Lộc Trạch, năm nay mười sáu tuổi, là thứ nữ của Lộc gia, nghe nói từng là nữ ngoại thất*. Sau khi mẫu thân nàng ta chết bệnh, mới được Lộc lão gia gia dẫn về nhà.
(nữ thoại thất: con gái do tình nhân của đàn ông đã có vợ sinh nhưng nuôi ở nơi khác)
Lộc Trạch, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng là một đoá bạch liên hoa.
Nàng ta không thích đích nữ đại tiểu thư Lộc U của Lộc gia, cả ngày ở chỗ Lộc lão thái thái chửi bới Lộc U.
Từ trước tới nay Lộc U đều coi thường thứ muội này của nàng, vẫn luôn trong tối ngoài sáng mà chèn ép, không thể ở chung với Lộc Trạch.
Thế nên lúc này, khi một đám tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp cả ngày nhàm chán đến chỉ có thể trạch đấu nhìn đến Lộc U lại dùng bút hoạ Lộc Trạch, đều cảm thấy không thể tin nổi.
Có tiểu cô nương đôi mắt lập loè, cơ linh phán đoán có phải Lộc đại tiểu thư nghĩ ra biện pháp mới, tính toán lăn lộn Lộc Trạch hay không.
Mọi người nóng lòng muốn thử, nguyện ý xả giận cho đích nữ Lộc gia.
Lộc U thì vừa có chút mê võng, lại có chút đau đầu.
Cô hồi tưởng quyển sách mà em họ cô viết kia.
Nữ chủ cùng một thứ nữ trong phủ nàng không hợp nhau sao?
Cô không nhớ được.
Bởi vì thứ muội không hợp với nữ chủ có điểm nhiều.
Thứ muội này trong nhà nữ chủ là nữ, hay là nam?
Cô cũng không nhớ rõ.
Bởi vì là truyện trạch đấu mà… Bản thân Lộc U không cảm thấy hứng thú, cô đọc đến nuốt cả quả táo, ấn tượng thật sự không sâu sắc.
Cô còn chưa rõ chồng cô hiện tại là nam, hay là nữ…
Tai nghe là giả mắt thấy là thật.
Lộc U quyết định đi thăm thứ muội Lộc Trạch của cô một lần.
—
Lộc U ra khỏi cửa, đi giữa cổ trạch sâu thẳm.
Các tiểu cô nương nơi này đều không phải đèn cạn dầu, Lộc U ra khỏi cửa, các tiểu cô nương này lập tức hưng phấn đi theo phía sau Lộc U, muốn được thấy đại tiểu thư thu thập tiểu tiện nhân kia.
Trong nháy mắt, tha thướt yêu kiều, các cô nương vây quanh Lộc tiểu thư, có người biết xem ánh mắt, lập tức làm bọn nha hoàn thịch thịch thịch chạy trước, đi xem Lộc Trạch kia đang ở nơi nào.
Có một tiểu nha hoàn đã trở lại, lẩm nhẩm lầm nhầm nói nói mấy câu bên tai một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương này liền cười khúc khích, giữ chặt Lộc U: “Tỷ tỷ, đừng nóng vội, có chuyện thú vị ta muốn nói với tỷ tỷ.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Lộc U nhìn tiểu cô nương mình không nhớ được tên này, thất thần: “Có việc gì chờ ta gặp Lộc Trạch lại nói.”
Tiểu cô nương này vội vàng nói: “Ta muốn nói chính là về nàng ta!”
Lộc U dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn lại.
Vì lấy lòng đích nữ trong nhà, tiểu cô nương không biết tên này từ từ kể ra: “Ngày hôm qua Tứ tỷ tỷ cùng Thất muội muội náo loạn, Tứ tỷ tỷ không cam lòng, hôm nay nhân lúc Thất muội muội đi ngang qua giữa hồ hậu viện, cãi nhau với Thất muội muội. Ta nghe nói, Tứ tỷ tỷ đẩy Thất muội muội xuống nước.”
Lộc U:… Căn cứ ngữ khí đối phương vui sướng khi người gặp họa, cô bước đầu phán đoán Thất muội muội rơi xuống nước kia hẳn là chồng cô, hiện tại là Lộc Trạch.
Tâm tình Lộc U lập tức trở nên cổ quái.
Chó Bồ này!
Quán quân võ thuật toàn quốc Bồ tiên sinh!
Vậy mà anh phải ở trong kịch bản trạch đấu, còn bị con gái đẩy xuống nước?
Quá mất mặt rồi.
Trong lúc nhất thời Lộc U cũng không biết hẳn là nên đi xem náo nhiệt của chồng mình, hay là đồng tình với chồng mình.
Lộc U ho khan một tiếng: “Chúng ta đi xem Thất muội muội.”
Bồ tiên sinh trở thành một cô gái nhỏ, có thể trông giống như cô em chồng Bồ Duyệt không nhỉ?
—
Lộc U vừa nói được vài câu, từ góc rẽ hành lang dài phía trước, có một bóng người từ dưới bóng cây xanh um đi tới.
Ngay từ đầu Lộc U không chú ý, là các tiểu cô nương ở phía sau nàng mồm năm miệng mười nói: “Ồ, Bàn Cổ tự mình bò từ trong nước ra à?”
Lộc U lại nghe được một cái tên xa lạ.
Nàng mờ mịt: “Bàn Cổ lại là ai?”
Tên người trong cái phó bản này có phải có điểm quá nhiều rồi không?
Sau đó Lộc U không đợi các tiểu cô nương trả lời, chính nàng chăm chú nhìn lại, bỗng dưng ánh mắt tập trung, hoàn toàn ngơ ngẩn —
Dưới ánh mặt trời, một tiểu cô nương cả người ướt dầm dề kéo theo tà váy, mặt âm trầm đi về hướng này.
Màu da nàng ta trắng trẻo, con ngươi như núi xa tối tăm, nhưng lại môi hồng răng trắng, búi tóc đã tan một nửa, mấy dúm tóc dài ướt át dán lên gò má.
Lông mi nhỏ dài, sườn mặt thon gọn, thân hình nhỏ nhắn mềm mại, xem ra hơi có chút cảm giác nhu nhược đáng thương.
Thân thể quá gầy.
Chỉ có vóc dáng rất cao.
Tiểu cô nương này kéo theo làn váy còn nhỏ nước của nàng ta, mặt vô biểu tình đi về hướng này.
Mà Lộc U cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái, đã có thể đặt dấu bằng giữa cô gái nhỏ này và chồng cô —
Này, này, này!
Rõ ràng là Bồ tiên sinh bản chuyển giới mà!
Bồ Sĩ Trạch bản chuyển giới cũng không phải rất giống em gái anh, anh càng giống chính mình.
Giống như Bồ Duyệt vẫn oán giận, cha mẹ bọn họ cho Bồ Sĩ Trạch gien diện mạo tốt nhất.
Dáng vẻ nữ tính của Bồ Sĩ Trạch sau khi chuyển giới, thật sự là mi thanh mục tú, thần thái linh vận, lại bởi vì diện mạo vốn là lịch sự văn nhã, chẳng sợ hiện tại Lộc Trạch đang là vẻ mặt âm trầm túm váy đi tới, vẫn có vài phần vẻ đẹp suy nhược, khiến người yêu thương.
Trời cao cho Lộc Trạch một bộ diện mạo bạch liên hoa thanh thuần vô tội, nhưng mà linh hồn Lộc Trạch là Bồ tiên sinh, là một hán tử thô lỗ.
Hắn không biết quý trọng.
Dẫm lên giày thêu, Lộc Trạch sải bước đi, phá hủy vẻ đẹp nhu nhược của bản thân nàng ta.
Lớn lên rất đẹp.
Nhưng mà vóc dáng quá cao.
Sau khi Lộc U nhìn thấy Lộc Trạch, càng thêm lâm vào suy nghĩ sâu xa. Lộc Trạch này, rốt cuộc là nữ, hay là nam?
Nàng nhìn chằm chằm đối phương đánh giá, đối phương lại không thèm nhìn nàng liếc mắt một cái, cũng không nhìn xem các cô nương khác phía sau nàng. Dưới đáy mắt Lộc Trạch không có người, sắp sửa đi qua bên cạnh các nàng.
Nhìn đến cả người Lộc Trạch ướt dầm dề, lại vẫn bình yên mà đứng ở chỗ này, mấy cô nương trong đám tiểu cô nương ở phía sau Lộc U trao đổi ánh mắt, lộ ra biểu tình có chút chột dạ lại cố chống đỡ.
Chuyện Lộc Trạch rơi xuống nước, là các nàng cùng Tứ cô nương trong phủ sắp xếp. Hiện tại chỉ nhìn đến Lộc Trạch, không thấy được Tứ cô nương, trong lòng mấy người bồn chồn, hoài nghi có phải Tứ cô nương xảy ra chuyện gì rồi không.
Mà Lộc U thân là đích nữ Lộc gia, rõ ràng đứng ở chỗ này. Các nàng đã lo lắng Lộc Trạch cáo trạng với Lộc U, lại sợ Lộc Trạch tới tính sổ với các nàng.
Nhưng mà Lộc Trạch giống như không thấy được các nàng, mắt thấy sắp đi qua.
Một tiểu cô nương không phục hô lên: “Thất muội muội, sao ngươi lại thế này! Nhìn thấy đích tỷ còn không thỉnh an!”
Lông mi nhỏ dài nồng đậm của Lộc Trạch chớp cũng không chớp một cái, ánh mắt nàng ta bằng thẳng nhìn đường đằng trước.
Cô nương kia có lẽ ngày thường đã quen được nuông chiều, nhìn thấy có người không để ý tới mình, lập tức sai sử ma ma bên người tiến lên đi túm người.
Ma ma được sai tiến lên túm người cao lớn thô kệch, hình thành đối lập rõ ràng với vóc người nhỏ nhắn mềm mại của Lộc Trạch, hùng hổ đi về phía nàng ta.
Ác ma ma quát: “Tam tiểu thư nói chuyện với ngươi, sao ngươi không biết thỉnh an? Không hiểu chút quy củ nào à!”
Lộc U đứng xem.
Cô vô cùng tò mò ông chồng không biết là nam hay nữ trong mộng này của cô có tính tình thế nào.
Tay ác ma ma kia chạm tới Lộc Trạch rồi, khi đang muốn túm chặt cánh tay Lộc Trạch, Lộc Trạch bỗng nhiên nâng tay. Chúng nữ đang vui sướng khi người gặp họa chờ xem Lộc Trạch có hại, ai ngờ Lộc Trạch trở tay liền bóp lấy tay ác ma ma, lật ra phía ngoài một cái, đau đến ác ma ma kêu thảm thiết.
Lộc Trạch lại nhấc chân đá một cái không nhẹ không nặng lên phần đầu gối cong của ác ma ma.
Trong chớp nhoáng, chúng nữ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đến vị ma ma cao lớn thô kệch kia té ngã trên mặt đất, ôm cánh tay của nàng kêu thảm thiết, mà Lộc Trạch gầy yếu vẫn đứng đến thẳng tắp, căn bản không hề bị kéo ngã.
Lộc Trạch không kiên nhẫn nhìn về phía bên này một cái.
Ánh mắt nàng ta đối diện một cái chớp mắt với Lộc U chúng tinh phủng nguyệt*.
(*chúng tinh phủng nguyệt: người đứng ở trung tâm, được mọi người vây quanh)
Lộc Trạch trầm khuôn mặt mở miệng: “Đừng làm phiền ta.”
Nàng ta cũng không quay đầu lại, mặc bộ quần áo ướt dầm dề kia đi thẳng.
Lộc U đứng yên tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm: …Giọng nói! Giọng nói!
Giọng nói có chút thấp, là loại giọng nói của thiếu niên khó phân nam nữ.
Không phải giọng nói chân chính của Bồ Sĩ Trạch.
Này, này… Lộc U nhướng mày cười, ánh mắt tìm kiếm nhìn bóng dáng chồng cô đang đi xa dần.
Giấc mộng này, thật sự quá thú vị.
—
Lộc Trạch đi rồi, các tiểu cô nương liền bắt đầu mách lẻo Lộc Trạch ở trước mặt Lộc U.
Không ngoài mấy thứ như không lễ nghĩa, không quy củ linh tinh.
Lại là người bên cạnh Tứ cô nương khóc sướt mướt tới nói, Tứ cô nương bị Lộc Trạch đẩy xuống nước, nhờ đại tiểu thư Lộc U làm chủ, hung hăng trách phạt Lộc Trạch một trận.
Lộc U gật đầu: Ừm, nếu mà chồng cô thật sự bị cô gái nhỏ trong nhà đẩy xuống nước, thì vấn đề của chồng cô lại có điểm nghiêm trọng.
Đương nhiên, hiện tại không biết chồng cô là nam hay nữ, vấn đề xem ra cũng rất nghiêm trọng.
Lộc U thở dài: Haiz, lại là một mình mình có ký ức thôi à. Bồ tiên sinh căn bản không có ấn tượng với cô.
Lộc U không am hiểu trạch đấu, các cô nương bên cạnh cáo trạng mồm năm miệng mười nói đến nàng đau đầu, nàng không thể không ho khan một tiếng ngăn lại: “Được rồi, ta sẽ trừng phạt Thất muội muội.”
Các tiểu cô nương không tình nguyện mà ngậm miệng.
Lộc U lại tò mò hỏi các nàng: “Tại sao các ngươi gọi nàng là ‘Bàn Cổ’ vậy?”
Một tiểu cô nương bỡn cợt mà cười.
Nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi xem nàng ta là một cô nương, vóc dáng lại cao như vậy, về sau khẳng định không gả ra được. Vóc dáng nàng ta cao đến không giống như cô nương, không phải giống như Bàn Cổ khai thiên tích địa sao? Chúng ta đều ở sau lưng trộm gọi nàng ta là ‘Bàn Cổ’.”
(*Bàn Cổ: vị thần sáng tạo ra vũ trụ theo Lão Giáo Trung Quốc, có thể sợt gg để xem cụ thể ạ, giải thích có hơi dài, cơ bản ở đây là chê thân thể Lộc Trạch xấu như Bàn Cổ)
Lộc U phụt cười.
Bàn Cổ.
Khụ.
Thật hình tượng.
Lộc U nói: “Vậy Bàn Cổ… A phi, ta là nói, Thất muội muội, hình như thật quái gở?”
Các cô nương khác không cho là đúng: “Phát cáu chứ sao, Bàn Cổ không tự biết chính mình đáng mấy cân mấy lượng.”
—
Lộc U nỗ lực đuổi các cô nương vây quanh nàng đi.
Nàng suy nghĩ, vẫn nên đơn độc gặp chồng cô một lần. Trong toà nhà lớn này, cô cần có người hợp tác. Hơn nữa cô cũng tò mò hiện tại Bồ Sĩ Trạch ở trạng thái gì.
Cân nhắc qua lại, màn đêm buông xuống, Lộc U dẫn theo hai nha hoàn, đi tới biệt viện Lộc Trạch ở, gõ cửa.
Nha hoàn vênh váo tự đắc gọi cửa, không hổ là nha hoàn của Lộc đại tiểu thư: “Thất cô nương, mau mở cửa! Cô nương chúng ta tới thăm ngươi!”
Cửa không mở.
Nha hoàn kia không kiên nhẫn: “Thất cô nương chẳng lẽ không cho cô nương chúng ta mặt mũi sao? Nếu Thất cô nương đắc tội cô nương chúng ta, lão thái thái nơi đó nhất định cũng sẽ không thuận theo.”
Nhưng mà mặc kệ nha hoàn này gọi cửa thế nào, trước sau cửa đều không mở.
Lộc U chờ đến không kiên nhẫn.
Lộc U nháy mắt: “Trực tiếp đá cửa.”
Nha hoàn ho khan một tiếng, cuối cùng vì muốn bộc lộ tài năng ở trước mặt đại tiểu thư, liền lập tức đi lên, dùng hết sức lực một chân đá lên cửa. Sau khi cửa vang lên một tiếng “kẽo kẹt”, từ từ mở ra, cảnh tượng phía sau cửa, dừng ở trong mắt mọi người.
Ánh mắt Lộc U dừng lại —
Nàng nhìn đến Lộc Trạch đứng ở trong phòng, cầm trong tay một thanh chủy thủ, dường như đang ước lượng. Cửa có mở hay không, cũng không có một chút ảnh hưởng nào đến nàng ta.
Chủy thủ trong tay Lộc Trạch vung lên, hướng về phía cổ!
Lộc U lạnh giọng hô: “Thất muội muội!”
Trạng thái dù bận vẫn ung dung của nàng biến mất, thấy được trên cổ thiếu nữ vẩy ra màu máu đỏ tươi, đại não Lộc U trống rỗng, không còn lo được cái gì nữa, không chút nghĩ ngợi mà vọt vào.
Làm gì vậy?
Lộc Trạch muốn tự sát?
Cô không thể nhìn chồng mình bị thương!
Động tác cắt cổ kia của Lộc Trạch vừa nhanh vừa tàn nhẫn, tốc độ Lộc U vọt vào cũng không chậm. Lộc Trạch không rên một tiếng, cổ thấm máu, đổ người xuống, Lộc U ôm chặt lấy nàng ta.
Hai cô nương cùng nhau ngã ngồi trên nền đất, Lộc U hoảng loạn duỗi tay che lại cổ Lộc Trạch, ngăn chặn máu trên cổ nàng ta.
Sắc mặt Lộc Trạch như tuyết trắng, ánh mắt nhìn nàng như băng ngọc.
Ánh mắt Lộc Trạch vi diệu, nghẹn giọng: “Ngươi…”
Đôi mắt Lộc U đỏ lên, nàng một bên nỗ lực ngăn chặn máu trên cổ Lộc Trạch, một bên hô lên với nha hoàn ở cửa bị dọa đến choáng váng: “Thất thần làm gì? Còn không mau đi tìm đại phu?!”
“Vâng vâng vâng!” Nha hoàn bị dạo choáng váng nghe được mệnh lệnh của đại tiểu thư, vội vàng đi ra ngoài.
Mà Lộc Trạch mất máu quá nhiều, ngất đi trong lòng ngực Lộc U.
—
Cũng may Lộc U đại tiểu thư xuất hiện kịp thời, mới không khiến Lộc Trạch cứ vậy bỏ mạng.
Lộc U sợ chuyện Lộc Trạch tự sát làm lớn lên, sẽ bị lão gia lão thái thái trừng phạt, liền tự quyết định áp việc này xuống. Đại phu đi rồi, Lộc U canh giữ ở khuê phòng Lộc Trạch.
Ngọn đèn dầu mơ hồ, mành trướng rủ xuống đất.
Bên cạnh đế đèn khắc hoa, Lộc U ngồi ở cạnh giường, cúi đầu nhìn thiếu nữ tái nhợt gầy yếu trên giường xuất thần.
Cô nhìn khuôn mặt giống như bản chuyển tính của chồng mình này, nhìn đến xuất thần.
Lại không rõ vì cái gì Lộc Trạch muốn tự sát.
Chẳng lẽ là bởi vì ban ngày bị Tứ tiểu thư đẩy xuống nước, Lộc Trạch xấu hổ và giận dữ vô cùng, không muốn sống nữa?
Vì sao lại yếu ớt như vậy?
Lộc U mờ mịt khó hiểu, canh giữ ở bên giường Lộc Trạch, nhìn chằm chằm thiếu nữ đang hôn mê nỗ lực nghiên cứu.
Nhìn nhìn, trong lòng Lộc U vừa động, nghĩ Lộc Trạch hôn mê, có phải chính mình vừa lúc có thể nhân cơ hội này, chứng thực Lộc Trạch trước mắt, là nam hay là nữ không?
Mặt Lộc U hơi hơi đỏ lên, chính thức phân phó bọn nha hoàn đi xuống.
Tim cô đập thùng thùng, tròng mắt linh động xoay chuyển trong hốc mắt, liền bình tĩnh tự nhiên mà vươn tay, kéo đệm chăn ra một khe hở nhỏ, tay hướng phía dưới đệm chăn sờ soạng.
Cô sờ đến!
Lòng bàn tay phát run tê dại, mặt cô lập tức đỏ rực!
Nam!
Lộc Trạch là nam!
Khiếp sợ lại thẹn đỏ mặt, khi tim Lộc U đập kịch liệt lùi tay mình về, cổ tay lại bị một bàn tay nắm lấy.
Cô lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng nhìn lại, thấy Lộc Trạch đã mở bừng mắt.
Lộc Trạch cầm cổ tay trắng nõn của cô.
Lòng bàn tay xoa lấy phần trong cổ tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Lộc U bị anh xoa đến tê dại cổ tay, Lộc Trạch ngược lại gần là nhìn chằm chằm vào cô.
Lộc Trạch chậm rì rì nói: “Lộc tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt quấy rầy nam nhân, liền tính anh là chồng của em, cũng không quá thích hợp đi?”
Lộc U kinh: “… Anh anh anh, anh nhớ rõ em?!”
Màu mắt Lộc Trạch loé lên, thở dài: “U U, đã lâu không gặp.”
Lộc U: “Khi nào thì anh khôi phục ký ức?”
Lộc Trạch: “Anh không khôi phục ký ức.”
Anh ngừng lại, nói: “Anh vẫn luôn có ký ức.”
Lộc U: “…?!”
Gã chó này làm sao vậy?!
Chó Bồ nhớ rõ nàng?!
Bồ Sĩ Trạch ở trong giấc mộng này không bị mất trí nhớ?!
Vậy ban ngày anh nhìn thấy cô, còn không để ý tới cô?!
———————————————————
Lời của editor: Đối với thế giới này tuy là bối cảnh cổ trang nhưng nam nữ chính vẫn có ký ức nên mình sẽ xen kẽ giữa cách xưng hô cổ đại khi bối cảnh truyện trạch đấu cổ đại và cách xưng hô thời hiện đại khi có nam nữ chính với nhau thôi nhé. Nếu mọi người có ý kiến gì khác có thể góp ý với mình luôn ạ. :D