Giữa lúc làm việc, Đường Sĩ Trạch nhận được tin nhắn của Hứa U.
Cô gửi cho anh một cái icon đáng thương.
Đường Sĩ Trạch không để ý đến cô.
Từ trước đến nay khi làm việc anh không bao giờ để ý tới những việc vặt khác, không riêng gì đối với Hứa U.
Trước kia khi Hứa U làm vợ anh hẳn là rất rõ ràng mới đúng.
Nhưng mà lần này anh không để ý tới, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hứng thú gửi tin nhắn của Hứa đại tiểu thư.
Hứa U đang chán đến chết mà spam, gửi cho anh vài cái icon liên tiếp.
Đường Sĩ Trạch vẫn như cũ không để ý tới.
Hứa U gửi một đoạn giọng nói tới.
Thái dương Đường Sĩ Trạch giần giật.
Hôm nay bởi vì khung chat này của cô, anh đã thất thần rất nhiều lần, hiệu suất công việc chậm lại rất nhiều lần, khiến anh muốn nổi trận lôi đình.
Nếu cô là Dư Nhược Nhược, Đường Sĩ Trạch sẽ trực tiếp mắng.
Đường Sĩ Trạch nghĩ đến hôm nay Hứa U sinh bệnh, anh hơi do dự nhưng vẫn mở tin nhắn thoại của cô ra.
Thanh âm Hứa U mềm mại, giống như hàm chứa nước: “Anh làm gì thế, sao không để ý tới em?”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Anh nhẫn nhịn, vẫn trả lời tin nhắn nói: “Đi làm, sao?”
Bên kia dường như chỉ chờ anh trả lời, anh vừa trả lời, tin nhắn thoại tiếp theo liền nhảy ra: “Em muốn ăn que xiên nướng ở hẻm nhỏ sau trường cấp 3 của em.”
Đường Sĩ Trạch: “Bảo dì đi mua cho em.”
Hứa U: “Vì sao anh không mua cho em?”
Đường Sĩ Trạch: “Anh đang làm việc.”
Hứa U: “Anh luôn như vậy.”
Đường Sĩ Trạch ngẩn ra, không biết cô có ý gì. Thư ký Trương gõ cửa tiến vào, đưa một chồng hợp đồng cho anh ký tên.
Thư ký Trương mắt sắc nhìn đến ông chủ cư nhiên đang nói chuyện WeChat, ông ta kinh ngạc một chút, lại vẫn coi như cái gì cũng không thấy được đi ra ngoài. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa, bên cạnh một thư ký liền hóng chuyện giữ chặt ông ta: “Chú cũng thấy rồi đi? Chú nói gần đây có phải ông chủ bắt đầu hẹn hò không? Cháu nhìn thấy hôm nay khi ông chủ đi làm, cổ bị cào một vệt.”
Một đám thư ký trợ lý ánh mắt sáng lên, kéo ghế làm việc lại gần, bắt đầu trộm bàn tán vấn đề cảm tình riêng tư của ông chủ —
“Không thể nào, tôi còn tưởng rằng Dư Nhược Nhược có cơ hội đấy?”
“Dư Nhược Nhược sao còn không trở lại?”
“Hẳn là nhanh thôi? Ngày hôm qua khi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói chuẩn bị trở về làm việc.”
“Đáng thương Nhược Nhược, trở về nếu là phát hiện ông chủ vừa ly hôn liền có niềm vui mới, cô ấy còn không khó chịu chết? Chúng ta có ai không biết cô ấy yêu thầm ông chủ đâu?”
Tổng trợ lý Trương nhìn một cái tấm ngăn pha lê, ho khan nói: “Được rồi, bàn tán một chút được rồi, đừng chậm trễ công việc.”
Khóe môi ông lại treo lên nụ cười kỳ quái, nghĩ thầm tôi biết niềm vui mới của ông chủ chỉ sợ vẫn là Hứa đại tiểu thư.
Haiz, không thể cùng người chia sẻ bí mật thật là là quá khó chấp nhận mà.
—
Đường Sĩ Trạch ký tên xong rồi, mới gõ chữ gửi lại: “Có ý gì? Anh luôn như vậy? Luôn thế nào?”
Hứa U hẳn là thật sự có oán khí sâu nặng với anh, bởi vì bị bệnh mà thanh âm cô khàn khàn mỏi mệt, lại kiên trì muốn nói cho anh:
“Em muốn ăn cái gì uống cái gì chơi cái gì, anh đều sắp xếp những người khác đi làm. Giống như anh bán thân bất toại, bị đứt tay gãy chân vậy.”
Đường Sĩ Trạch trầm mặc, anh mở tin nhắn thoại, nhẹ giọng: “… Anh là vì tiết kiệm thời gian cùng phí tổn.”
Hứa U: “Em mặc kệ, em phải ăn, em muốn anh tự mình đi mua.”
Gân xanh trên trán Đường Sĩ Trạch nhảy thình thịch.
Anh hít sâu một hơi, dứt khoát gọi điện thoại qua.
Sau khi chuyển được, Đường Sĩ Trạch còn chưa kịp chỉ trích cô ảnh hưởng công việc của anh, Hứa U bên kia đã vô cùng ngạc nhiên: “Dì ơi dì ơi, mau tới đây! Trong thời gian đi làm Đường Sĩ Trạch gọi điện thoại cho cháu này!”
Đường Sĩ Trạch lạnh giọng: “Hứa U, đừng có đùa.”
Bên kia Hứa U không gọi tới dì giúp việc, cô ho khan hai tiếng, bị anh vừa mắng, lập tức ủy khuất nổi lên: “Nhưng mà người ta sinh bệnh nha.”
Thanh âm giống như bọc đường cát, vừa mềm vừa mịn.
Xẹt qua trong lòng Đường Sĩ Trạch.
Đường Sĩ Trạch lập tức thất thần.
Anh giật mình đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn đến bên ngoài nhà lầu san sát, ngựa xe như nước, mà trái tim anh, lại như tràn đầy trong tiếng làm nũng mềm mại của cô.
Hứa U nhu nhược vô cùng: “Em sinh bệnh mà, em rất khó chịu. Dì cho em uống thuốc xong, muốn em ngoan ngoãn, nói dì đi ra ngoài mua đồ ăn. U U một người ở nhà, thật là thảm mà.”
Đường Sĩ Trạch hồi lại.
Xuống giường, anh chưa từng thấy bộ dáng này của Hứa U.
Ngày thường Hứa U không phải quát mắng anh, chính là đánh nhau, cãi nhau với anh. Khi nào sẽ mềm mại mà nói chuyện với anh như vậy?
Yết hầu Đường Sĩ Trạch lăn lộn.
Anh hỏi: “Vậy em… Muốn anh làm gì?”
Hứa U: “Em muốn anh nói chuyện với em, muốn anh chăm sóc em. Em không muốn dì, em muốn anh ở nhà. A Trạch, em rất nhớ anh.”
Xuyên qua núi sông năm tháng, một tiếng “A Trạch”, làm hồn phách anh run lên thật mạnh.
Chỉ khi bọn họ mới vừa kết hôn cô mới gọi anh như vậy. Lúc sau không còn có.
Cô trở nên ngọt như vậy, ngoan như vậy.
Mặc kệ cô yêu cầu cái gì, Đường Sĩ Trạch đều phải đáp ứng cô.
Nhưng may mắn là anh nỗ lực áp lực chính mình, lý trí vẫn còn tồn tại. Khi Hứa U yêu cầu, Đường Sĩ Trạch liền lập tức lật xem lịch trình ngày hôm nay của mình, xem có chỗ trống nào có thể xen vào, ngày hẹn nào có thể chậm lại.
Ngoài miệng anh vẫn trêu đùa Hứa U: “A Trạch? Không phải em gọi anh là ‘Chó Đường’ sao?”
Cô gái Hứa U này, không biết từ nơi nào học được lời ngon tiếng ngọt. Cô ngọt ngào nói: “Sao có thể chứ? A Trạch, anh sửa tên khi nào vậy? Để em nhìn xem nào.”
Hứa U vô cùng nghiêm túc mà kéo ra khoảng cách, xem ghi chú trên màn hình di động của mình.
Cô không thể tin nổi mà dụi mắt, không tin nổi chính mình ghi chú Đường Sĩ Trạch là “Chó Đường”.
Hứa U vội vàng sửa lại, vô cùng nghiêm túc sửa lại nick name, còn chụp hình gửi cho Đường Sĩ Trạch.
Cô đổi tên của anh thành “A Trạch yêu quý”.
Đường Sĩ Trạch: “…”
Anh ngồi trên ghế ông chủ, tay chống trán, nhìn đến nick name cô gửi tới, nhịn không được xì cười. Anh nghĩ nếu cô ở trước mặt mình, anh nhất định nhịn không được muốn ôm cô một cái.
Anh trước nay chưa từng thấy bộ dáng Hứa U ngoan như vậy!
Ngoan đến mức khiến lòng anh như nở hoa, hận không thể đưa tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời cho cô.
Tổng trợ lý Trương ở bên ngoài có chuyện muốn hỏi ông chủ, ông nhìn đến ông chủ ở bên trong cười, thần sắc ôn hòa.
Chưa từng gặp một mặt này của ông chủ, thư ký Trương lập tức xoay người rời đi, thoát khỏi hồng thủy mãnh thú nơi này.
Đường Sĩ Trạch còn đang mỉm cười, ôn nhu gọi điện thoại cùng vợ trước của anh: “Chúng ta xác nhận một chút trước, em hiện tại không bị hồn xuyên chứ?”
Hứa U: “A?”
Đường Sĩ Trạch nghiêm túc: “Nào, nói xem chồng trước của em là ai?!”
Hứa U mờ mịt mà yếu ớt trả lời: “Em làm gì có chồng trước chứ, em chỉ có một người chồng, tên là Đường Sĩ Trạch.”
Đường Sĩ Trạch lại lần nữa phụt cười.
Anh xem xong lịch trình của mình, sau khi nhanh chóng điều chỉnh tốt, nhẹ giọng trấn an Hứa U: “U U ngoan, U U lại kiên trì một buổi sáng, buổi chiều anh sẽ về nhà với em, được không?”
Hứa U đáng thương lên tiếng: “Vậy anh sẽ mang que xiên nướng bán trong hẻm nhỏ sau trường cấp 3 của em phải không? Em nói cho anh biết nhé, chính là cụ già luôn đẩy xe kia…”
Đường Sĩ Trạch ngắt lời: “Anh biết.”
Hứa U mê hoặc mà chớp đôi mắt, nói: “Em còn muốn ăn cá.”
Đường Sĩ Trạch khó xử một chút: “Em muốn đồ ăn anh làm? Anh chưa từng làm, nhưng mà có thể thử một lần.”
Hứa U: “Được được được.”
Đường Sĩ Trạch nhịn cười: “Nhưng mà nếu anh làm khó ăn, em còn thấy hãnh diện sao?”
Hứa U: “Anh làm cái gì em cũng thấy ngon.”
Đường Sĩ Trạch bị lời ngon tiếng ngọt hôm nay của cô mê đến đầu óc choáng váng.
Anh nghe được tiếng mở cửa ở đầu kia điện thoại, biết là dì giúp việc đã trở lại, liền dặn dò Hứa U ngoan ngoãn nghe lời dì, ăn cơm ngủ tốt, giữa trưa sẽ anh về nhà với cô.
Ngắt điện thoại, kế tiếp non nửa ngày làm việc, tất cả mọi người đều cảm thấy hôm nay Đường tiên sinh vô cùng dễ nói chuyện. Trong đó có một bộ phận làm nhầm số liệu, phạm vào một lỗi sai không nhỏ, sắc mặt trưởng bộ phận trắng bệch, cảm thấy mình sắp bị sa thải. Ai biết Đường Sĩ Trạch chỉ bảo anh ta sửa lại, viết cái kiểm điểm trừ ít tiền lương.
Tâm tình tốt đẹp của Đường tiên sinh hôm nay, làm người kinh hỉ không thôi.
—
Hứa U chỉ là phát sốt cao, dì giúp việc cho cô uống thuốc, cô ngủ một buổi sáng, liền lấy lại tinh thần, một lần nữa có thể nhảy nhót.
Sau khi Hứa U khỏi bệnh, cô cùng Quan Dĩnh hàn huyên một lát. Cô hứng thú bừng bừng hẹn Quan Dĩnh đi ra ngoài dạo phố, Quan Dĩnh xin lỗi nói rằng mình đang có việc, không thể đi cùng Hứa U.
Hứa U lại nhàm chán mà quấy rầy những người khác, cùng mọi người hàn huyên một lát, liền có điểm cảm thấy không có chuyện gì làm.
Cô trước nay không nghĩ tới đi tìm Đường Sĩ Trạch nói chuyện phiếm.
Mọi người đều biết, chồng trước của cô là người cuồng công việc, một khi bắt đầu đi làm, liền toàn bộ che chắn những chuyện khác. Hứa U ngoại trừ chuyện quan trọng, cơ bản không tìm anh. Mà liền tính tìm anh nói chuyện, cô cũng không trông cậy vào anh có thể trả lời.
Hứa U thật sự không có chuyện gì, dứt khoát trở lại thư phòng, mở bản vẽ của cô ra, bắt đầu cấu tứ truyện tranh của mình. Khó được trong phòng thanh tĩnh, Hứa đại tiểu thư có công việc của chính mình.
Thời gian qua thật mau, dì giúp việc trong nhà tới gõ cửa, hỏi Hứa U: “Hứa tiểu thư, giữa trưa có cần dì nấu cơm không?”
Hứa U lập tức: “Cần cần cần! Dì cứ từ từ, cháu nghĩ xem muốn ăn cái gì rồi gửi thực đơn cho dì.”
Dì giúp việc đáp ứng rồi, ra khỏi thư phòng.
Trong lòng bà kỳ quái, Đường tiên sinh vừa mới hỏi bà chợ bán thức ăn gần nhà nhất ở nơi nào, còn hỏi bà kinh nghiệm làm cá.
Bà còn tưởng rằng công việc của mình hôm nay kết thúc sớm, Đường tiên sinh phải về nấu cơm cho Hứa tiểu thư. Thấy thế nào tư thế này của Hứa tiểu thư…
Chẳng lẽ Hứa tiểu thư tính ăn cơm trưa hai lần?
—
Lúc này, sau khi xe Đường Sĩ Trạch ngừng ở chợ bán thức ăn mà anh đã hỏi rõ ràng, chần chờ một chút, mới đi bộ vào.
Anh ăn mặc tây trang giày da, cùng nơi này không hợp nhau.
Nhưng mà sắc mặt Đường tiên sinh trầm lãnh, làm những người tò mò trộm đánh giá anh phải dời đi ánh mắt.
Đường Sĩ Trạch hỏi người bán cá: “Vợ tôi muốn ăn cá, các người xem bán đi.”
Chủ quán: “Anh muốn loại cá nào?”
Đường Sĩ Trạch nói: “Con gái tương đối thích ăn.”
Chủ quán sửng sốt: “Cá không bán như vậy…”
Đường Sĩ Trạch không vui nói: “Vậy hẳn là ông nên sửa lại sách lược tiêu thụ của mình. Tôi tin là sau khi ông sửa lại, lợi nhuận sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.”
Chủ quán: “…”
Chủ quán tinh thần hoảng hốt thử tùy tiện chọn hai con cá cho Đường Sĩ Trạch.
—
Đường Sĩ Trạch dùng vân tay mở khóa cửa, tiến vào nhà, anh đã ngửi tới mùi cơm từ phòng bếp truyền đến.
Đường Sĩ Trạch lập tức ngây ngẩn cả người.
Mà nghe được tiếng mở cửa, Hứa U cũng thực ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên là không phải trộm vào chứ?
Cô từ phòng bếp hợp với nhà ăn dò đầu ra, nhìn đến là Đường Sĩ Trạch, ngạc nhiên mà trừng lớn mắt. Thấy trong tay anh còn mang theo rất nhiều đồ vật, lại là cá lại là hộp cơm.
Hứa U không thể tưởng tượng: “Sao anh đã trở lại?”
Đường Sĩ Trạch nhìn cô bưng bát cơm từ nhà ăn dò đầu nhỏ ra, anh còn thấy được khóe miệng cô dính một hạt cơm, trong lòng trầm xuống.
Đường Sĩ Trạch giận dữ: “U U!”
Hứa U đã ra khỏi nhà ăn, tò mò mà tới xem sao anh đã trở lại. Anh vừa gọi như vậy, cô liền kinh hách: “Êm đẹp, anh làm gì gọi em thân mật như vậy? Chúng ta rất quen thuộc sao?”
Hứa U nhìn chằm chằm anh mang theo bao lớn bao nhỏ: “Không phải là anh ngoại tình, tới cầu em tha thứ chứ?”
Hứa U thật cẩn thận: “Em không phải tình nhân bé nhỏ của anh sao? Anh ngoại tình còn cần báo cáo với em?”
Đường Sĩ Trạch ha hả.
Biết Hứa đại tiểu thư hết bệnh rồi, trở mặt không nhận người. Buổi sáng còn thân mật mà gọi anh “A Trạch”, hiện tại liền thành bọn họ không thân.
Đường Sĩ Trạch lười đến nói quá nhiều với cô.
Anh nói: “Nhìn WeChat của em đi.”
Hứa U kỳ quái mà lấy ra di động, nhìn đến cuộc nói chuyện trên cùng của mình cư nhiên là với một cái ID xa lạ, gọi là “A Trạch yêu quý”.
Hứa U: “Em bị trộm tài khoản?”
Cô đang muốn xóa cái tên này, bỗng nhiên đầu ngón tay khựng lại, nhận ra chân dung Vịt Donald quen thuộc. Cô mơ hồ nhớ tới cái gì… Nhưng rất mơ hồ.
Hứa U: “Ơ, đây là tên anh mà.”
Đường Sĩ Trạch đang muốn gật đầu, liền nghe thấy Hứa U nói: “Thật là buồn nôn, khi nào em sửa lại nick name buồn nôn như vậy cho anh?”
Hứa U ngay trước mặt Đường Sĩ Trạch, một lần nữa đổi nick name trở lại thành “Chó Đường”.
Đường Sĩ Trạch lập tức giơ tay, vỗ một cái thật mạnh vào đầu cô.
Hứa U đứng ở trước mặt anh, cái trán bị anh chụp một phát kêu “Bang”. Lực tay anh không nhẹ, một cái vỗ khiến cô phải lảo đảo lui về phía sau, nhường đường cho anh đi.
Lúc cô phát sốt, sẽ không nhớ rõ những việc diễn ra khi bị bệnh. Phát sốt này so với uống rượu còn tệ hơn.
Hứa U không thể tin được: “Đường Sĩ Trạch, anh bạo lực gia đình với em?”
Đường Sĩ Trạch mỉm cười: “Chồng trước vợ trước, cũng không phải gia đình, từ đâu ra ‘bạo lực gia đình’.”
Anh đẩy Hứa U ra: “Đừng chặn đường, anh phải làm cá ăn.”
Hứa U: “Anh biết nấu cơm? Không thể nào.”
Cô lại mắt sắc, nhìn đến sau khi Đường Sĩ Trạch vào nhà ăn, ném một cái hộp đồ ăn ở trên bàn. Hứa U tò mò đi mở ra, kinh hỉ nói: “Que xiên nướng! Anh mua que xiên nướng!”
Cô duỗi tay muốn cướp lấy một xiên, lại bị Đường Sĩ Trạch duỗi tay ra chụp bay.
Hứa U không phục, đôi mắt cô nhìn chằm chằm cái bàn, một bên nuốt nước miếng, một bên ghét bỏ nói: “Em nói cho anh biết nhé, que xiên nướng nhà ai cũng không ngon bằng nhà cụ ông ở hẻm nhỏ sau trường cấp 3 của em. Cái này của anh khẳng định không ăn nổi, anh mất công mua rồi.”
Đường Sĩ Trạch mắt lé nhìn cô: “Em thử xem?”
Hứa U làm bộ làm tịch mà cầm một xiên, Đường Sĩ Trạch ôm ngực nhìn cô.
Hứa U ăn xong rồi, nói: “Em biết mà, nhà cụ ông ấy thực ghê gớm, ông ấy làm que xiên nướng ăn ngon như vậy. Bây giờ em đã biết, ông ấy nhất định mở thêm chi nhánh! Có phải ở dưới lầu công ty anh không?”
Đường Sĩ Trạch: “Ha hả.”
Đôi mắt Hứa U cười tủm tỉm: “Chồng trước, em đoán người bán que xiên nướng cho anh nhầm rồi, anh lại không thể ăn cay, chỗ này thả rất nhiều ớt. Không bằng em giúp anh giải quyết nhé?”
Đường Sĩ Trạch: “Ha hả.”
Hứa U: “Anh trừ bỏ ha hả còn biết làm cái gì?”
Đường Sĩ Trạch dựng ngón giữa với cô.
Hứa U: “…”
—
Hứa U gần đây đang sáng tác truyện tranh.
Cô cần có linh cảm.
Kỳ thật cô vốn dĩ cảm thấy không cần sầu, Đường Sĩ Trạch kỳ ba, sẽ cung cấp cho cô linh cảm cuồn cuộn không ngừng.
Nhưng mà Hứa U phát hiện cũng không có.
Bởi vì Đường Sĩ Trạch gần đây giống như đổi tính, cư nhiên thập phần dễ nói chuyện với cô.
Lúc trước cô nói với anh que xiên nướng ăn ngon, anh cư nhiên mỗi ngày đều mang về cho cô.
Hơn nữa thời gian tăng ca buổi tối của anh kịch liệt giảm bớt.
Anh mang công việc về nhà làm.
Gần đây còn luôn là vô duyên vô cớ mà nhìn cô phát ngốc, vô duyên vô cớ mà mỉm cười.
Trong lòng Hứa U có chút lo sợ.
—
Quan Dĩnh hẹn Hứa U ra ngoài, sau khi cùng Hứa U đi dạo phố uống trà chiều.
Quan Dĩnh thấy Hứa U buồn bã ỉu xìu, liền hỏi cô làm sao vậy.
Hứa U nói: “Chồng trước của tớ gần đây luôn nhìn lén tớ, nhìn tớ phát ngốc. Có một lần lúc vẽ tranh ngẩng đầu, tớ nhìn thấy anh ta nhìn chằm chằm tớ mà cười. Tớ nhìn anh ta cười mà muốn bị hù chết.”
Quan Dĩnh mỉm cười.
Quan Dĩnh: “Cậu cảm thấy đây là vì cái gì?”
Hứa U: “Tớ có hai suy đoán, một là tương đối thiên về phía thần học, không quá đáng tin cậy, một mặt khác tớ cảm thấy rất đáng tin cậy.”
Quan Dĩnh vừa nghe liền biết cái thiên về thần học kia không đáng tin cậy.
Nhưng cô ấy vẫn hỏi: “Thiên về phía thần học giải thích là gì?”
Hứa U: “Anh ta bị hồn xuyên.”
Quan Dĩnh: “… Nếu chúng ta đều cảm thấy cái này không đáng tin cậy, vẫn là nói suy đoán thứ hai của cậu đi.”
Hứa U hơi hơi thở dài.
Tay cô nâng má, mắt lộ ra u buồn.
Tâm tình cô hạ xuống nói: “Tớ hoài nghi anh ta yêu người phụ nữ khác, người đó cần tim hoặc gan hoặc phổi hoặc thận của tớ, anh ta nhìn chằm chằm tớ cả ngày, chính là đang tìm thời gian chuẩn bị xuống tay với tớ.”
Quan Dĩnh: “…”
Quan Dĩnh khiếp sợ đến độ không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô ấy lẩm bẩm tự nói: “Thay thận?”
Hứa U che mặt phát sầu: “Dĩnh Dĩnh, tớ thấy sờ sợ, nếu không mấy ngày này tớ đến nhà cậu ngủ được không, tớ không dám về nhà.”
Quan Dĩnh kinh ngạc: “Không không không không…”
Hứa U: “Tớ cần cậu ủng hộ.”
Quan Dĩnh: “Cậu khẳng định nghĩ sai cái gì rồi…”
Cô ấy một bên nỗ lực dẫn đường Hứa U, một bên trộm đặt điện thoại xuống dưới bàn, lướt đến số của Đường Sĩ Trạch.
—
Đường Sĩ Trạch trầm khuôn mặt, tới chỗ Quan Dĩnh kéo vợ trước của anh đi về.
Ba người đứng ở cửa quán trà, Đường Sĩ Trạch cảm thấy mất mặt sâu sắc, muốn mang Hứa U đi.
Hứa U lôi kéo Quan Dĩnh, không chịu đi.
Cái kỳ cảnh này, đặc biệt có ý tứ. Nhân viên quán trà lặng lẽ vây xem, mùi ngon mà bàn tán.
Đường Sĩ Trạch cảm thấy mất mặt đến cực điểm, kéo túm Hứa U, Hứa U lại liều mạng không chịu.
Đường Sĩ Trạch nhìn chằm chằm Hứa U, nỗ lực nhẫn nhịn: “Em rốt cuộc có tật xấu gì, cảm thấy anh muốn lấy thận của em?”
Hứa U đúng lý hợp tình: “Anh không nghĩ vậy, chẳng lẽ còn có thể là bởi vì anh yêu em sao?”
Đường Sĩ Trạch mắt lạnh trừng cô.
Hứa U cứng cổ: “Chẳng lẽ anh còn là Mộ Dung · Tuyết Nhi · Băng · Lý Triệu · U*? Anh nhìn em liếc mắt một cái liền yêu em?”
(các nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung)
Đường Sĩ Trạch: “…”