Nghe thanh âm kia thản nhiên vang lên, Mộc Thương Lãng khẽ câu khóe miệng, một tay nắm Đoan Mộc Ngưng một tay nắm Mộ Niệm Hựu chuẩn bị thoát khỏi hiện trường.
Lôi Khiêm Chi ngồi trên linh thú nguyên bản đối với chuyện nhàm chán như vậy hoàn toàn không đặt trong lòng, quật roi chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc y vừa lướt qua Mộc Thương Lãng, một trận khí tức thanh lương từ trên người Mộc Thương Lãng bay vào chóp mũi y.
Khí tức quen thuộc này chính là của người tóc đỏ áo đỏ gặp ở Phong Duyên Thành mà y ngày đêm thương nhớ.
“Chờ một chút!” Thản nhiên ra lệnh, nhìn cái lưng đột nhiên cứng đờ của người kia.
Mộc Thương Lãng nhăn mặt nhăn mày, khẽ cắn môi, nắm chặt tay Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu chuẩn bị chạy trốn.
Nào biết vừa mới kéo hai tiểu tử kia, động tác vẫn là chậm một bước.
“A –”
Một trận đau đớn nổi lên, ngay sau đó, Mộc Thương Lãng đã bị Lôi Khiêm Chi túm lấy tóc ôm vào lòng.
“A…. Ngươi muốn làm gì Lãng phụ thân của ta, buông hắn ra!!” Đoan Mộc Ngưng nhìn thấy Mộc Thương Lãng đột nhiên bị người lạ kéo vào lòng, liền kết luận đối phương là người xấu, nắm tay thành đấm đánh vào chân đối phương.
“Bộ dáng lần này thật thú vị.” Ngón tay thon dài nâng cằm Mộc Thương Lãng lên, Lôi Khiêm Chi một tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt màu rám nắng đang kinh hoảng kia.
“Thỉnh…. Thỉnh đại nhân tự trọng….” Làm bộ như thất kinh, Mộc Thương Lãng giãy dụa.
Lại không thể tưởng tượng được Lôi Khiêm Chi bề ngoài hào hoa phong nhã sức lực lại rất lớn, vô luận thế nào cũng đều giãy không ra.
“Tự trọng?” Khóe miệng gợi lên một tia đạm cười, ngón tay thon dài xẹt qua cằm Mộc Thương Lãng, râu giả hắn dán dưới cằm đã bị giật xuống: “Như vậy mới được.”
“Ngươi…..” Nhìn râu giả trên tay Lôi Khiêm Chi, Mộc Thương Lãng nhất thời giận đỏ mắt, biết thân phận của mình rốt cuộc không thể che giấu được nữa, một tay ngưng tụ Thủy chi linh đánh về phía Lôi Khiêm Chi.
“Nga, tức giận rồi.” Ôm thắt lưng Mộc Thương Lãng, thân mình thon dài ngửa ra đằng sau né tránh công kích của Mộc Thương Lãng.
Một chưởng của Mộc Thương Lãng nháy mắt đã thất bại, một bóng dáng nho nhỏ đột ngột nhảy lên, toàn thân lăng không đá tới bên mặt Lôi Khiêm Chi.
Đoan Mộc Ngưng thân thủ tuy rằng rất cao, nhưng từ nhỏ đã được người sủng trong tay căn bản là không có kinh nghiệm phong phú như của tộc trưởng Lôi tộc.
Lôi Khiêm Chi giơ tay lên, nắm lấy cái chân Đoan Mộc Ngưng vừa đá tới.
“A—” Đoan Mộc Ngưng sợ hãi kêu thét, nhóc con đã bị bắt ngay tại giữa không trung.
Mộc Thương Lãng nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng bị chế trụ, không dám động thủ với Lôi Khiêm Chi, trừng mắt đề phòng nhìn y.
“Ngươi… Ngươi buông y ra, đừng tổn thương tới y.”
“Ngươi thực để ý đứa nhỏ này…. Không thể tưởng tượng được ngươi cư nhiên lại có đứa con lớn như vậy.” Khóe miệng gợi lên tia cười thản nhiên, khuôn mặt tuấn tú áp sát vào mặt Mộc Thương Lãng, nhẹ nhàng cọ cọ.
Đoan Mộc Ngưng chân bị nắm trụ đương nhiên không phải là loại người ngoan ngoãn bị người ta uy hiếp, nhìn thấy Lôi Khiêm Chi phân thần, nhóc con lập tức lật người lăng không, nháy mắt đã thoát khỏi kiềm chế của Lôi Khiêm Chi, lại cực nhanh đánh về phía Mộc Thương Lãng.
Lôi Khiêm Chi rõ ràng là xem thường đứa nhỏ năm tuổi Đoan Mộc Ngưng, nguyên bản Mộc Thương Lãng bị y ôm vào lòng đã bị Đoan Mộc Ngưng túm ra.
Mọi người kịp nhìn thấy Đoan Mộc Ngưng và Mộc Thương Lãng là lúc cả hai người đã cách Lôi Khiêm Chi năm thước rất xa.
“Vù vù—” Một kích này của Đoan Mộc Ngưng rõ ràng đã dùng hết khí lực toàn thân, quỳ trên mặt đất thở hổn hển.
Thân thể này quả nhiên là không chịu nổi cú gây sức ép mới vừa nãy của y mà.
Thân là phượng hoàng con, y nguyên bản có một thân tiên pháp, đáng tiếc ba ba y lại là nhân loại, cho nên y chỉ kế thừa một nửa pháp lực của phụ thân, phương pháp vừa mới thoát thân chính là loại đệ nhất tiên pháp, bằng không y căn bản không có khả năng túm Mộc Thương Lãng ra khỏi lòng Lôi Khiêm Chi.
“Tiểu Ngưng…. Ngươi đây là….” Mộc Thương Lãng nâng đứa nhỏ quỳ rạp trên mặt đất dậy, thân là Thủy chi linh đại thuật sư, cảm giác lúc nãy khi Đoan Mộc Ngưng kéo hắn thoát ra khỏi Lôi Khiêm Chi không phải là năng lực pháp thuật mà hắn biết.
Tiểu Các chủ của hắn thật đúng là sâu không lường được a.
“Tiểu Ngưng!” Thừa dịp mọi người còn kinh dị, Mộ Niệm Hựu lập tức chạy tới bên người Đoan Mộc Ngưng.
“Ta không sao…. Vù vù….” Dựa vào Mộ Niệm Hựu đứng lên, Đoan Mộc Ngưng vẫn thở hổn hển.
“Yêu yêu, thật sự là một thằng nhóc không tồi a.” Nhìn trong lòng mình trống không, lại nhìn qua bên cạnh Đoan Mộc Ngưng, khóe miệng Lôi Khiêm Chi khẽ nhếch: “Một khi đã như vậy…”
Đôi mắt lam nhạt đột nhiên co lại, một cỗ hàn khí kinh sợ đến thấu xương từ trên trời phát ra, mấy người Đoan Mộc Ngưng nhất thời cảm thấy choáng váng.
“Tiểu Ngưng!!”
Oanh –
Một tiếng nổ mạnh kịch lên vang lên, khói bụi dày đặc nổi lên bốn phía, ba đạo bóng dáng nháy mắt đã vọt lên, bắn ra xa mấy thước.
“A….” Khinh hô một tiếng, Đoan Mộc Ngưng cả người quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân hư nhuyễn khiến y không thể động đậy.
“Tiểu Ngưng, ngươi không sao chứ?” Mộc Thương Lãng thấy Đoan Mộc Ngưng ngã xuống, đưa tay muốn nâng y dậy, cả người lại đột nhiên tê rần.
“Bị điện giật….” Mộ Niệm Hựu đồng dạng không thể động đậy khẽ nói.
Người kia lực lượng rất cường đại, cư nhiên có thể đem điện truyền vào thân thể của bọn họ, khiến thần kinh trong cơ thể bị nhiễu loạn, không thể động đậy.
“Điện sao…. Y có được Điện thuật pháp?” Đoan Mộc Ngưng quỳ rạp trên mặt đất nhìn màn khói tan hết, nam nhân vẫn tao nhã ngồi trên lưng linh thú.
“Y là tộc trưởng Lôi tộc, có được Lôi chi linh cực cường đại….”Mộc Thương Lãng vì Đoan Mộc Ngưng giải thích.
“Sấm sét sao…. Năng lực kia thật là có ý tứ.”Khóe miệng gợi lên chút cười khẽ, Đoan Mộc Ngưng cắn nát môi, một đạo máu đỏ tươi từ khóe miệng y chảy xuống.
“Tiểu Ngưng….” Mộ Niệm Hựu nhìn cái cằm trắng nõn chảy đầy máu đỏ tươi, kinh hô một tiếng.
Lôi Khiêm Chi ngồi trên linh thú đột nhiên nheo mắt lại, chỉ về hướng ba người.
“Bắt bọn họ!!”
Đám hộ vệ lập tức cầm vũ khí tiến về phía bọn họ.
Toàn thân đều không thể động đậy, nhìn đám hộ vệ vây quanh, Mộc Thương Lãng thấp giọng mắng trong lòng, thân thể bất đắc dĩ không thể động đậy, tình hình hiện tại làm cho hắn có lòng nhưng không đủ lực.
Nhìn ba người nằm trên mặt đất không động đậy nổi, nhóm hộ vệ bắt đầu tới gần, bởi vì nhìn dáng vẻ chật vật của ba người họ mà dần buông lỏng cảnh giác.
Chiêm chiếp chiêm chiếp –
Đột nhiên vang lên vài tiếng kỳ quái như tiếng gà con chiêm chiếp kêu khiến cho mọi người lâm vào kinh ngạc, trừ bỏ Đoan Mộc Ngưng.
Trong lúc nhóm hộ vệ rối loạn, từ dưới thân Đoan Mộc Ngưng đột ngột đi ra một thứ tròn tròn, ngoại hình giống như gà con mới ấp.
Mọi người nhìn thấy gà con liền cười ha ha.
“Trời ạ, đó là cái gì vậy!!”
“Con gà con, cư nhiên là con gà con!!”
Một vài tên hộ vệ cười đến ngã ngựa, Đoan Mộc Ngưng quỳ rạp trên mặt đất khẽ kéo khóe miệng gợi lên tia cười khó thấy.
“Bé ngoan, đi thôi!!” Con ngươi màu rám nắng lóe ra hào quang mỗi khi gây sự.
Đợi chủ nhân ra lệnh, con gà con đô đô vỗ vỗ cánh, chiêm chiếp một trận chạy thẳng đến vài hộ vệ kia.
“Ha ha…. Cư nhiên còn bảo con gà con chạy lại đây kìa!!”
“Nhóc kia nhất định là điên rồi, ha ha ha!!!”
“Xem ta đá vật nhỏ này a!!”
Ngay lúc vài hộ vệ kiêu ngạo cười to, con gà con kia chiêm chiếp kêu một tiếng, phi thân đánh về phía bọn họ.
Lôi Khiêm Chi cưỡi linh thú nguyên bản còn lười nhác, đột nhiên cảm thấy gì đó, liền biến sắc.
“Rời khỏi con gà con kia, mau!!”
Đoan Mộc Ngưng quỳ rạp trên mặt đất ý cười càng sâu.
Muộn quá rồi!!
Chỉ thấy con gà con lăng không phi qua trên thân lóe ra màu vàng điện quang.
Xèo xèo –
“A a a –”
Con gà con lóe điện quang đã xáp tới, đám hộ vệ chưa kịp phản ứng nháy mắt đã bị điện giật giật bay.
“Chiêm chiếp –”
Nhìn nhóm hộ vệ bị điện giật giật bay toàn thân bóc khói cháy đen thui rớt xuốt đất, con gà con đắc ý phát ra một trận kêu châm biếm, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiêu sái quay lại bên người Đoan Mộc Ngưng, cọ cọ, bộ dáng y chang như cục cưng ngoan ngoãn.
“Bé ngoan thật lợi hại.” Đoan Mộc Ngưng kéo khóe miệng cười tán thưởng, đồng thời cũng cảm thấy thân thể của mình bắt đầu khôi phục lại cảm giác, tay đã có thể khẽ động đậy.
“Chiêm chiếp.” Kêu lên tiếng, gà con che trước mặt Đoan Mộc Ngưng, cặp mắt to như mụn cơm trừng mắt nhìn người nam nhân đang cưỡi trên linh thú.
Con gà con này cũng cảm giác được nguy hiểm cực cường đại trên người nam nhân này tản mát ra a.
“Con vật quỷ sứ….”