Một năm nay ở thành phố Phong Châu, Thẩm Thư Dư đi về mười lần, mỗi lần có lẽ ở nhà hai ngày, nói cách khác trong thời gian một năm cô ở nhà nhiều lắm cũng hai mươi ngày.
Ông ngoại và bà ngoại của Thẩm Thư Dư ngày trông đêm ngóng mong cô quay về huyện An Hồng để phát triển. Đối với một cô gái mà nói, phiêu bạc bên ngoài quanh năm luôn sẽ khiến người nhà lo lắng. Tuy rằng Thẩm Thư Dư ở thành phố Phong Châu còn có chị họ Thẩm Cửu Cửu chăm sóc, nhưng dù sao Thẩm Cửu Cửu cũng có gia đình của mình.
Lại nói Thẩm Cửu Cửu sau khi kết hôn luôn bận bịu với sự nghiệp của mình, năm ngoái chị ấy mới mang thai, đến giờ đã được bảy tháng. Thời kỳ đầu mang thai chị ấy ốm nghén rất nặng, cũng khiến cho chị ấy bản thân lo chưa xong, đâu có nhiều thời gian để quan tâm đến Thẩm Thư Dư.
Người nhà không biết một năm nay Thẩm Thư Dư ở thành phố Phong Châu có bạn trai Phó Chước chăm sóc, ngay cả loại chuyện cảm mạo cũng ở cấp bậc cảnh giới. Tuy rằng chị họ Thẩm Cửu Cửu mang thai, nhưng anh rể Hạ Thần cũng thay Thẩm Cửu Cửu luôn quan tâm đến tình hình gần đây của Thẩm Thư Dư.
Một năm nay ở thành phố Phong Châu, Thẩm Thư Dư sống rất vui vẻ. Nhưng vui thì vui, dù sao cũng không phải quê nhà của mình.
Con người ai cũng có cảm giác lá rụng về cội, hơn nữa có một lần Thẩm Thư Dư trò chuyện với bà ngoại qua video cô nhìn thấy bà cụ khóc nói nhớ cô, trong lòng cô bèn có kế hoạch muốn quay về huyện An Hồng.
Nhưng nếu phải trở về huyện An Hồng, Thẩm Thư Dư nghĩ thầm giữa cô và Phó Chước chắc chắn sẽ xuất hiện một tình huống: xa cách.
Hiện nay phòng làm việc của Phó Chước nằm ở thành phố Phong Châu, ở đây có mấy trăm nhân viên làm việc, không có khả năng nói buông là buông. Cũng bởi vì điều này mà sau khi tốt nghiệp Thẩm Thư Dư thuận theo tình hình ở lại làm việc tại trung tâm đào tạo của chị họ, bây giờ nghĩ lại cô cũng nên trở về.
Thẩm Thư Dư nghiêm túc đề cập tới chuyện này với Phó Chước. Giữa hai người họ gần như không có gì không nói được, cũng không quen giấu tâm sự ở trong lòng.
Thẩm Thư Dư nói đến chuyện muốn quay về huyện An Hồng, Phó Chước im lặng một lúc rồi hỏi cô: “Em có kế hoạch khi nào trở về chưa?”
“Em còn chưa nghĩ xong.” Thẩm Thư Dư ngồi trên sô pha ôm hai đầu gối của mình, “Có lẽ càng nhanh càng tốt.”
Phó Chước gật đầu, anh đứng bên quầy bar bếp đang hâm nóng sữa cho Thẩm Thư Dư. Cô không biết anh có ý gì, cô chẳng nói gì chỉ phồng má nhìn anh cách đó không xa.
Cô có thói quen uống sữa, gần như mỗi tối đều sẽ uống một cốc, thế nên mỗi tối Phó Chước sẽ theo thói quen hâm nóng một cốc sữa cho cô, tính ra anh đã hâm sữa cho cô một năm trời.
Lò vi sóng phát ra một tiếng “đinh”, Phó Chước bưng sữa qua.
“Trở về cũng phải, dù sao em ở đây không có người thân bạn bè nào.” Phó Chước nói xong tự nhiên đưa sữa cho Thẩm Thư Dư, sau đó anh ngồi bên cạnh cô ôm lấy cô.
Thẩm Thư Dư đang cầm cốc sữa, cô nghiêng đầu nhìn Phó Chước: “Anh hy vọng em đi à?”
Phó Chước cắn lỗ tai Thẩm Thư Dư: “Anh ước gì em ở trong lòng anh cả đời.” Anh nói xong vươn tay xoa bóp người cô, “Dạo này gầy rồi?”
“Cũng gần vậy, chỉ gầy hai ba cân thôi.” Thẩm Thư Dư nói.
Dạy học không phải là một việc thoải mái, sau khi làm cô giáo mới có thể hiểu được. Trước đây Thẩm Thư Dư còn phải đặc biệt kiểm soát việc ăn uống không để mình béo lên, bây giờ cô hoàn toàn không cần kiểm soát bản thân mà còn có thể gầy xuống.
Phó Chước theo thói quen hôn cổ Thẩm Thư Dư, anh hít sâu một hơi nói: “Anh đã nhờ người xem nhà ở huyện An Hồng.”
“Hở?” Thẩm Thư Dư không hiểu.
Phó Chước nói: “Vào sáu tháng cuối năm anh sẽ dần dần chuyển phòng làm việc đến huyện An Hồng. Huyện An Hồng là nơi tốt, non xanh nước biếc cảnh đẹp. Giao thông phát triển, cách Thượng Hải cũng gần.”
Thẩm Thư Dư ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật sao?”
“Ừ.” Khóe miệng Phó Chước mang theo ý cười thản nhiên, “Một năm nay cảm ơn em đã vì anh ở lại thành phố Phong Châu. Hai năm trước phòng làm việc còn ở trong quá trình chế tác phim điện ảnh, khó mà nói chuyển là chuyển ngay. Hiện giờ bộ phim đã hoàn thành, thế nên từ nửa năm trước anh đã sai người xem xét khu vực và nhà cửa ở huyện An Hồng.”
Thẩm Thư Dư không nói gì, trái tim lại tràn đầy ngọt ngào.
“Căn nhà chọn ở vị trí trung tâm thành phố, cách nhà em không xa lắm, căn đó sau này coi như là nhà tân hôn của chúng ta. Về phần phòng làm việc thì anh chọn vị trí cách nhà em khá gần, chừng hai km thôi.” Phó Chước nói rất tự nhiên, “Anh tính toán như vậy, sau này em ở đâu thì anh ở chỗ đấy.”
Lời yêu thương êm tai nhất trên đời này cũng chỉ thế thôi.
Thẩm Thư Dư cảm động xoay người ôm lấy Phó Chước, cô hôn lên môi anh. Nụ hôn do vợ chủ động vĩnh viễn ngọt ngào nhất, Phó Chước đáp lại một cách nồng nhiệt.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Thẩm Thư Dư vươn tay lau nước bọt óng ánh ở khóe môi anh, cô thẹn thùng hỏi anh: “Sao anh không nói những điều đó cho em biết?”
Phó Chước cười nói: “Em đâu có hỏi.”
Thực ra anh muốn cho cô một bất ngờ. Thấy cô vui như vậy, trong lòng anh cũng vui theo.
Một năm nay Phó Chước đương nhiên nhìn thấy những gì Thẩm Thư Dư trao ra, cô là một người con gái có nhà của mình lại vì anh mà ở nơi không người thân thuộc, anh đều biết cả.
Tình cảm là do hai bên cùng vun đắp, người con gái của anh tuy rằng rất hướng nội và ngại ngùng, nhưng cô hoàn toàn thật lòng thật dạ đối xử với người khác.
Thẩm Thư Dư thật sự vui vẻ, cô hôn chụt lên môi Phó Chước mấy cái: “Chồng ơi, sao anh tốt thế chứ.”
“Có thể không tốt à?” Phó Chước cười, “Không tốt một chút thì làm sao cưới được vợ hả?”
Vợ anh tốt vậy, lỡ như anh không tốt một chút bị người khác cuỗm đi thì làm sao đây?
Hơn nữa anh sẽ đối tốt với cô cả đời.
= = =
Sau khi xác định kế hoạch trở về huyện An Hồng, Thẩm Thư Dư ở thành phố Phong Châu chưa được một tháng thì thật sự trở về. Con người cô thực ra luôn hiểu rõ bản thân muốn làm gì, hơn nữa cũng không kéo dài.
Từ khi lên đại học đến một năm sau khi tốt nghiệp, Thẩm Thư Dư đã ở thành phố Phong Châu năm năm trời, cô đã có tình cảm sâu sắc đối với nơi này. Phải thật sự rời khỏi, trong lòng cô cũng có chút không nỡ. Vả lại khi nhìn thấy mấy cây anh đào trong sân, cô liền buồn rầu: “Sau này không ăn được làm sao đây?”
Cây anh đào do Phó Chước trồng năm ấy mãi đến năm nay mới ra quả, Thẩm Thư Dư nhìn thấy quả trên cây lớn lên từng chút một, trong lòng khỏi nói vui vẻ biết bao. Một mình cô ăn không hết, hễ là bạn bè quen thân thì đều được cô tặng một giỏ, còn rất tự hào nói là do bạn trai cô tự trồng. Không chỉ thế, cô còn đặc biệt chuyển phát nhanh về nhà cho ông bà ngoại còn có họ hàng thân thích để mọi người thưởng thức, gặp ai cũng khoe khoang là do Phó Chước trồng.
Phó Chước ngược lại không lo lắng, anh nói: “Chuyển thẳng những cây này tới An Hồng luôn.”
Thẩm Thư Dư ngạc nhiên: “Cái này cũng được à?”
“Sao không được chứ?” Phó Chước đi vòng cái sân một vòng rồi nói, “Tiếc là mảnh sân tươi tốt này không thể chuyển đi cùng.”
Điều đáng tự hào nhất của căn biệt thự này chính là sân vườn, vừa to lớn lại rộng rãi. Bởi vì Thẩm Thư Dư thích hoa, cho nên Phó Chước tự trồng hoa cỏ đầy sân. Cây cối dễ di chuyển, nhưng hoa cỏ thì không.
Thẩm Thư Dư cũng rất lưu luyến.
Có điều Phó Chước còn nói: “Căn nhà này đã tăng giá gấp mười lần so với hồi anh mua lúc trước.”
“Lợi hại thế à.”
Phó Chước gật đầu: “Ban đầu vì không muốn ở ký túc xá nên anh định tùy tiện mua một căn hộ, sau đó suy nghĩ dù sao cũng phải ở thoải mái tự tại, thế là chọn một chỗ như vậy.”
Tính ra căn biệt thự này từ hồi mua tới giờ đã được tám năm, thời gian quả thật trôi qua trong chớp mắt.
Phó Chước nhìn nơi mình đã ở tám năm trời, anh thế mà cũng có chút hoài niệm, anh nói với Thẩm Thư Dư: “Nơi này có rất nhiều hồi ức của chúng ta, đặc biệt rất nhiều lần đầu tiên.”
Từ lần đầu tiên này luôn dễ dàng khiến Thẩm Thư Dư hiểu sai.
Cơ mà hai người họ thật sự có rất nhiều lần đầu tiên xảy ra ở đây.
Phó Chước nắm tay cô đi tới cửa nhà, anh nói: “Còn nhớ năm đó sinh nhật anh em bấm chuông cửa nhà anh không?”
Thẩm Thư Dư đỏ mặt: “Nhớ chứ.”
Sao có thể không nhớ, đó chính là lần đầu tiên cô lấy dũng khí đi tỏ tình, còn là mười hai giờ đêm gõ cửa nhà Phó Chước.
Bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy lúc đó mình thật sự điên cuồng, sao cô dám ở lại chỗ này vào đêm hôm khuya khoắt đợi đến mười hai giờ?
Phó Chước thở dài thật sâu, anh ôm Thẩm Thư Dư vào lòng nói: “Cả đời anh sẽ không bao giờ quên được ngày hôm ấy, đó là món quà trân quý nhất mà anh nhận được trong đời này, cảm ơn em.”
Cho nên dù căn biệt thự này tăng giá gấp trăm lần, anh cũng sẽ không bán đi.
“Không cần cảm ơn đâu.” Thẩm Thư Dư cười đến ngọt ngào, “Bởi vì anh đáng giá mà.”
Cơ thể to lớn của Phó Chước lồng lấy Thẩm Thư Dư, dẫn cô đi về phía trước cửa: “Nào, em đẩy cửa đi.”
Trong lòng Thẩm Thư Dư cảm thấy là lạ, cô nghiêng đầu nhìn anh nhưng vẫn nghe lời đẩy cửa ra. Cánh cửa từ từ bị đẩy ra, ngay sau đó rơi vào tầm mắt chính là cánh hoa hồng đỏ phủ kín lối đi.
“Trời ơi, anh lại muốn chơi trò lãng mạn gì đây?” Thẩm Thư Dư che miệng vừa mừng vừa sợ.
Phó Chước ở sau lưng cô đặt tay lên vai cô, anh đẩy nhẹ cô hướng về phía bên trong: “Em đi vào sẽ biết.”
Cánh hoa hồng xếp thành một hình trái tim, còn xếp thành mũi tên hướng về phía trước.
Thẩm Thư Dư theo mũi tên đi qua, chỉ chốc lát sau cô lại thấy hình trái tim xếp bằng ngọn nến. Sau đó lại theo mũi tên xếp bằng ngọn nến đi lên lầu, toàn bộ đều là cánh hoa hồng.
Rốt cuộc trong nhà biến thành như vậy từ khi nào?
Thẩm Thư Dư gấp gáp muốn khám phá nhiều bí ẩn hơn, cô cẩn thận theo hướng dẫn của cánh hoa hồng đi về phía trước, không nỡ giẫm lên những cánh hoa xinh đẹp thơm ngát này.
Tới lầu hai, rơi vào tầm mắt chính là một bức tranh sơn dầu rất lớn, là cô.
Thẩm Thư Dư nhìn là biết đây là nét vẽ của Phó Chước.
“Anh vẽ khi nào thế?” Cô quay đầu hỏi anh.
Phó Chước giữ khuôn mặt thần bí, nói: “Bí mật.” Anh còn nói, “Em lại đi về phía trước đi.”
Còn có bất ngờ gì nữa à?
Thẩm Thư Dư tiếp tục đi theo cánh hoa hồng, cô trông thấy một chiếc áo cưới xinh đẹp.