Tiếng bánh xe ngựa lăn đều lăn đều trên đường, rất nhanh đã ra khỏi khu rừng rậm rạp, tiến vào một cánh đồng hoang vắng.
Nơi đây hoang vắng đến mức trên mặt đất không hề có lấy một cọng cỏ xanh tươi, giống như đã bị cái gì đó ăn mòn hết, cây cối đều héo khô, trụi lủi, vàng cháy.
Phải xuyên qua cánh đồng khô này mới có thể tiến vào Tây đại lục, chỉ cần đi qua đây là có thể tới được bộ tộc cường đại nhất tại phía Tây đại lục, Hổ tộc của tam đại tộc Thiên Vực.
“Rất nhanh sẽ tới Hổ tộc.” Dựa người vào mã xa (xe ngựa), Huyễn Nguyệt Trừng nhìn một mảnh hoang vu trước mắt, thản nhiên nói.
“Đúng vậy.” Phong Vô Uyên ngồi bên kia thản nhiên đáp lại, không có Đoan Mộc Ngưng ở bên người, sự ôn nhu của hắn cũng biến mất.
Ngao –
Ngay lúc cả hai người trở nên trầm mặc, một con chim ưng đang bay lượn phía chân trời đột nhiên kêu lên, không biết từ lúc nào lại có một con chim ưng bay theo sau.
Đại ưng ở trên không xoay người vỗ vỗ cánh, sau đó đáp xuống một cái cây đại thụ đã khô héo, đôi mắt ưng sắc bén nhìn xe ngựa không chớp mắt.
Phong Vô Uyên ngồi trên xe ngựa khẽ nhắm mắt đột ngột mở to, đôi mắt đỏ như lửa chiếu thẳng vào con đại ưng đang đậu ở bên kia.
Ngao ngao!!
Đại ưng đậu trên đại thụ khô nhìn thấy nguy hiểm đang đến gần, nháy mắt đã không kịp né tránh, cứ như vậy đã bị một vòng ánh sáng đỏ đậm lôi đi.
Dùng Hỏa chi linh trói buộc đại ưng kéo về phía mình, Phong Vô Uyên một tay kháp trụ đại ưng đang giãy dụa không ngừng.
“Ngao ngao –”
“Phượng Quân!!?” Huyễn Nguyệt Trừng nhìn thấy, khó tránh khỏi bị dọa kinh.
Bởi vì hắn hoàn toàn không biết nam nhân này một khắc trước còn ngồi im lặng bên cạnh mình đã ra tay tóm con chim ưng này bằng cách nào.
Nhìn con chim ưng bị mình bóp cổ không ngừng giãy dụa, Phong Vô Uyên khẽ híp mắt nhìn.
Một lát sau, hắn buông lỏng tay, đại ưng vội vàng vỗ vỗ cánh, cố sống cố chết bay tránh Phong Vô Uyên càng xa càng tốt.
Nhìn đại ưng rời đi, Phong Vô Uyên lại dựa người vào mã xa, nhắm mắt.
“Không có việc gì.”
Vừa nãy hình như hắn cảm thấy như đang bị giám thị, nhưng cảm giác đó lại xuất phát từ trên người con ưng kia.
Có phải là không có nhóc con bên người, cho nên cảm giác của hắn cũng thay đổi?
Thật buồn cười.
Nhưng mà, Phượng Quân đại nhân khôn khéo cơ trí đã nhất thời sơ suất, cư nhiên lại đem sự việc tính sai, bởi vì hắn ngàn vạn lần không hề tin con đại ưng kia thật sự là đang giám thị bọn họ.
Hắn biết cách đọc tâm tư của nhân loại, nhưng không giống như Đoan Mộc Ngưng có thể hiểu được ngôn ngữ của các loài chim.
……
“Ngao ngao –”
Đại ưng đem bộ lông hỗn loại đậu ngay trên mặt bàn đá trong đình, bộ dáng chật vật không ngừng kêu la vuốt cánh.
“Ta biết ta biết, ngoan ngoan.” Ngồi trên ghế nhẹ giọng trấn an đại ưng đang bô bô kêu lên.
Mộ Niệm Hựu và Mộc Thương Lãng hai người đầu đầy hắc tuyến nhìn một người một chim nói chuyện với nhau, kẻ nói tiếng người đứa nói tiếng chim, chẳng hiểu thứ gì.
“Tiểu Ngưng, nó…. Nó nói cái gì?” Là một người bình thường, Mộ Niệm Hựu không giống như Đoan Mộc Ngưng có thể hiểu tiếng chim nói.
Trấn an xong đại ưng bị dọa cho hoảng sợ, để nó bay đi sau, Đoan Mộc Ngưng mới khẽ cười.
“Đại ưng nói bọn người Vô Uyên đã rời khỏi khu rừng, hiện tại vừa mới tiến vào cánh đồng hoang vu, nếu chúng ta đuổi theo, chỉ cần dùng một ngày là đuổi kịp.”
“Đúng là cánh đồng hoang vu kia cách nơi này cũng không xa.” Mộc Thương Lãng khẽ gật đầu: “Bất quả Tiểu Các chủ, con chim kia sao lại chật vật như vậy?”
Lông rụng tới xém chút là trụi lủi….. xem ra chuyện này đáng để tò mò a….
“Ha ha….” Đoan Mộc Ngưng nghe vậy cười khẽ, khóe miệng khẽ run rẩy vài cái.
Không trả lời Mộc Thương Lãng, Đoan Mộc Ngưng ngồi ở một bên lộ vẻ đăm chiêu.
Y đã quá mức xem thường năng lực của Vô Uyên, cư nhiên ngay cả một con đại ưng bình thường hắn cũng phát hiện được, nếu thật sự để người của ‘Tuyệt’ theo dõi, kia thật sự là….
Thấy Đoan Mộc Ngưng không lên tiếng, Mộc Thương Lãng cắn cắn môi, đưa tay quơ quơ trước mặt y.
“Tiểu Các chủ?”
“Ách?” Cánh tay thon dài quơ quơ trước mặt, nháy mắt đã kéo hồn Đoan Mộc Ngưng về lại, y phục hồi tinh thần cười khẽ: “Ta không sao, Tiểu Lãng Lãng đi xuống chuẩn bị một chút đi, nửa canh giờ sau sẽ xuất phát.”
“Nhanh như vậy!!”
“Đương nhiên, bọn người Vô Uyên tuy không dùng Hỏa Vân, nhưng tốc độ không hề chậm.” Vật nhỏ khẳng định nói: “Còn có, giúp chúng ta chuẩn bị quần áo thường dân, hiện tại phục sức qua mức hoa lệ sẽ dẫn nhân chú mục.”
“Vâng.” Không hỏi nguyên nhân Đoan Mộc Ngưng bảo hắn chuẩn bị quần áo thường dân, nhưng Mộc Thương Lãng là người thông minh, biết Đoan Mộc Ngưng làm vậy là vì muốn che dấu thân phận.
“A….. Còn có, Tiểu Lãng Lãng ở đây có râu giả không?” Đột nhiên, nhóc con lại hỏi cái vấn đề đặc biệt.
“A??” Thông minh như Mộc Thương Lãng cũng bị cái vấn đề này đánh đến mạc danh kỳ diệu.
Râu?
Tiểu các chủ sao lại muốn cái thứ kỳ quái này?
“Bộ dáng Tiểu Lãng Lãng ngươi quá xuất sắc, nên cải trang làm dân thường, đương nhiên là phải thay đổi bộ dáng, lần này cải trang thành phụ thân của ta và Tiểu Niệm Niệm đi!!” Nói xong hai mắt liền cong cong, lại khiến cho Mộc Thương Lãng phát run trong lòng.
Mộ Niệm Hựu ở bên cạnh chưa hề lên tiếng, nghe hai người nói xong liền bị vây vào trạng thái bạo hãn.
“Phụ thân, Tiểu Các chủ, ta mới có hai mươi tuổi, làm sao có hai đứa con lớn như vậy!!” Mộc Thương Lãng phát điên.
“Cho nên ta mới hỏi có râu giả hay không a!!” Đoan Mộc Ngưng đương nhiên nói.
“Nhưng mà…. Nhưng mà gắn râu rất khó xem.” Mộc Thương Lãng đau khổ.
Tuy hắn không phải là người cực kỳ chú trọng hình tượng bên ngoài, nhưng thử tưởng tượng trên mặt mình có bộ râu dài, hình ảnh kia thực sự là quá đáng sợ đi. [Ngư Ngư: Cho nên ngươi nhất định là bị….]
“Sao mà khó coi, có râu mới gọi là nam nhân, nhanh đi nhanh đi, không có râu thì làm sao mà làm cha người ta nha!” Nói xong liền đẩy mật thám đẹp trai nước mắt lưng tròng xuống dưới.
“Hì hì….” Mộ Niệm Hựu rốt cục không nhịn nổi phải cười khẽ ra tiếng: “Cái kia… Tiểu Ngưng, ta nhớ phụ thân của ngươi Đoan Mộc tiên sinh hình như không có râu nha, hơn nữa lúc phỏng vấn ở trên truyền hình nhìn qua cũng chỉ thấy giống người mới hơn hai mươi tuổi.”
Đoan Mộc gia từ sau khi rửa tay gác kiếm chuyển sang bạch đạo, so với trước càng thần bí, truyền thông đều nói Đoan Mộc Thanh Tôn đã hơn ba mươi tuổi, nhưng lại có một đứa con cực kỳ xuất sắc, lại không biết mẹ của đứa nhỏ là ai, vì vậy sự tình vây quanh Đoan Mộc Thanh Tôn đa phần đều là chuyện xấu.
“Phải nga…. Ba ba không có râu dài, nhưng ta vẫn cảm thấy ba ba giống ba ba, nếu để Tiểu Lãng Lãng làm phụ thân, không có râu, ta cảm thấy lạnh nha.” Nhóc con giả đò run run vài cái.
“Ha ha—” Đoan Mộc Ngưng giả đò đáng yêu khiến Mộ Niệm Hựu cười to không dứt.
Nghe tiếng cười to thanh thúy của người bên cạnh, Đoan Mộc Ngưng tâm tình đặc biệt tốt, lôi ra cái thùng dụng cụ đặc biệt của mình, khôi phục lại nguyên hình cho nó.
Trải qua mấy năm nghiên cứu, thùng dụng cụ biến hình của hắn rốt cuộc cũng ổn định và đã trở nên phi thường vĩ đại, không bao giờ tùy thời mà xuất hiện trục trặc nữa, vì vậy Đoan Mộc Ngưng đã thiết kế thêm không gian trong thùng dụng cụ, dùng để đặt những dược tề trị liệu mà Lục Lân Phi điều phối cho y.
Đương nhiên, dược tề đổi màu tóc cũng được đặt ở trong đó.
Tay lấy vài chai dược tề ra, Đoan Mộc Ngưng lấy một cái bát sạch, đổ bình dược tề ra.
Đủ thứ màu được trộn lẫn, rất nhanh đã tạo thành một hỗn hợp dược thủy biến màu tóc mà nhóc muốn.
“Màu rám nắng hả!?” Mộ Niệm Hựu chống má, nhìn cái màu rám nắng tương tự như màu socola.
“Ân, thường dân ở đây tóc đều có màu rám nắng hoặc xám, nếu cải trang làm thường dân, màu tóc cũng phải thay đổi.” Nói xong liền giao cho Mộ Niệm Hựu một phần dược, lại đổ cho mình thêm một ly.
“Ân, nói cũng phải.” Gật gật đầu, cầm lấy dược tề uống một hơi.
Hai người uống xong, màu tóc lại một lần nữa đổi thành màu rám nắng.
Cho dù tóc đã trở thành màu rám nắng như dân thường, nhưng dung mạo vẫn xuất sắc như trước.
Bất quá cũng may mắn, vì ở đại lục Thiên Vực, thuật pháp và vũ kỹ đều phổ biến, cho dù dân thường dung mạo có xuất sắc, cũng đều bị người có năng lực đặc biệt khinh thường, vì thế hai người cũng bớt được không ít phiền toái.
Chẳng qua dù có bớt được không ít phiền toái, thì phiền toán vẫn cứ tìm tới.