Mục lục
Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phái người truy nã Vô Uyên và Hồ Ly ca ca!!”

Ăn thêm một muỗng cháo, nhóc con thong thả nói, khiến mật thám đứng bên cạnh thiếu chút đã té xỉu.

“Này….. tiểu công tử, này…… này không ổn!!” Thật vất vả mật thám đại nhân mới đứng lên lại được lập tức lên tiếng ngăn cản hành vi điên cuồng của nhóc con.

Lệnh ‘truy nã’ ở ‘Tuyệt’ chính là đại biểu cho lệnh truy sát đối tượng chạy trốn, sau khi ‘lệnh truy nã’ được truyền xuống, đoàn sát thủ ‘Tuyệt’ sẽ triển khai hành động vây bắt, một khi đã xác định mục tiêu sẽ bắt đầu truy sát.

Tiểu Các chủ nhà hắn cư nhiên lại nói ra cái mệnh lệnh như vậy.

Hắn không phải sợ Phượng Quân đại nhân cường đại dị thường kia có cái gì vạn nhất, hắn chỉ sợ nhóm sát thủ lĩnh mệnh ‘truy nã’ này sẽ bị Phong Vô Uyên đánh bọn họ nhừ tử từ chết cho tới bị thương thôi.

Năng lực của Phong Vô Uyên, hắn đã tự mình nghiệm qua rồi.

“Sao lại không ổn?” Nhóc con đối với cái việc mình vừa làm không cảm thấy có gì không ổn, mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn mật thám.

“Cái kia ‘lệnh truy nã’ chính là ‘lệnh truy sát’, ngài không sợ Phượng Quân sẽ bị thương sao?” Mộc Thương Lãng áp dụng chính sách dụ dỗ.

“Vô Uyên sẽ không bị thương.” Tiếp tục ăn cháo, dáng điệu bình tĩnh điềm đạm, đối với năng lực của Phong Vô Uyên hoàn toàn tràn ngập tự tin.

Mộc Thương Lãng bị sự tự tin của Đoan Mộc Ngưng làm cho nghẹn họng, suy tư một lát, rốt cục cũng tìm lại được thanh âm của mình.

“Tiểu Các chủ, ngươi cũng biết năng lực của Phượng Quân đại nhân lợi hại như thế nào đi?”

“Đương nhiên.” Chu miệng nói, Đoan Mộc Ngưng ra vẻ đương nhiên.

“Chính là bởi vì Phượng Quân đại nhân quá lợi hại, nếu có hơi vô ý một chút, đám người sát thủ truy nã của chúng ta bị đả bại thì làm sao bây giờ?” Mộc Thương Lãng chọn chọn mi: “Nếu để da thịt bị thương thì không sao, nhưng nếu vạn nhất Phượng Quân không cẩn thận đem bọn họ….” Nói xong, làm động tác cắt cổ.

Nhìn động tác của Mộc Thương Lãng, Đoan Mộc Ngưng khẽ nhăn mi, động tác ăn cháo cũng dừng lại.

“Sẽ không như vậy đâu!!” Nhóc con chớp chớp mắt.

Đoan Mộc Ngưng tin Phong Vô Uyên tuyệt đối không phải là loại người thích giết người, vì thế mà lộ ra biểu tình “hoài nghi” với Mộc Thương Lãng.

Nhóc con tuy rằng thông minh, nhưng cũng chỉ là một đứa nhỏ đơn thuần không hiểu thế sự, hơn nữa lại được Phong Vô Uyên yêu thương, so với đứa nhỏ khác, Đoan Mộc Ngưng tâm tư còn muốn đơn thuần hơn, cho nên đối với thế giới người lớn như bọn hắn, Đoan Mộc Ngưng rõ ràng là không có hiểu.

“Tiểu Các chủ, Phượng Quân là người chức cao vọng trọng, một khi sinh mệnh gặp phải nguy hiểm, hắn sẽ lựa chọn cách giải quyết hết thảy nguy cơ đang uy hiếp bản thân.” Mộc Thương Lãng vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng.

“Sẽ như thế sao?” Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt, bộ dáng thật đáng yêu.

“Sẽ.” Mộc Thương Lãng nhẹ nhàng gật đầu.

Ngẩng mặt nhìn Mộc Thương Lãng, Đoan Mộc Ngưng khẽ cắn môi.

“Ta không muốn bọn họ bị thương, lại càng không muốn bọn họ chết, cũng không muốn Vô Uyên giết người.” Đoan Mộc Ngưng khẽ nói.

Tuy nhóc con thích đùa giỡn, cũng thích gây sự phiền toái, nhưng so với người khác thì thiện lương hơn hẳn, y sẽ không bởi vì thú vui đùa giỡn của mình mà thương tổn tới sinh mệnh của người khác, bởi vậy mọi người mới thích đứa nhỏ này.

Lúc Đoan Mộc Ngưng và Mộc Thương Lãng thương nghị, Mộ Niệm Hựu đã đến ngay trước sân.

“Tiểu Ngưng.”

Nhóc con đang ăn điểm tâm sửng sốt, đột ngột quăng thìa đi nhảy bổ tới.

“Ha ha, ngoan ngoan.” Tiếp được đứa nhóc nhảy bổ về phía mình, Mộ Niệm Hựu khẽ cười nhẹ, vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng.

Đoan Mộc Ngưng bị Phong Vô Uyên đánh ngất, để cho Mộc Thương Lãng đem đi, y nhất định là rất thương tâm, hiện tại lại làm nũng với Mộ Niệm Hựu, rõ ràng là trong lòng còn nghẹn khí mà.

“Tiểu Niệm Niệm, đợi lát nữa chúng ta đi tìm Vô Uyên.” Lôi Mộ Niệm Hựu bước vào trong tiểu đình, Đoan Mộc Ngưng còn thật sự nói.

“Nhưng mà…. Nếu bị Phong ca ca biết, cũng sẽ bị đuổi về thôi.” Mộ Niệm Hựu nhăn mặt nhăn mày.

Tuy y cũng không muốn rời khỏi Huyễn Nguyệt Trừng, bất quá Phong ca ca yêu thương Tiểu Ngưng đến vậy mà cũng đánh ngất để nhóc con trở về, như vậy hành động đến Hổ tộc lần nữa xem ra đã thay đổi, càng lúc càng trở nên nguy hiểm hơn.

Vì vậy, Phong ca ca mới dám ra tay đánh ngất Tiểu Ngưng cao ngạo, dám làm cho Tiểu Ngưng tức giận, hắn tình nguyện để Tiểu Ngưng an toàn chờ trong Phượng tộc.

“Hì hì, đi theo hắn, hắn nhất định sẽ không phát hiện a!!” Nhóc con đắc ý dào dạt cười khẽ, hiển nhiên đã nghĩ ra được cái chủ ý quỷ gì rồi.

“Nhưng ngươi cũng biết năng lực của Phong ca ca và Trừng rồi mà, không để cho bọn họ phát hiện ra, thực khó nha.” Mộ Niệm Hựu buông thõng tay xuống, tỏ vẻ cái chuyện kia căn bản là không thể nào làm được.

Mộ Niệm Hựu vốn là một đứa nhỏ bình thường, bất quá sau khi bước vào thế giới này, mỗi ngày đều đi theo bên người Huyễn Nguyệt Trừng, cùng hắn tu tập pháp thuật, cho nên cũng có chút thành tựu.

Chẳng qua y nhập môn quá muộn, dù có Huyễn Nguyệt Trừng làm “sư phụ” vĩ đại chỉ dạy, như tu tập thuật pháp cũng chỉ đủ bảo hộ cho chính mình, không giống như Đoan Mộc Ngưng từ nhỏ đã được huấn luyện.

“Nga ha ha a.” Nhóc con giơ một tay, cười quái dị: “Chuyện giám thị như vậy giao cho kẻ khác làm là được rồi, không nhất thiết phải là chúng ta, chúng ta chỉ cần ở trong phạm vi an toàn lẳng lặng đi theo là được, đợi đến được Hổ tộc, bị Vô Uyên phát hiện cũng không khả năng đuổi chúng ta trở về, nga ha ha a!!!”

“……”

Nghe tiếng cười quái dị, Mộ Niệm Hựu và Mộc Thương Lãng nhất thời không nói được gì.

[Tiểu Ngưng] Tiểu Các chủ….. Thật là quá điên cuồng.

“Nhưng mà….. Tiểu Các chủ, ngươi cũng biết hai vị tộc trưởng đại nhân không phải là ngọn đèn cạn dầu (ý bảo hai anh không có năng lực), ‘Tuyệt’ chúng ta tuy tập họp rất nhiều cao thủ có khả năng dò thám cao, nhưng nếu phải so chiêu với hai vị tộc trưởng, nhất định sẽ thua.” Mộc Thương Lãng buồn bực a, tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật. “Hơn nữa, ngươi cũng biết, Phượng Quân có năng lực ‘đặc thù’.”

Mộc Thương Lãng cố ý nhấn mạnh hai chữ “đặc thù”, đủ đế thấy hắn biết nguyên nhân Phong Vô Uyên không thích gần người.

“Ta có nói là sai người đi theo dõi sao?” Khẽ nhăn mày, Đoan Mộc Ngưng cười đến đắc ý.

“Không cho người đi theo dõi, ngươi dùng cái gì để theo dõi?” Mộ Niệm Hựu sửng sốt, không rõ Đoan Mộc Ngưng đang muốn gì.

Hôm nay Tiểu Ngưng thực sự là kỳ quái, luôn nói những điều kì quái, sẽ không phải là do bị Phong ca ca đánh đến ngu luôn chứ?

Đương nhiên Mộ Niệm Hựu không có lá gan đem suy nghĩ của mình nói ra, bằng không nhóc con kia nhất định sẽ phát điên……

“Dùng thứ kia……” Đưa tay mảnh khảnh chỉ lên trời, mắt Đoan Mộc Ngưng lóe sáng, bộ dáng tự tin đến lóa mắt.

Nhìn theo tay Đoan Mộc Ngưng chỉ, Mộ Niệm Hựu và Mộc Thương Lãng nhìn thấy chính là con chim cực lớn đang bay ở trên trời.

Chim ưng này chưa từng trải qua huấn luyện, cũng không phải là ma thú gì gì đó, chỉ là con chim bình thường đến không thể bình thường hơn, hơn nữa còn là đại ưng núi tính cách cao ngạo lại hung mãnh.

“Tiểu Các chủ, chỉ là con chim ưng thôi mà.” Mộc Thương Lãng nhăn mặt nhăn mày.

“Đúng là chim ưng.” Tay khẽ phất, Đoan Mộc Ngưng gợi lên một tia cười nhạt: “Tiểu Lãng Lãng, ngươi nói xem con bồ câu của ta có phải là bồ câu bình thường không?”

Bị Đoan Mộc Ngưng hỏi như vậy, Mộc Thương Lãng mới nhớ tới con chim bồ câu trắng y thường dùng để truyền tin cho hắn.

Con chim bồ câu kia chưa từng trải qua huấn luyện, không giống như bồ câu đưa tin thu thập tình báo của ‘Tuyệt’, nhưng mỗi lần bồ câu kia mang tín hàm của Đoan Mộc Ngưng đều giao cho đúng người.

Nếu Đoan Mộc Ngưng hiện tại không cố ý khơi mào vấn đề này, bọn họ đúng là không có chú ý tới.

“Kia không phải do Các chủ huấn luyện ra sao?”

“Ta chỉ nói cho nó biết chỗ của ‘Tuyệt’, bên trong đó có ai, bộ dáng như thế nào, chỉ như thế thôi.” Khóe miệng gợi lên tia cười nhạt, Đoan Mộc Ngưng cho hai ngón tay vào trong miệng, huýt lên một tiếng.

Ngao –

Giống như đáp lại tiếng huýt sáo của Đoan Mộc Ngưng, đại ưng đang vỗ cánh bay cao trên trời động nhiên bay về phía Đoan Mộc Ngưng.

“Tiểu Các chủ!!”

“Trời ạ!”

Đối với một màn kì lạ này, Mộ Niệm Hựu và Mộc Thương Lãng đều lâm vào một trận kinh dị.

“Ngoan.”

Vươn tay ra, đại ưng kia đập đập cánh liền đáp lên tay Đoan Mộc Ngưng, tính cách rõ ràng hung tàn, hiện tại lại nhu thuận như con chim sẻ.

Đoan Mộc Ngưng gãi gãi cổ đại ưng khiến đại ưng cúi đầu kêu lên một tiếng thoải mái.

“Tiểu Các chủ…. Ngươi lợi hại quá, ngươi làm như thế nào vậy?” Mộc Thương Lãng thân là mật thám lại hiếm khi lại lộ vẻ kinh dị như lúc này: “Này rốt cục là thuật pháp gì a.”

“Đây không phải thuật pháp, đây là năng lực tự thân ta có được.” Cầm lấy một miếng thịt để trước mặt đại ưng, Đoan Mộc Ngưng không thèm để tâm đến người kia.

Thân là phượng hoàng con, y có một nửa huyết thống thần thú, hơn nữa người ba ba nhân loại của y cũng không phải là cái dạng tầm thường, cho nên đối với loài động vật, y dĩ nhiên có thể nghe hiểu tiếng chim, chỉ huy chúng nó vì mình làm việc, so với những thứ khác còn muốn dễ dàng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK