Hôm nay Phó Chước thay một chiếc áo khoác màu xanh biếc, tư thế đứng thẳng tắp cộng thêm mái tóc ngắn ngủn bắt mắt lại đầy tinh thần kia, quả thực sẽ khiến người ta nghĩ lầm anh là một quân nhân. Có một người đàn ông như vậy hộ tống, dọc đường đi quả thật không người khác phái nào dám tới gần Thẩm Thư Dư.
Nhưng điều mà người ta không biết chính là khi Phó Chước chơi xấu thì càng khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Vòng tay của anh rất rộng rất ấm, cũng rất…mạnh mẽ.
Thẩm Thư Dư rất sợ lân cận tiểu khu có người biết mình, cô giãy dụa nói: “Phó Chước, anh mau thả tôi ra đi.”
Cô không thể phủ nhận ban nãy mình chợt nóng đầu muốn cho anh một cái ôm, cơ mà cô mau chóng tỉnh táo lại, ai ngờ Phó Chước hành động nhanh hơn.
Phó Chước gần như trong nháy mắt nắm được tâm tư của Thẩm Thư Dư, anh đương nhiên không có khả năng bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
“Không muốn thả.” Anh nói thật, cô gái trong lòng mềm yếu khiến anh nổi lên ý nghĩ muốn bảo vệ. Anh muốn cứ ôm như vậy mãi.
Nhưng rốt cuộc anh có chừng mực, lúc Thẩm Thư Dư nghẹn đỏ mặt chuẩn bị ra tay dạy dỗ anh thì anh buông cô ra trước: “Ừm, em lên đi.”
Thẩm Thư Dư chẳng hề nói tạm biệt với anh, cô kéo hành lý của mình đi thẳng vào trong tiểu khu. Nhịp tim cô đập thình thịch, trên khuôn mặt dường như còn nhiệt độ cơ thể của lồng ngực anh.
Người này sao lúc nào cũng lưu manh thế hả.
Nhưng Thẩm Thư Dư lại không nhịn được cười lên một tiếng.
Sau khi nhìn Thẩm Thư Dư đi vào tiểu khu, Phó Chước bèn lên chiếc taxi ban nãy chạy thẳng tới nhà ga. Tài xế xe taxi vui tươi hớn hở, rảnh rỗi tán gẫu với Phó Chước: “Đưa bạn gái về nhà à.”
Phó Chước cười nói: “Đó là bà xã của tôi.”
Thẩm Thư Dư nghe được những lời này e rằng lại muốn nói anh là một tên lưu manh. Nhưng Phó Chước quả thật nhận định cô rồi. Theo đuổi được cô là chuyện sớm hay muộn thôi, cưới cô làm vợ cũng là chuyện sớm muộn. Cho nên cô chính là bà xã của anh.
Chuyến xe sớm nhất tới thành phố Phong Châu là vào nửa tiếng sau, Phó Chước mua vé trên di động, lần này may mắn vẫn còn ghế hạng thương gia. Trước đây Phó Chước đi xa không phải ghế hạng nhất thì là hạng thương gia, hai lần này cùng Thẩm Thư Dư thể nghiệm mùi vị ngồi ghế hạng hai. Anh không chỉ cảm nhận được mùi vị ngồi ghế hạng hai, mà còn cảm nhận mùi vé hạng xoàng.
Khác với Thẩm Thư Dư tối qua ngủ ngon, tối qua Phó Chước nằm trên giường khó chịu không ngủ được, nguyên nhân chủ yếu là anh luôn nghĩ tới cô.
Người ngủ ngay tại nhà mình, Phó Chước mang chút lòng xấu xa có thể đến phòng cô làm chút gì đó. Trên thực tế Phó Chước quả thực có nghĩ tới, dù gì anh cũng là một thanh niên khỏe mạnh, không có chút ý nghĩ thì ngược lại không bình thường chút nào, nhưng anh lập tức xóa đi những ý nghĩ kia trong đầu. Anh thật sự sợ hãi nếu làm vậy sẽ không thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, ngược lại càng đẩy cô đi xa hơn.
Cứ từ từ đi, Phó Chước nghĩ vậy.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui anh lại cảm thấy, mẹ kiếp cũng chậm quá đi. Con đường lấy kinh của Đường Tăng cũng không xa xôi như vậy chứ?
Một giờ trưa, Phó Chước ngồi chuyến xe lửa đang chạy nhanh như gió.
Hạng thương gia rộng rãi lại thoải mái, còn có thể nằm xuống ngủ một giấc. Tối qua Phó Chước không ngủ ngon, hơn nữa hồi sáng đứng ba tiếng đồng hồ cũng mệt, anh dứt khoát bổ sung giấc ngủ. Anh gần như vừa nhắm mắt là ngủ ngay, im lặng nhắm mắt lại, không ngáy cũng không nói mớ.
Bên này khi Thẩm Thư Dư về đến nhà thì đã là mười hai rưỡi trưa, đã qua thời gian ăn trưa.
Bà ngoại nhìn thấy Thẩm Thư Dư bèn kích động kêu lên một tiếng, bà cụ vội vàng kéo cô đi về phía bàn ăn: “Con đói bụng rồi phải không, trên đường đã ăn gì chưa?”
Thẩm Thư Dư lắc đầu, hỏi bà ngoại: “Mọi người đã ăn trưa chưa ạ?”
“Ăn rồi.” Bà ngoại nói xong thì đẩy những món ăn Thẩm Thư Dư thích tới trước mặt cô, “Con ăn trước mấy món nhẹ, lát nữa hẵng ăn cơm.”
Lúc Thẩm Thư Dư cầm lên đôi đũa thì nhớ tới Phó Chước cũng chưa ăn trưa.
Lúc nay anh ấy đã trở về rồi nhỉ?
Nhớ tới lần trước anh ở lại đây mấy ngày, Thẩm Thư Dư nghĩ trong lòng, lần này anh ấy có ở lại đây không nhỉ?
Ăn xong bữa trưa, Thẩm Thư Dư định đi rửa bát đũa của mình thì bị bà ngoại ngăn lại: “Con mau đi nghỉ ngơi một lúc, để bà rửa cho.”
Thẩm Thư Dư không thấy mệt, cô vòng quanh bà ngoại như theo đuôi: “Dạo này sức khỏe của bà thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Thời gian trước bà cụ bị cảm, lần này phải mất một tháng bà cụ mới khỏe lại.
“Đã tốt rồi.” Bà ngoại cười hì hì, hai má mũm mĩm đầy thịt.
Thẩm Thư Dư không nhịn được véo má bà ngoại một cái, xúc cảm cực kỳ mềm mại. Cũng chẳng biết tại sao, Thẩm Thư Dư đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ của Phó Chước khi véo má mình.
Bà ngoại nói: “Bà và ông ngoại con định năm nay về quê mừng tết, con đi không?”
Thẩm Thư Dư không có ý kiến, gật đầu đáp: “Con muốn đi ạ.”
Hồi nhỏ Thẩm Thư Dư lớn lên ở quê, cô có một phần tình cảm đối với nơi đó. Hiện tại ông bà ngoại ở lại đây cũng là vì Thẩm Quế Văn hiếu thảo muốn đưa hai cụ ở lại bên cạnh để tiện chăm sóc. Nhưng đối với cụ già trấn nhỏ này tuy tốt nhưng dù sao cũng không phải nơi mình sinh sống cả đời.
“Con được nghỉ đông bao lâu?” Bà ngoại hỏi.
Thẩm Thư Dư đáp: “Qua rằm tháng giêng ạ.”
Thời gian nghỉ đông của trường đại học cũng rất dài, vả lại Thẩm Thư Dư không định làm thêm vào kỳ nghỉ đông này, ngẫm lại cảm thấy rất tốt đẹp.
Năm ngoái vào thời điểm này cô đang học lớp mười hai, bận rộn học tập, cũng dành thời gian đi làm thêm, bây giờ nhớ lại đều là hồi ức đau khổ. Sau khi lên đại học thì thoải mái hơn một tí, dù sao việc học hành không nặng nề như hồi trước.
Bà ngoại rửa bát xong rồi thần bí lấy ra một hộp anh đào trong ngăn tủ trong tủ lạnh đưa tới trước mặt Thẩm Thư Dư, bà cụ nói: “Ông ngoại con mua cho con đó.”
Thẩm Thư Dư nhìn thấy quả anh đào hai mắt bèn tỏa sáng: “Ông ngoại tốt nhất!”
“Ngày hôm qua ông ấy ra ngoài đánh bài thắng được một trăm đồng, vui vẻ mua hai cân, nói là hôm nay con trở về đúng lúc có thể ăn được.” Bà ngoại nói xong lại tấm tắc hai tiếng, “Cơ mà quả anh đào cũng mắc quá đi.”
“Đúng ạ, đắt lắm, sau này ông bà đừng mua nữa.” Thẩm Thư Dư vừa nói đừng mua thì đã cầm lấy một trái bỏ vào trong miệng.
Cô đưa quả anh đào tới bên miệng bà ngoại, bà cụ cũng nếm thử một trái, cười nói: “Ngọt lắm.”
Hai bà cháu nhiều ngày không gặp mặt ngồi cùng nhau trò chuyện rất lâu. Hồi nhỏ hơn phân nửa thời gian đều do bà ngoại chăm sóc Thẩm Thư Dư, theo một mức độ nào đó mà nói thì tình cảm với bà ngoại hình như còn thân thiết hơn với mẹ.
Bà ngoại nói: “Trong khoảng thời gian này mẹ con bận lắm, phải tới ba mươi Tết mới được nghỉ. Bà với ông ngoại con định mấy hôm nữa trở về quê, bên kia cũng đã lâu không ở, phải dọn dẹp sạch sẽ.”
Thẩm Thư Dư lơ đãng lắng nghe, thuận tiện đăng ảnh quả anh đào vừa mới chụp lên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: [Quả anh đào tình yêu của ông ngoại, món mình thích nhất.]
Sau khi đăng lên vòng bạn bè Thẩm Thư Dư thoát ra trang chủ của wechat, bỗng chốc cô thấy được cái tên Phó Chước nằm ở hàng đầu tiên trong cột bạn thân trò chuyện.
Anh ấy chắc là về rồi nhỉ?
Bà ngoại tiếp tục nói bên tai Thẩm Thư Dư: “Tiểu Ngư muốn ở đây thêm mấy hôm nữa, hay là theo ông bà về quê?”
Thẩm Thư Dư không nghĩ nhiều nói ngay: “Con cùng ông bà trở về.”
Đối với loại trạch nữ thâm niên cô đây ở đâu cũng giống nhau, ngược lại cô có chút nhớ nhung cảnh đẹp non sông nước biếc ở vùng quê kia.
Ma xui quỷ khiến, Thẩm Thư Dư gửi một tin nhắn cho Phó Chước: [Anh đi chưa?]
Hiện tại một giờ hơn, chắc là anh ăn trưa rồi?
Nhưng Phó Chước ở bên kia lại đang ngủ, căn bản không nhớ tới chuyện ăn cơm. Chờ khi Phó Chước từ từ tỉnh lại thì đã là hai tiếng sau. Anh duỗi lưng, mới vừa bấm mở di động thì nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Thư Dư gửi qua hai tiếng trước.
Thật là hiếm thấy, cô nhóc kia lại chủ động gửi tin nhắn cho anh, thế là anh lập tức trả lời: [Tôi mới vừa thức dậy.]
Trùng hợp là lúc ấy Thẩm Thư Dư cũng vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Bởi vì Thẩm Thư Dư luôn có thói quen ngủ trưa nên cô và bà ngoại trò chuyện không bao lâu thì trở về phòng đi ngủ. Thời gian nhàn nhã như vậy dường như rất hiếm có, thế nên Thẩm Thư Dư vừa nằm xuống là ngủ ngay, không lo không sầu. Nhưng trước khi ngủ cô vẫn không nhịn được đưa mắt nhìn wechat. Đây là lần đầu tiên Phó Chước lâu vậy còn chưa trả lời tin nhắn cho cô.
Lúc này Thẩm Thư Dư đang nép mình trong ổ chăn ấm áp, không cần lo tới thời gian đi học, cũng không cần gấp gáp đi làm thêm, cô tiện tay trả lời Phó Chước: [Anh ngủ trên xe sao?]
Phó Chước gửi sang tấm ảnh chuyến xe lửa.
FZ: [Ừ.]
FZ: [Rốt cuộc không cần đứng nữa.]
Thẩm Thư Dư biết anh cố ý.
Vừa tỉnh ngủ Phó Chước cảm thấy hơi đói bụng. Thế là anh mua một hộp cơm trưa, chụp ảnh hộp cơm gửi cho Thẩm Thư Dư xem.
FZ: [Bữa trưa xa hoa.]
Giờ đã ba giờ hơn anh mới ăn cơm trưa.
Trong lòng Thẩm Thư Dư có chút áy náy. Phó Chước không ngại đường xa đưa cô trở về, ngay cả cơm trưa cô cũng không cho người ta một miếng.
Phó Chước ngược lại không cảm thấy gì, chỉ là đồ ăn trên xe lửa thật khó ăn.
Dù sao ở trên xe nhàn rỗi không có gì làm, Phó Chước bèn hỏi Thẩm Thư Dư: [Có thể mở video không?]
Thẩm Thư Dư từ chối trước tiên: [Không thể.]
FZ: [Trong nhà có người?]
Tiểu Tiểu Thư: [Bà ngoại tôi cũng ở đây.]
FZ: [Ừm.]
FZ: [Vậy chờ bà đi rồi chúng ta hãy mở video?]
Thẩm Thư Dư mỉm cười trả lời: [Tôi không thèm mở video nói chuyện với anh.]
FZ: [Như vậy sao được.]
FZ: [Em muốn tôi nghẹn chết à?]
Sao anh cứ nói như hai người có cái gì với nhau ấy.
Tiểu Tiểu Thư: [Nghẹn chết anh.]
FZ: [Nghẹn chết tôi thì em làm sao hả?]
Tiểu Tiểu Thư: [Không thèm để ý tới anh nữa, tôi phải rời giường.]
FZ: [Gửi qua tấm ảnh giường chiếu cho tôi xem đi.]
Tiểu Tiểu Thư: [Anh cút đi.]
FZ: [Ô, giận rồi.]
Năm phút sau…
FZ: [Tôi sai rồi.]
FZ: [Này.]
FZ: [Bà xã đại nhân.]
Thẩm Thư Dư bùng nổ trong nháy mắt: [Đừng gọi tôi như thế!]
FZ: [Vậy phải kêu thế nào? Em dạy tôi đi.]
Tiểu Tiểu Thư: [Anh đứng đắn đi, không thì tôi thực sự phớt lờ anh đó.]
FZ: [Ừ.]
FZ: [Tiểu Ngư, tôi gọi em là Tiểu Ngư được không?]
Chữ cuối cùng trong tên của Thẩm Thư Dư hài âm với từ “ngư”, thực ra mọi người trong nhà luôn gọi cô là Tiểu Ngư.
Tiểu Tiểu Thư: [Ừm, người trong nhà của tôi cũng gọi tôi như vậy.]
Phó Chước nhìn thấy, vậy không được rồi anh muốn mình phải đặc biệt, thế là tự quyết nói: [Vậy tôi gọi em là Tiểu Ngư Nhi.]
Tiểu Tiểu Thư: [……]
Có khác nhau sao?
FZ: [Đây là biệt danh chỉ thuộc về tôi.]
Thẩm Thư Dư bất đắc dĩ nhìn tin nhắn này, cô cũng không biết nên trả lời ra sao.
Ngày đầu tiên nghỉ ở nhà, Thẩm Thư Dư ngủ trưa xong thì đi bộ một vòng trong phòng khách, thế nhưng cô phát hiện hơi nhàm chán. Cô sực nhớ giáo viên còn cho bài tập nghỉ đông, cô bèn ngoan ngoãn vào phòng mình làm bài tập.
Bốn giờ hơn Phó Chước xuống xe lửa, thuận tiện báo cáo một câu cho Thẩm Thư Dư. Nhưng Thẩm Thư Dư đang nghiêm túc làm bài tập, không kịp thời trả lời tin nhắn. Thế là Phó Chước ngồi trên xe taxi nhàm chán lướt xem vòng bạn bè ở wechat, mới lướt chưa được mấy cái thì anh thấy được bài đăng ba tiếng trước của Thẩm Thư Dư.
Anh quay lại hỏi Thẩm Thư Dư: [Em rất thích ăn quả anh đào?]
FZ: [Tôi mua cho em mười cân.]
Thẩm Thư Dư vừa quay đầu thì nhìn thấy tin nhắn này, cô trả lời: [Không cần.]
FZ: [Vậy tôi trồng mấy cây anh đào cho em, chờ mấy năm sau cây kết trái tự em đến hái ăn.]
Thẩm Thư Dư chẳng tin anh biết trồng anh đào gì đó, thế là tiện tay trả lời: [Được.]
Nhưng cô không ngờ là ba năm sau mình thật sự có thể ăn được quả anh đào do Phó Chước tự tay trồng, trái nào cũng to lại ngọt.