- Anh cho rằng có thể trói được em sao?
Trương Cẩm Ngọc nhìn anh đầy đắc ý, bàn chân nhỏ bắt đầu muốn dùng lực, vừa bắt đầu vào thế tấn công thì hai bắp đùi lập tức bị chân anh áp sát chặn ở giữa.
Hơi thở nam tính ghé lại gần, sượt nhẹ qua mang tai cô thì thầm:
- Quên chưa nói với em anh là nhất đẳng huyền đai, nếu em muốn tỉ thí chi bằng chúng ta thử tỉ thí trên giường!
Đôi mắt đen láy mở rộng nhìn anh, sao đột nhiên cô cảm thấy anh so với Hứa Nguyên Khải mà cô quen khác một trời một vực. Và rồi một nụ hôn bất ngờ chặn ngang suy nghĩ chưa kịp thành hình đó. Cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, anh dây dưa cắn mút hết môi trên rồi tới môi dưới nhưng lại hết sức nhẹ nhàng, từ từ câu dẫn. Chợt nhớ ra còn vài chuyện chưa làm rõ, cô mở miệng muốn nói nhưng kẻ nào đó lại thừa nước đục thả câu đưa lưỡi vào bên trong, cuốn rồi nuốt lấy hương vị ngọt ngào. Thấy cô có chút khó thở, anh nuối tiếc dời đi một chút, không khí anh chóng tràn vào, cô nhắm mắt hít thở sâu.
Hứa Nguyên Khải khẽ mỉm cười, anh tiếp tục tiến tới, cô vội vàng lên tiếng:
- K… khoan đã, chiếc kẹp tóc đó anh giải thích đi! Không phải anh mua cả cho hai người đó chứ?
Môi mỏng hôn chụt một cái trên má cô rồi khẳng định chắc nịch:
- Tất cả những điều dành cho em đều là tốt nhất, nếu nó không tốt thì chứng tỏ là do kẻ khác động tay động chân vào, Hứa Nguyên Khải anh xin thề, anh chưa từng làm bất cứ điều gì có lỗi với em, nếu anh có nửa câu nào dối trá…
Cô vươn người lấy môi mình giữ lấy lời nói kia, đồng tử anh mở rộng bất ngờ. Một lúc lâu sau, cô cúi đầu, tuy giọng nói có chút run rẩy nhưng lại rất quả quyết:
- Em tin anh!
Lời nói này khiến anh cảm động không thôi, còn gì tuyệt vời hơn khi có thể lấy lại được lòng tin của cô một lần nữa. Anh biết cô mà mất lòng tin thì anh chỉ có một kết cục là mất cô mãi mãi. Một lần sểnh hụt là đủ, cả đời này không cần thêm một lần nào nữa, bởi anh cũng sợ chứ.
Biết người con gái trong lòng đứng đã mỏi chân nên anh lập tức ẵm cô về phía giường lớn. Chiếc cravat bị anh tháo bỏ rơi trên nền đất, giữ cô lại chỉ cần anh là đủ.
Nệm êm nhanh chóng bị lún xuống, hơi thở phập phồng trong lồng ngực, anh đỡ gáy cô cúi xuống hôn sâu, bàn tay còn lại mơn trớn vùng eo nhỏ. Do nơi này có chút nhột nên cô rất hiếm cho người khác đụng tới, vậy nên khi bàn tay to lớn không biết điều kia lướt qua lướt lại, cô nhột tới nỗi phải vội vã giữ tay anh lại.
Người đàn ông kia ngồi thẳng dậy, cởi bỏ áo vứt xuống sàn, từng múi cơ săn chắc hiện rõ mồn một dưới ánh đèn mờ ảo. Có cần phải nhiều múi thế kia không?
Anh tự nhận bản thân là một người tốt bụng nên tất nhiên chiếc váy vướng víu nhưng dễ cởi kia trên người cô cũng bị anh dễ dàng lột bỏ. Cô nhớ bản thân từng ôm anh, từng hôn anh, từng ngồi trên đùi anh và hình như còn cùng anh đụng chạm da thịt quá mức. Tuy nhiên những lần đó chỉ dừng lại tới vậy, sao cô lại linh cảm lần này sẽ vượt trên tất cả nhỉ?
Thấy người con gái dưới thân sao nhãng, anh cúi xuống cắn nhẹ vành tai của cô thỏ thẻ:
- Tập trung vào việc chính nào vợ yêu!
Vừa nói xong anh lại cắn mút đầu môi, tiếp đó lại di dời xuống cổ, xương quai xanh và cả rãnh ngực. Mỗi nơi đi qua để để lại một “đốm lửa nhỏ”. Bên ngoài trời gió lạnh vi vu thổi, tuy nhiên lại đối lập hoàn toàn với thân nhiệt của đôi nam nữ lúc này.
Chỉ một động tác bấm nhẹ, móc cài đã lập tức bung ra. Hứa Nguyên Khải nắm lấy nó vứt lên không trung tạo thành một đường cong hypebol rồi đáp đất. Vừa được giải phóng, cặp bánh bao kia nhảy lên một cái khiến miệng lưỡi người nào đó lập tức khô khốc. Không để phí hoài thời gian, anh cúi đầu ngậm lấy khẽ cắn mút.
Cảm giác kích thích này tuy cô đã từng trải qua nhưng vẫn khiến đầu óc cô như bay lên không trung. Đầu lưỡi liên tục di chuyển qua lại, tay còn lại không an phận tùy ý xoa bóp. Đầu ngực bị chăm sóc đã trở nên săn chắc, cô cắn chặt môi ngăn bản thân không phát ra âm thanh quá khích. Nhấm nháp no nê, trên hai đỉnh núi đã xuất hiện vệt nước cùng dấu răng hơi hằn đỏ.
Đôi mắt Trương Cẩm Ngọc đã phủ một tầng sương mù, dường như lúc này đây toàn bộ tâm trí đều bị người phía trên điều khiển, sự điều khiển này lại đưa cô tới những cung bậc mà cô chưa từng đặt chân tới.
Anh như con rắn trườn xuống vùng bụng phẳng lì rồi khẽ khàng hôn lên đó, rất nhanh đã tiến tới vùng tam giác. Bàn tay chạm nhẹ lên đó khiến cô giật bắn mình, chưa kịp phản ứng gì anh đã lột bỏ thứ vướng víu mỏng manh đó ném xuống đất.
Tách rộng hai bắp đùi trắng nõn ấy rộng sang hai bên, Hứa Nguyên Khải cúi đầu ngắm nghía. Cô xấu hổ nhích người lên trên muốn đẩy anh ra nhưng ngay lập tức bị anh ghì chặt lấy không thể cử động. Nơi này có hương thơm nhẹ của hoa hồng và trầu không thanh mát, nhìn dòng nước từ đó như dòng suốt ngọt lành, anh cúi đầu ngậm lấy.
- Đừng… bẩn lắm!
Hành động này của anh bất ngờ tới mức cô không dám tưởng tượng nhưng mỗi một cái chạm lại khiến cô cong người. Từ trước tới nay, người đàn ông này đã từng bước dẫn dắt khiến cô gần gũi với anh đến quen vậy nên hôm nay cô chỉ đơn thuần nghĩ là anh sẽ như mọi lần, chỉ hôn sâu một chút nhưng hôn chỗ kia thì có…
Cả cơ thể lúc này nóng rực lại mềm nhũn như mất sức, cô chỉ có thể đón nhận từng khoái cảm lạ lẫm mà anh mang lại. Rồi trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng thắt lưng mở khóa, một lúc nữa thì cảm nhận thấy có thứ gì đó bật ra. Anh như con báo, chồm tới người cô hỏi ý kiến:
- Cho anh nhé!
Nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cô khẽ gật đầu. Nụ cười hiện vội trên gương mặt, cô vô thức nhìn xuống dưới, thứ kia đập thẳng vào mắt. Khi anh đi công tác, sắp xếp quần lót cho anh cô cũng ngầm đoán được nó thuộc dạng nào chỉ là hôm nay tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi hoảng sợ. Nó sẽ vào bên trong của cô sao? Đau chết mất!
- Nhưng đau lắm!
Nhìn cô vợ trong lòng lo lắng, anh hết sức dỗ dành, súng đã lên nòng không thể rút lại được.
- Không đau đâu, em phải tin anh chứ!
Mắt cô bắt đầu ngân ngấn nước, dè dặt:
- Thật không?
- Thật!
Sau khi nghe anh trấn an cô mới yên tâm để anh hành sự. Thứ thô dài đó ma sát nhẹ nhàng bên ngoài cửa động, cướp lấy chất tạo điều kiện thuận lợi kia sau đó anh nâng người đẩy một đường vào trong.
Thứ chặn lại ở gần đó hoàn toàn thất bại trước sự quyết đoán kia, đầu hàng tan ra thành chất lỏng màu đỏ theo dòng thủy lưu chảy ra ngoài. Vậy là… cô đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.
Khuôn mặt cô bị lực tác động đột ngột kia làm cho trắng bệch, cơn đau truyền tới như xé toạc cả thân dưới, vậy mà anh nói là không đau.
Dòng lệ ấm nóng tuôn ra như suối, cô nức nở:
- Đau… anh lừa em, huhu, không cho nữa, không cho làm nữa!
Vừa mới cảm nhận được sự sung sướng tột cùng vậy mà vợ anh nỡ lòng nào. Anh chỉ đành rút ra rồi an ủi “đối tác”:
- Đau một chút thôi, sắp hết rồi, ngoan!
- Không… đau lắm!
Hạ thân nhức nhối như vậy, làm sao còn có thể tin anh, cô đúng là ngây thơ khi tin lời đàn ông ở trên giường mà.
- Nốt lần này thôi, đảm bảo không đau!
- Huhu… thật không?
- Thật, không những không đau mà còn sướng!
Éc, lời xấu hổ này mà anh cũng nói ra được ư? Người đàn ông kia lần nữa tách rộng chân cô ra rồi đi vào, do đã mất đi rào cản nên đoạn đường này rất trơn tru, cô cảm nhận thấy thứ kia đang vào sâu bên trong cô, cảm giác được lấp đầy khiến cô mụ mị đầu óc.
Khỏi phải nói người nào đó sung sướng tới mức nào, bên trong vừa ấm nóng lại thít chặt, xua tan hoàn toàn cái lạnh của khí đông buốt giá ngoài kia. Khi thấy người con gái đã dần thích nghi, anh cúi người hôn lên môi cô rồi nói:
- Anh di chuyển nhé!
Ngoài gật đầu ra cô chẳng biết làm gì, anh bắt đầu ra vào, tốc độ ban đầu chỉ là những cú nhấp nhẹ sau đó dần chuyển sang nhanh dần đều. Mồ hôi rỉ đầy trán, bàn tay không an phận o ép đôi gò bồng trắng muốt, anh di chuyển quá nhanh, những gì cố kìm đều theo tốc độ đó phát ra theo tiếng rên rỉ kích tình.
- Ư… chậm thôi… a!
Âm thanh ngọt ngào đó lại làm anh mất lí trí, anh bắt đầu dụ dỗ cô:
- Gọi tên anh đi!
Cô cắn răng bướng bỉnh, anh như một con mãnh thú, liên tục như một cuộc chạy đua. Âm thanh va chạm xác thịt rõ ràng hơn bao giờ hết. Trương Cẩm Ngọc bị tốc độ này làm cho quay cuồng, nếu cô không gọi chỉ sợ anh sẽ không dừng lại.
- Khải… ư… a… anh chậm thôi!
Nghe được điều muốn nghe, câu nói ấy lại như tiếp thêm động lực, khiến cuộc chinh phạt kia càng mạnh mẽ hơn.
Rất lâu sau đó anh phóng thích tất cả vào bên trong cô. Cô xụi lơ nằm trên giường, thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng xong nhưng chẳng ngờ anh lại xoay người cô lại, tiếp tục cho đợt tấn công mới. Lần này, cô cảm nhận được thứ kia còn vào sâu hơn cả lần trước, tốc độ chẳng giảm đi chút nào. Sức trâu à?
- Anh ơi… dừng… a… em chết mất!
- Một lần nữa thôi, anh hứa!
Thông thường cô nói ra điều kiện anh lập tức không do dự mà tán thành vậy mà lúc này đây cô kêu anh dừng không biết bao nhiêu lần nhưng kẻ họ Hứa kia như điếc lâm sàng, hứa đến chục lần rồi mà vẫn rong đuổi.
Cuối cùng vẫn là cô quá mệt mỏi thiếp đi, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Ngay cả khi anh ôm cô vào phòng tắm cô vẫn kiên trì nhắm mắt, đang yên đang lành lôi người ta ra làm cái việc mất sức này làm chi không biết!