Chạng vạng một ngày, Lộc Trạch rời khỏi chỗ Lộc U, thuận tiện vòng sang sân bên cạnh, đi gặp vị thư sinh kia.
Lộc Trạch đuổi nha hoàn của mình đi.
Bọn nha hoàn cho rằng Lộc Trạch nhận được mệnh lệnh của Lương phu nhân đi giúp Đại tiểu thư dắt mối nhân duyên, liền yên tâm thoải mái rời đi.
Nguyên Hoài An không nghĩ tới Lộc Trạch sẽ đặc biệt tới thăm hắn, vô cùng kinh hỉ.
Hắn vội nghênh đón tiểu thư vào nhà, khi giúp Lộc thất tiểu thư châm trà, tay vẫn còn run rẩy, còn rải ra một ít nước.
Nguyên Hoài An quay đầu lại, thấy Lộc Trạch đang đánh giá phòng ở của hắn.
Trong lòng Nguyên Hoài An hơi co quắp.
Bởi tuy Lộc gia phú quý, nhưng Nguyên Hoài An bần cùng. Sau khi Nguyên Hoài An vào ở, không thêm đồ gì mới. Trong phòng nghèo rớt mồng tơi, ở trong mắt Thất tiểu thư tất nhiên không giấu được.
Ai ngờ Lộc Trạch quay đầu lại, nhìn hắn một cái, hơi hơi mỉm cười: “Sắp xếp rất gọn gàng.”
Nguyên Hoài An thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ ngồi xuống trong sự khích lệ của người trong lòng.
Hắn mở lời dẫn dắt Lộc Trạch nói chuyện.
Lộc Trạch có lệ đáp lại.
Bởi vì cách Lộc Trạch nói chuyện vĩnh viễn là trạng thái cà lơ phất phơ, Nguyên Hoài An cũng tập mãi thành thói quen, chỉ cảm thấy người trong lòng của chính mình không hổ là mỹ nhân lạnh lùng.
Lộc Trạch ngược lại nhân lúc Nguyên Hoài An uống miếng nước, cắm một câu: “Ngươi thích Đại tỷ tỷ của ta?”
“Phụt —” Nguyên Hoài An phun ra một miệng trà, vạt áo cũng bị hắn phun đầy nước, hắn hoảng loạn đứng lên vỗ vỗ xiêm y, mặt đỏ bừng.
Nghĩ thầm: Thất tiểu thư thật là nghĩ sao nói vậy!
Lộc Trạch phản ứng rất nhanh, ngay lúc hắn phun nước đã chán ghét cúi người về sau né tránh.
Nguyên Hoài An chắp tay thi lễ xin lỗi với Thất tiểu thư.
Hắn sợ Thất tiểu thư hiểu lầm chính mình, vội vàng nói: “Tiểu sinh, tiểu sinh tuyệt không dám tâm mộ* Đại tiểu thư! Đại tiểu thư huệ chất lan tâm*, không phải người tiểu sinh có thể trèo cao. Tiểu sinh tâm mộ… Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.”
(*tâm mộ: có tâm ái mộ)
(*huệ chất lan tâm: khen ngợi người có phẩm chất thanh cao như hoa huệ và tâm hồn hiền dịu như hoa lan)
Hắn nhìn về phía Lộc Trạch, ánh mắt sâu thẳm sáng lạn.
Lộc Trạch rất bình tĩnh.
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, vốn dĩ chính là muốn Nguyên Hoài An di tình biệt luyến*.
(*di tình biệt luyến: chuyển dời tình cảm từ người này sang người khác, đơn giản là thay lòng đổi dạ)
Hắn còn chuẩn bị mượn lý do này để từ chối Nguyên Hoài An.
Chỉ thấy Thất tiểu thư hoàn toàn không có biểu tình ngượng ngùng của cô nương gia sau khi được thổ lộ, hắn ngồi vững vàng, còn nhíu mày nói: “Ngươi lúc trước thích Đại tỷ tỷ của ta, hiện tại lại nói thích ta. Có thể thấy được ngươi không chung thuỷ, hoa tâm phong lưu. Người như ngươi, ta là trăm triệu không thích nổi. Còn thỉnh công tử thu hồi tâm tư của chính mình, chăm chỉ đọc sách đi thi.”
Lộc Trạch dao sắc chặt đay rối*, muốn kết thúc cốt truyện này.
(*đao sắc chặt đay rối: cách xử lý trực tiếp nhất, nhanh nhất nhưng có thể mất lòng nhất cho một vấn đề)
Nguyên Hoài An ngơ ngẩn nhìn gương mặt lạnh lùng, kiều diễm của hắn.
Trong lòng có chút cô đơn.
Lộc Trạch nói xong, đứng lên muốn xoay người rời đi.
Nguyên Hoài An đi nhanh hai bước, hắn hoảng sợ duỗi tay kéo tay Lộc Trạch.
“Bốp!” Lộc Trạch trở tay vỗ lên tay hắn, đánh rơi tay hắn, khi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm.
Đáng thương một thư sinh văn nhược như Nguyên Hoài An, bị Lộc Trạch ngược lại vỗ lên tay như vậy, mu bàn tay hắn nháy mắt đỏ lên một mảnh.
Lộc Trạch cảnh cáo: “Đừng đụng vào ta.”
Hắn có thể chịu đựng bản tính đóng giả nữ tử nói hai câu với một nam tử, nhưng hắn không thể chịu đựng được nam tử ái mộ hắn đụng tới một góc áo của hắn.
Nguyên Hoài An chỉ cho rằng người trong lòng không thích chính mình, tức khắc thất hồn lạc phách. Hắn cười khổ: “Ta cũng không biết đắc tội Thất tiểu thư nơi nào. Nhưng tiểu sinh tuyệt không di tình biệt luyến… Những lời này nói quá đường đột, vì danh dự của tiểu thư, tiểu sinh tuyệt sẽ không nói cho người khác. Ngày đó trong cổ chùa nơi núi xa dưới hoa hạnh bay múa, tiểu sinh vừa gặp đã tâm mộ tiểu thư.”
Lộc Trạch: “…?”
Hắn dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Hoài An.
Đôi mắt hắn đã trừng đến hơi lồi ra rồi.
Cái này thực sự có điểm ngoài dự kiến của hắn.
Hắn được Nguyên Hoài An thâm tình ngóng nhìn.
Nguyên Hoài An kích động nói: “Sau đó gặp lại tiểu thư ở Lộc gia, tuy tiểu thư không nhớ rõ tiểu sinh, tiểu sinh lại chưa dám quên tiểu thư dù chỉ một ngày. Tiểu thư xinh đẹp động lòng người, không phải tiểu sinh có khả năng mơ ước. Nhưng một chữ tình, tiểu sinh chẳng qua chỉ là phàm phu tục tử, sao có thể nhìn thấu? Mỗi tiếng nói cử động của tiểu thư, đều khiến tiểu sinh nhớ mãi không quên!”
(*phàm phu tục tử: loại người phàm tục, ngu dốt, thô lậu)
Lộc Trạch: “…”
Lộc Trạch không thể tin nổi.
Lời Nguyên Hoài An nói làm điên đảo đầu óc hắn.
Hắn trầm mặc sau một lúc lâu, kinh ngạc hỏi: “Cho nên, ngươi nhất kiến chung tình với ta?”
Ngón tay hắn chỉ vào chính mình, nhấn mạnh từ “Ta”.
Nguyên Hoài An ôn hòa mà thâm tình, gật đầu thật mạnh.
Lộc Trạch: “… Ngươi lần đầu tiên gặp mặt khi, căn bản không thấy được U U, chỉ có thấy ta?”
Quen biết hai vị tiểu thư lâu như vậy, Nguyên Hoài An đã biết, có đôi khi Thất tiểu thư sẽ trực tiếp gọi Đại tiểu thư là “U U”.
Nguyên Hoài An cười khổ nói: “Ngày ấy mới gặp trong chùa, vóc người tiểu thư cao gầy, Đại tiểu thư tránh ở phía sau tiểu thư, tiểu thư lại diễm sắc vô song*, tiểu sinh xác thật không chú ý tới Đại tiểu thư.”
(*diễm sắc vô song: sắc đẹp diễm lệ có một không hai)
Lộc Trạch im lặng.
Lộc Trạch cũng có chút hoảng hốt.
Hắn lại nói: “Nhưng sau khi ngươi vào ở Lộc gia, luôn tìm cơ hội đi tìm U U.”
Nguyên Hoài An: “Đó là bởi Thất tiểu thư quá mức lạnh lùng cao ngạo, không kết giao với những người khác trong phủ, chỉ quan hệ tốt với Đại tiểu thư, ngày ngày đều đến chỗ Đại tiểu thư.”
Lộc Trạch càng thêm hoảng hốt nói: “Ngươi muốn làm U U vui mừng, nên đưa chó con cho U U nuôi.”
Nguyên Hoài An cười: “Đó cũng là vì làm Đại tiểu thư ở trước mặt tiểu thư ngươi giúp tiểu sinh nói ngọt hai câu, tiểu sinh lấy lòng Đại tiểu thư, đều là vì có thể nhìn thấy Tiểu thư.”
Lộc Trạch: “…”
Hắn nói: “Sao ngươi lại thích ta?”
Mặc kệ Lộc U xinh đẹp hoạt bát không thích, lại tới thích người giả nữ như hắn?
Quả thật là hắn có điểm muốn dụ dỗ Nguyên Hoài An, nhưng mà còn chưa đến thời điểm hắn lăn lộn, Nguyên Hoài An đã thích hắn… Đây là tật xấu gì?
Nguyên Hoài An nói: “Một chữ tình, nếu tiểu sinh có thể nhìn thấu, sao có thể tới phiền lòng tiểu thư? Tiểu sinh tâm duyệt* Thất tiểu thư, trong lòng tuyệt không có người khác.”
(*tâm duyệt: yêu thích)
Lộc Trạch: “… Ngươi không cảm thấy vóc dáng ta quá cao sao? Ngươi có biết ở Lộc gia ta có biệt danh là ‘Bàn Cổ’ không?”
Nguyên Hoài An nói: “Vóc người tiểu thư thon dài thẳng thắn, này có gì không tốt?”
Lộc Trạch: “Tính tình ta không tốt.”
Nguyên Hoài An nói: “Tiểu thư chỉ là mặt lạnh mà thôi, trên thực tế tiểu thư ham chơi thích cười, chỉ là người khác không thể đi vào trong lòng tiểu thư thôi.”
Lộc Trạch nhìn chằm chằm hắn: “Giá trị vũ lực của ta rất cao, nếu ngươi ta đánh nhau, ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta.”
Nguyên Hoài An cười: “Vậy tiểu sinh đành phải nỗ lực cả đời cũng không làm Thất tiểu thư bực bội, cầu thất Tiểu thư thương tiếc bỏ qua!”
Cúi người chắp tay thi lễ với Lộc Trạch. Lộc Trạch còn muốn tiếp tục mở miệng, lại nghe Nguyên Hoài An nói: “Tiểu thư như vậy, là có ý muốn từ chối tiểu sinh phải không?”
Lộc Trạch tức khắc im miệng.
Trong lòng hắn thoáng cân nhắc.
Sao phải từ chối Nguyên Hoài An?
Từ chối một Nguyên Hoài An, Lương thị còn có thể tìm ra vô số Nguyên Hoài An tới nối dây tơ hồng cho Lộc U; hơn nữa vạn nhất sau khi Nguyên Hoài An bị từ chối chịu kích thích quá mạnh, phát hiện Lộc U thiện lương tốt đẹp, lại đi thích Lộc Đại tiểu thư thì sao?
Lộc Trạch hơi hơi mỉm cười.
Lộc Trạch nói: “Ngươi để ta suy xét hai ngày.”
Nguyên Hoài An không nghĩ tới Thất tiểu thư lại không trực tiếp từ chối, thật sự quá vui mừng.
—
Lộc Trạch uống một chén rượu, gõ gõ cái bàn, nói: “… Tóm lại, chính là như vậy. Từ trước tời nay người ta chưa từng thích ngươi, từ đầu tới đuôi người ta thích đều là ta.”
Lộc U: “…”
Người thất hồn lạc phách, đắc chí với mị lực của chính mình, biến thành Lộc U ngồi ở bên cạnh hắn.
Lộc U bị đả kích.
Trăm triệu không nghĩ ra không phải Nguyên Hoài An bị Lộc Trạch câu mất hồn, mà là từ trước tời nay Nguyên Hoài An chưa từng thích chính mình.
Vậy mà lại thích Lộc Trạch đóng giả nữ nhân!
Nguyên Hoài An mắt mù à!
Lộc U quay đầu nhìn Lộc Trạch bên cạnh nàng.
Bọn nha hoàn không ở trong phòng, Thất tiểu thư liền vắt chân bắt chéo uống rượu, tư thái phải nói là phong lưu phóng khoáng, nào có chút dáng vẻ cô nương gia nào?
Lộc Trạch mạnh hơn nàng ở điểm nào?
Thân là nữ hài tử, lòng tự trọng của Lộc U phải chịu đả kích quá mạnh.
Lộc U tức giận đến mức lập tức nhào sang, hung hăng đấm một quyền lên ngực Lộc Trạch!
Lộc U tức giận nói: “Cái thế giới chỉ xem mặt này, thật sự quá đáng ghét!”
“Nguyên Hoài An biết cái rắm ấy! Hắn dám cùng ngươi cởi quần áo, nhìn xem cấu tạo sinh lý của ngươi như thế nào sao!”
“Các ngươi móc ra so bì lớn nhỏ đi!”
“Hắn dựa vào cái gì chỉ nhìn khuôn mặt của ngươi, đã hoàn toàn xem nhẹ ta, chỉ nhìn đến ngươi chứ?”
Lộc Trạch buồn bã nói: “Không cần nói lời trẻ con, cẩn thận bị cử báo.”
Lộc U: “A a a ta tức chết rồi! Sao hắn có thể coi trọng ngươi chứ! Sao có thể là ngươi chứ!”
Hắn duỗi tay ôm Lộc U vào trong ngực, nghe Lộc U tức giận bất bình mà oán giận. Mặt Lộc U ửng đỏ, là bị chọc tức, cũng là bị nhục nhã.
Lộc Trạch ôm nàng, chỉ là trấn an vỗ vỗ phía sau lưng nàng.
Lộc Trạch nói: “Như vậy không phải phù hợp mong muốn của chúng ta sao?”
Lộc U đáng thương vô cùng: “Này sao có thể giống nhau? Hắn căn bản không phải bị thủ đoạn của ngươi câu dẫn, này chứng minh ta không có một chút mị lực nào, vậy mà lại bại bởi ngươi.”
Lộc Trạch phụt cười.
Hắn nói: “Đó là hắn không có mắt.” Hắn cúi đầu, hôn hai cái trên trán Lộc U.
Lộc U bị hắn ôm, bị hắn hôn lên trán, dần dần bị hắn dỗ xuống dưới. Hắn không giống như ngày thường cười nhạo nàng, ngược lại an ủi nàng, Lộc U ngồi ở trong lòng ngực hắn, tâm tình bình phục một ít.
Nhưng mà vẫn có chút buồn bực.
Lộc U uể oải ỉu xìu hỏi: “Vậy hiện tại ngươi muốn như thế nào?”
Lộc Trạch nói: “Chưa nghĩ ra. Cho hắn chờ hai ngày trước đã. Thật sự không được thì kéo dài tới lúc Nguyên Hoài An rời khỏi Lộc gia đi tham gia khảo thí, chờ hắn trúng Trạng Nguyên, ta lại từ chối hắn cầu thú là được.”
Lộc U ngửa đầu: “Vậy ngươi sẽ bị nương ta đánh chết!”
Phá hôn sự của Lộc U đến không thể nát hơn được nữa.
Lộc Trạch thở dài, hắn ảm đạm nói: “Cũng không có biện pháp nào, đây là báo ứng ta thọc gậy bánh xe.”
Lộc U nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng bị hắn làm cho buồn cười, được hắn ôm vào trong lòng.
—
Kế tiếp mấy ngày, Nguyên Hoài An đều không xuất hiện.
Vì tỏ vẻ chính mình có nguyên tắc, Lộc U sai bọn nha hoàn trả lại chó con cho Nguyên Hoài An.
Nàng không ăn đồ ăn xin.
Nguyên Hoài An không thích nàng, nàng dựa vào cái gì nuôi chó của hắn chứ?
Còn muốn nàng giúp để thông đồng lão công của nàng!
Phi! Nam nhân đều là đồ chó má, không có kẻ nào tốt!
Đôi tỷ muội tốt Lộc U và Lộc Trạch này, vẫn giống như ngày xưa, ngồi dưới hoa uống rượu nói chuyện phiếm, trên bàn đá đặt một mâm điểm tâm tinh xảo.
Sau khi Lộc U uống một chén rượu, ghé vào trên bàn, nói: “Thật là phiền toái.”
Lộc Trạch nhìn xuống nàng: “Ngươi phiền cái gì?”
Lộc U ngẩng đầu: “Cả ngày bị nhốt ở trong một cái sân không ra ngoài được, ngươi không cảm thấy nhàm chán sao?”
Lộc Trạch nói: “Không phải có ngươi cùng bị nhốt với ta sao?”
Lộc U ghé vào trên bàn ngửa đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi lời ngon tiếng ngọt như vậy, ta cũng không thể cùng ngươi liên tiếp, lên, giường, chỉ có thể tiếc nuối mà phát thẻ người tốt cho ngươi.”
Lộc Trạch a một tiếng.
Hắn nói: “Ô ngôn uế ngữ*, hành vi súc sinh, ta không hiếm lạ.”
(ô ngôn uế ngữ: lời nói thô tục, ô uế, bẩn thỉu)
Lộc U bị hắn phóng khoáng hào sảng chính nghĩa chấn động một phen.
Sau đó lại trợn trắng mắt.
Nghĩ thầm hắn cũng chỉ biết nói thôi.
Lộc U nói: “Thất muội muội à, ngươi biết cốt truyện thông thường của truyện trạch đấu là cái dạng gì không?”
Lộc Trạch nói: “Còn không phải là chị em dâu tranh tới tranh đi, ngươi khi dễ ta, ta trả thù lại người à? Còn có thể như thế nào?”
Lộc U nghĩ nghĩ, nói: “Một vài truyện trạch đấu muốn dính chút điểm phong cảnh bên ngoài, thông thường sẽ làm nữ chủ nghĩ cách ra ngoài, nữ giả nam trang cũng được, đi làm buôn bán, kiếm tiền, có đôi khi còn có thể đề cập đến chính đấu*. Tích tiểu thành đại, đôi khi có thể làm thay đổi thế cục.”
(*chính đấu: đấu tranh chính trị)
Lộc Trạch vốn không có hứng thú với việc biên kịch cốt chuyện này.
Nhưng hắn cảm thấy hứng thú với lão bà hắn.
Lộc Trạch liền hứng thú hỏi: “Cho nên ý của ngươi là muốn nữ giả nam trang, đi ra khỏi nhà, làm buôn bán kiếm tiền?”
Lộc U nghĩ nghĩ.
Nàng lại bò về.
Lộc U uể oải nói: “Đáng tiếc ta không có hứng thú với tiền.”
Lộc Trạch: “…”
Lộc U nói: “Ta không thích tiền một chút nào, không có gì dùng, đủ ăn đủ uống là được, muốn nhiều như vậy làm gì?”
Lộc Trạch cười: “Ngươi nói như vậy, đối với một người thích tiền như ta tới nói, thật muốn một cái tát vỗ chết ngươi.”
Lộc U ha ha cười rộ lên.
Mi mắt cong cong.
Cô đương nhiên cũng biết là bởi vì từ nhỏ sinh hoạt giàu có, mới không có theo đuổi với tiền. Cách nói làm màu này, cô cũng chỉ nói một câu trước mặt Bồ Sĩ Trạch, đùa chồng cô một chút.
Lộc U nói: “Dù sao ý của em là, em không thích như bây giờ. Trong tiểu thuyết gốc vì giữ được danh dự đích nữ của mình, nữ chủ vẫn luôn tranh đấu với bọn tỷ muội. Trước khi nàng xuất giá đấu với tỷ muội, sau khi xuất giá đấu với chị em dâu. Còn trộn lẫn chuyện hoàng gia, với các quý phụ kinh thành vừa là lợi dụng vừa là giao hảo. Liều mạng cả đời, cuối cùng nhận kết cục đại đoàn viên, sinh nhi dục nữ. Có ý nghĩa gì?”
“Không riêng nữ chủ, trong câu chuyện này, các phòng của Lộc gia đều đang đấu nhau. Tựa như gia đình em trong hiện thực, các cô các chú các bác của em, mỗi ngày đều nghĩ đến kế thừa di sản. Ba mẹ em rõ ràng không thích đối phương, lại bị hai nhà lôi kéo liên hôn, không phải cũng là vì kế thừa tài sản sao? Hơn nữa đám con riêng của nhà chúng em, ha, chính là quá náo nhiệt.”
“Em họ em chính là nhìn không thấu, hoặc là dứt khoát lấy nhà em làm bản gốc, mới sáng tác tiểu thuyết này.”
“Nhưng mà em không thích. Em không muốn cuộc đời của em lãng phí tại đây.”
“Ở trong hiện thực em dọn khỏi nhà lớn, chính là muốn cách xa đám thân thích đó một chút, không muốn tranh tài sản với bọn họ.”
“Ở trong hiện thực em đều đã rời xa bọn họ, ở trong tiểu thuyết này, em sẽ thích trở nên giống như bọn họ sao?”
Lộc U ngẩng đầu nhìn không trung, lẩm bẩm tự nói: “Anh biết nằm mơ, cái gì khiến em thích nhất không?”
“Là có thể thoát khỏi thế giới vốn dĩ của mình, đi xem phong tình dị quốc, đi thể nghiệm cuộc sống hoàn toàn không giống trong hiện thực, là đi du lịch. Em đặc biệt muốn vừa đi vừa chơi ở dị thế giới, tựa như “Kiếm Minh Thiên Sơn”, anh và Vân Diễn Nhi mang theo em, một đường ăn một đường chơi, nhìn bất đồng phong cảnh.”
Lộc U rũ mí mắt xuống, chán nản nằm bò: “Mà không phải giống như bây giờ, bị nhốt ở lồng chim, ngoại trừ con đường gả chồng này, đâu cũng không đi được.”
Lộc Trạch lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu.
Lộc Trạch nói: “Vậy ở trong giấc mộng này, tái giá cho ta một lần nữa đi.”
Lộc U: “A?”
Lộc Trạch nhẹ giọng: “Thế giới trạch đấu này lễ giáo nghiêm ngặt, vô cùng không thân thiện với nữ tử. Tuy là nương ngươi thương ngươi, kỳ vọng của nàng đối với ngươi cũng là gả chồng sinh con, cả đời tiếp tục bị nhốt trong nhà giam. Nhưng mà nếu ngươi gả cho ta, ta sẽ mang ngươi đi chơi khắp nơi, ngươi không cần bị nhốt trong nhà giam.”
Lộc U nói: “Nhưng mà nhân ngôn đáng sợ, thế giới này sẽ nói chết ta.”
Lộc Trạch nhẹ cười.
Rũ mắt nhìn nàng.
Đáy mắt hắn đựng đầy tình cảm, hỏi: “Ta tận lực bảo vệ ngươi, nhưng mà nếu đồn đãi vớ vẩn quá nhiều, ta cũng không phải vạn năng. Phải xem chính ngươi có để ý hay không.”
Lộc U nhìn chằm chằm hắn thật lâu.
Nàng cười rộ lên, ánh sáng lưu động trong mắt như nhảy ra, nàng nói: “Ta không để bụng! Ta cư xử khác người, ta muốn đi chơi khắp nơi!”
Nàng nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng ngực Lộc Trạch, ôm chặt hắn.
Trong lòng nàng vui mừng.
Nói: “A Trạch, cho nên ngươi rốt cuộc tính toán từ bỏ đóng giả nữ nhi, khôi phục thân phận nam nhi sao? Ngươi tính toán ra khỏi toà nhà này?”
Lộc Trạch: “Đúng vậy.”
Lộc U nhỏ giọng: “Ta biết ngươi vẫn luôn không thích thế giới này, ngay từ đầu còn muốn rời đi, sau lại là bị ta cuốn lấy phát phiền mới ở lại. Nhưng ta biết ngươi chỉ là sống qua ngày, không có một chút hứng thú nào đối với thế giới này.”
Nàng ngửa đầu: “Ngươi hiện tại cuối cùng cũng có hứng thú, vì ta, muốn đua sự nghiệp?”
Lộc Trạch niết mũi nàng.
Hắn nói: “Ngươi mơ đẹp lắm. Ta là nhàn đến nhàm chán, tính toán đổi hoàn cảnh.”
Hai người nhìn nhau cười.
Lộc Trạch cúi đầu.
Lộc U ngửa đầu đón nhận. Hai người hôn môi.
Trao đổi hơi thở.
—
Nguyên Hoài An đi đến lối vào sân, vốn đang ngượng ngùng muốn hỏi thăm Đại tiểu thư tin tức gần đây của Thất tiểu thư.
Hắn thấy bọn nha hoàn trong viện đều đi mất, mà Thất tiểu thư ôm Đại tiểu thư vào trong ngực.
Hai cô nương nhắm mắt, khuôn mặt tú mỹ kề sát, tóc mây kim thúy*. Thất tiểu thư nâng mặt Đại tiểu thư, Đại tiểu thư ôm phía sau lưng Thất tiểu thư.
(*tóc mây kim thuý: miêu tả vẻ đẹp của người con gái với mái tóc dài bồng bềnh như mây phủ thêm sắc màu của vàng bạc đá quý từ vật liệu trang trí trên tóc)
Gió nóng phất qua người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nguyên Hoài An trợn mắt há hốc mồm, tinh thần hoảng hốt: “…”