• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Chước dẫn Thẩm Thư Dư xuống xe, quả thật đưa cô tới tòa lầu lân cận nói là xem nhà. Thẩm Thư Dư dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

“Phó Chước, rốt cuộc làm thế nào anh mới không quậy đây.”

Phó Chước hít nhẹ một hơi, nói: “Em ở cùng tôi.”

Từ hôm giao thừa đến giờ, một mình anh ở tại nơi lạ lẫm, lần đầu tiên cảm giác được cô độc là gì.

Phó Chước e là muốn lấy ra trái tim mình đặt ở trước mặt Thẩm Thư Dư.

Thẩm Thư Dư không phải không cảm nhận được sự chân thành của Phó Chước, nếu nói trước đây cô không tín nhiệm Phó Chước, hiện tại cô không tín nhiệm bản thân. Từ nhỏ đến lớn cô là một người tự mình biết mình, một người đàn ông như vậy cô làm thế nào mới có thể xứng đôi với anh?

Hai người đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thư Dư đỏ bừng. Nhìn thấy đôi mắt đầy mong đợi của Phó Chước, cô cắn môi gật đầu.

Phó Chước thở phào như là sống sót sau vụ tai nạn, anh kéo cô đến một tiệm trà sữa gần đó mua hai cốc trà sữa.

Nói tới trà sữa, tiệm trà sữa của Phó Chước trong thời gian kỳ nghỉ này buôn bán rất tốt. Bởi vì từng làm thêm ở tiệm trà sữa cho nên mỗi lần Thẩm Thư Dư đi ngang qua tiệm trà sữa khác cô đều mang cảm giác thân thiết vô cớ.

Đối với cách pha chế trà sữa hai người họ phần lớn có thể đoán ra một phần, thế là đối diện cốc trà sữa vừa làm xong hai người uống một ngụm cùng tỏ vẻ không ngon.

“Dùng bột kem không ngon bằng tiệm của chúng ta.” Phó Chước nói.

Thẩm Thư Dư gật đầu: “Nguyên liệu của tiệm chúng ta thực ra đều là hàng tốt nhất.”

Dù sao cũng là thương hiệu chuỗi, tại nhiều phương diện quả thật tốt hơn những tiệm trà sữa khác rất nhiều. Sau khi Phó Chước mua lại tiệm trà sữa anh cũng không vì tiết kiệm chi phí mà lựa chọn nguyên liệu kém hơn, coi như là có tâm.

Trà sữa không ngon, Phó Chước dứt khoát lấy cái cốc trên tay Thẩm Thư Dư cùng với cốc của mình cùng ném đi.

“Này!” Thẩm Thư Dư tỏ vẻ đáng tiếc.

Tuy rằng trà sữa không ngon bằng tiệm của bọn họ, nhưng dù gì cũng tốn mười mấy đồng.

Phó Chước nói: “Không ngon thì không uống, đừng miễn cưỡng bản thân. Tình cảm cũng vậy.”

“Anh cũng biết à.” Thẩm Thư Dư giả vờ tức giận nhìn Phó Chước.

Phó Chước gật đầu: “Tôi đương nhiên biết rồi. Vì vậy cùng lý lẽ, nếu thích thì đừng ép bản thân không thích.”

Anh thả con tép bắt con tôm.

Thẩm Thư Dư im lặng, cô nghiêng đầu nhìn sang một bên không định tiếp lời của Phó Chước.

Lúc này thời gian không sớm không muộn, thật sự gượng gạo, hai người cứ đi không có mục đích.

Cứ đi cứ đi mãi, đúng lúc đi ngang qua một trung tâm mua sắm. Bên ngoài tòa lầu có một màn hình lớn, đang phát trailer của bộ phim chiếu Tết mới nhất.

Phó Chước đầy hào hứng, giống như đứa nhỏ nói với Thẩm Thư Dư: “Xem phim không? Tôi nghe nói có mấy bộ chiếu Tết hay lắm.”

Nghĩ lại cũng hưng phấn, anh vẫn chưa cùng Thẩm Thư Dư xem phim đâu.

Thẩm Thư Dư lắc đầu, hỏi lại anh: “Không phải anh đã nói hôm nay trở về sao?”

Anh nhướng mày với cô: “Tôi cũng có thể không quay về.”

Nói hết lời, Phó Chước trực tiếp kéo Thẩm Thư Dư đi về phía thang máy, mục tiêu là rạp chiếu phim ở trên lầu.

Thang máy chạy lên từ từ, Thẩm Thư Dư hơi thẫn thờ. Cô không giãy dụa cũng không nghĩ tới bỏ đi, lại tùy hứng lần nữa.

Chỉ là khi nhìn thấy chàng trai cao lớn cường tráng bên cạnh, Thẩm Thư Dư đột nhiên có một chút hưng phấn.

Ai có thể đoán được sự việc sẽ diễn biến thành thế này chứ? Rõ ràng vào đêm giao thừa hai người như là không còn chút khả năng nào.

Mấy hôm nay Thẩm Thư Dư bắt đầu từ từ thử chấp nhận ngày tháng không có Phó Chước quấn lấy, cũng để trái tim mình dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng mới qua mấy ngày thôi? Hôm nay đúng lúc là mùng bảy, thời gian một tuần. Anh cứ vậy đột ngột xuất hiện trong thế giới của cô, như là muốn dấy lên một trận sóng lớn cuồn cuộn trong trái tim cô.

Rạp chiếu phim tấp nập vào ngày mùng bảy.

Kỳ nghỉ Tết vẫn chưa kết thúc, học sinh tiểu học được nghỉ chạy tán loạn xung quanh đại sảnh rạp chiếu phim, vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Thư Dư cũng có nghe nói về bộ phim mà Phó Chước nói, hôm nay lúc quay về huyện An Hồng cô đã nghĩ mình tranh thủ chút thời gian đến rạp xem bộ phim này.

“Tôi mua vé rồi, nửa tiếng sau bắt đầu.” Phó Chước ôm hai túi bỏng ngô đứng trước mặt Thẩm Thư Dư, anh nhoẻn miệng cười tươi, vui vẻ tựa như cậu bé được ăn kẹo.

Đây là Phó Chước không coi ai ra gì, lại vì cô mà dè dặt từng li từng tí. Nghĩ đến hai người từ khi quen biết tới giờ, thế mà như là trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng.

Lúc Thẩm Thư Dư ở trên xe buýt nghe nói mấy hôm nay anh đều ở huyện An Hồng, trái tim cô đã mềm nhũn.

Con người anh sao cố chấp đến thế.

Rốt cuộc cô tốt chỗ nào, để anh bằng lòng đối xử chân thành như vậy?

Tính toán xem phim xong có lẽ phải tới sáu giờ, Thẩm Thư Dư bèn gửi tin nhắn cho mẹ nói buổi tối tụ tập với bạn bè không về nhà ăn cơm. Thẩm Quế Văn ở đầu bên kia cũng trả lời rất nhanh, bà chẳng hề ngờ vực về “buổi tụ tập” năm mới của con gái.

Thẩm Thư Dư thở sâu một hơi, cô nhìn Phó Chước nói: “Lát nữa xem phim đàng hoàng.”

Cô coi như tiêm mũi phòng ngừa trước, cảm thấy con người anh sẽ không thành thật.

“Ừm!” Phó Chước gật đầu.

Mặc dù người đến người đi trong đại sảnh, bóng dáng cao ráo của Phó Chước cùng dáng vẻ thùy mị dịu dàng của Thẩm Thư Dư đều thu hút sự chú ý của người ta. Tổ hợp trai xinh gái đẹp thật là bổ mắt.

Cách giờ chiếu còn nửa tiếng, Phó Chước đẩy phía sau lưng Thẩm Thư Dư tới trước máy gắp thú.

“Chơi trò chơi đi, xem mười xu ai có thể gắp được thú bông.” Phó Chước nói xong liền chuẩn bị đi mua đồng xu.

Thẩm Thư Dư không quan tâm lắm về máy gắp thú, cô luôn cảm thấy chơi thứ này chính là đang ném tiền. Giá cả một con thú gắp được đi mua một con cũng còn dư, hơn nữa có một số loại máy gắp thú cài đặt không cho người ta gắp được.

Phó Chước anh là một người mua nhà cũng không chớp mắt, đương nhiên không thèm để ý chút tiền lẻ.

Thấy anh chuẩn bị đi mua, Thẩm Thư Dư vội vàng chắn trước mặt anh: “Để tôi đi mua, anh đã mua vé xem phim rồi.”

Phó Chước nghe vậy mỉm cười nhường đường, lúc này anh không giành chút tiền lẻ này ngoan ngoãn ở một bên nhìn Thẩm Thư Dư mua đồng xu.

“Một người mười xu phải không?” Thẩm Thư Dư hỏi.

Phó Chước gật đầu: “Em mua thêm mười cái cho tôi đi, tôi sợ mình không gắp được.”

“Ờ.” Thẩm Thư Dư thành thật mua thẳng hai mươi xu cho Phó Chước. Bản thân cô mười cái là đủ rồi, gắp được hay không cũng chẳng sao.

“Nhìn xem có con nào em thích không?” Phó Chước hỏi Thẩm Thư Dư.

Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Con nào cũng được.”

Không có thứ đặc biệt thích hoặc là đặc biệt không thích.

Thẩm Thư Dư nhìn quanh một vòng rồi đi tới trước máy gắp thú chuyên gắp gấu trúc. Phó Chước đi theo qua hỏi: “Em thích gấu trúc hả?”

Thẩm Thư Dư không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, cô chỉ nói: “Đó là bảo vật quốc gia.”

Phó Chước ở bên cạnh ung dung thốt ra một câu: “Em là báu vật của tôi.”

Thẩm Thư Dư nghe vậy trừng mắt liếc Phó Chước, sau đó cô bỏ hai xu vào trong máy. Lần gắp đầu tiên, móng vuốt kẹp được một con gấu trúc, nhưng lúc kẹp lên trên thì run một cái con gấu trúc lại rớt xuống. Thẩm Thư Dư chưa bỏ cuộc, cô thử lại lần nữa kết quả vẫn vậy.

Cô không khỏi oán trách: “Cái móng vuốt kẹp thú bông này căn bản là có vấn đề.”

Phó Chước hùa theo: “Đúng rồi, làm như vậy khiến cho bảo bối nhà chúng ta chẳng gắp được.”

Giọng điệu của anh như là dỗ dành con nít.

Ban nãy ở bên cạnh có một vị phụ huynh dẫn theo con mình đi gắp thú, bạn nhỏ không gắp được bèn khóc lên, ba của đứa nhỏ đã dỗ dành như vậy.

Thẩm Thư Dư tức giận quay đầu đánh cánh tay Phó Chước một cái, bảo anh im miệng.

Phó Chước cười cợt nhả ở bên cạnh Thẩm Thư Dư tiếp tục xem cô gắp thú.

Thẩm Thư Dư bị nhìn cảm thấy không thể phát huy thực lực của mình, cô đuổi Phó Chước sang máy gắp thú bên cạnh, bảo anh đừng quấy nhiễu mình.

Phó Chước nghe lời đi một bước tới cái máy gắp thú bên cạnh cái máy của Thẩm Thư Dư.

Lúc này đến phiên Thẩm Thư Dư xem Phó Chước trình diễn.

Hai xu bỏ vào máy, Phó Chước bắt đầu gắp thú lần đầu tiên trong đời. Anh chà tay, khí thế hừng hực, người không biết còn tưởng rằng anh muốn ra trận đánh giặc. Nhưng chỉ nhìn thấy anh giữ tay cầm trò chơi, ấn nút thả xuống… kết cục nhận được giống như đã từng quen biết.

Thẩm Thư Dư không nhịn được “phì” cười một tiếng, có cảm giác thích thú huề nhau. Cô còn tưởng rằng anh lợi hại bao nhiêu.

Phó Chước không hề cảm thấy mất mát đối với thất bại của bản thân, ngược lại nhìn thấy được nụ cười của Thẩm Thư Dư khiến anh cũng vui vẻ theo.

Dù sao hai người đều là “đồ vô dụng”, Thẩm Thư Dư không có áp lực tâm lý gì, tiếp tục bỏ xu vào gắp thú. Nhưng trong nháy mắt Thẩm Thư Dư chỉ còn lại hai đồng xu. Đối mặt hai đồng xu còn lại trong lòng bàn tay, Thẩm Thư Dư rất không cam lòng.

Phó Chước ở bên cạnh nhìn cô một cái, anh rộng rãi hào phóng đưa cho cô một nửa đồng xu trong tay mình, anh dương dương tự đắc với cô: “Nào, anh trai tặng em chơi.”

Thẩm Thư Dư không cần, cô trả lại đồng xu của Phó Chước, lại vui vẻ đi mua thêm mười xu.

Ngay khi Thẩm Thư Dư xoay người, Phó Chước “thuận lợi” gắp được một con thú bông trong đời. Thẩm Thư Dư quay đầu lại tỏ vẻ khó tin nhìn anh. Theo lý thuyết cô nên không cam lòng, nhưng cô lại mang cảm giác vui sướng cùng thắng lợi.

Phó Chước đưa con thú bông gắp được cho Thẩm Thư Dư, anh nhìn cô từ trên cao xuống: “Có muốn tôi truyền thụ chút kinh nghiệm cho em không?”

Thẩm Thư Dư tỏ vẻ khinh thường: “Không muốn.”

“Đừng khách sáo mà.” Anh nói xong thì đi tới bên người cô.

Trong đám đông Phó Chước vốn đã cao, anh cao hơn Thẩm Thư Dư một cái đầu. Anh đi đến phía sau Thẩm Thư Dư gần như cả người ôm lấy cô, cơ thể dính sau lưng cô, hai tay nắm lấy hai tay cô.

Thẩm Thư Dư căn bản chưa kịp phản ứng với mọi thứ thì bản thân đã bị Phó Chước bao trùm. Hơi thở của anh khiến cô quen thuộc, như là tối hôm đó anh đè cô trên cửa hôn môi. Trái tim Thẩm Thư Dư vô cớ đập “thình thịch” rất nhanh, hai chân theo phản xạ cũng hơi mềm nhũn.

Lòng bàn tay anh rất to rất nóng. Ngược lại tay cô hơi lạnh, mu bàn tay bóng loáng.

Phó Chước nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Thư Dư, anh kề sát bên tai cô, dùng lời thì thầm chỉ có cô nghe được: “Nào, bắt đầu dạy học.”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính chẳng hề khác thường khi đặt trên người anh, ngược lại có vẻ gợi cảm biếng nhác. Trước kia Thẩm Thư Dư chưa bao giờ hiểu được sức hấp dẫn là gì, nhưng giờ cô đã biết rõ. Một khi Phó Chước dùng giọng điệu như vậy kề sát bên tai cô, cô giống như bị hút vào vực sâu, không thể tự kềm chế.

Lúc này Phó Chước nắm tay Thẩm Thư Dư chuẩn bị bắt đầu dạy học. Nhưng ngay sau đó anh lơ đãng trước, không nhịn được hôn lên lỗ tai cô một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK