảm bớt đau đớn, nhưng lại càng đau thêm, trên đầu đã toát ra mồ hôi lạnh. Sợi dây trói rất chặt, cô không nhúc nhích được, bắt đầu không giãy nữa, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi này rất ẩm ướt, tuy ánh sáng mặt trời bên ngoài rất gay gắt nhưng lại không chiếu tới người cô, thỉnh thoảng trên đất còn có con sâu bò qua.
Đây là ngoại ô, trung tâm thành phố không có chỗ nào như vậy.
Xung quanh đều là vách tường xi măng, hẳn là một nơi bị bỏ hoang. Nhưng tại sao cô lại ở chỗ này?
Nghi vấn của cô rất nhanh được giải đáp. Cô nghe được tiếng bước chân, sau đó là âm thanh quen thuộc: “Giai Giai…”
Đó là âm thanh của Hà Ngân.
“Hà Ngân!” Âm thanh Lê Hùng vô cùng yếu ớt, cả người mệt lả, lúc ở bệnh viện cô đều ngủ nên không được bổ sung thể lực.
Hà Ngân đau lòng nhìn Lê Hùng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cởi dây thừng. May mà trước khi xuất phát Hà Ngân đã mang theo một con dao Thụy Sĩ để phòng thân.
Sợi dây nhanh chóng bị cắt đứt, thân thể Lê Hùng không có gì chống đỡ rơi thẳng xuống đất, cũng khiến Hà Ngân ngã theo. Xi măng trên sàn cứng vô cùng, khiến cho bài tay chỉ quấn một lớp vải mỏng của Hà Ngân cảm thấy đau đớn.
“Không sao đâu.”
Hà Ngân cười với Lê Hùng, quả nhiên cô không nhìn lầm người.
“Hà Ngân, tớ không sao đâu, sao cậu lại tới đây một mình?” Lê Hùng ngã nằm trong ngực Hà Ngân, cảm thấy kì lạ vì không gặp Phan Vân Lam. Sao Phan Vân Lam có thể để cho Hà Ngân đi một mình tới chỗ nguy hiểm như vậy được?