• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Tiểu Thuần phát hiện mấy ngày cô không đến công ty, đã không theo kịp thời đại, thế giới thay đổi quá nhanh, tự cô OUT rồi.


Đáng lẽ cô không biết chuyện Ngô Kì Vũ phải đi, việc này là nghe từ miệng Cung Triệt. Nên vấn đề tặng hay không tặng quà, cô đã không thèm suy nghĩ nữa. Chỉ có câu giữ gìn sức khoẻ, ngoài ra, đều là dư thừa.


Tiếp theo chính là, thư kí Hứa phòng tổng giám đốc nghỉ hộ sản đã trở lại, cô không thể chiếm ghế người ta được, thế là phải trả chỗ. Cung Triệt cho làm thêm một phòng ở ngoài nữa, để cô với thư kí Hứa ngồi chung. Vì cuối năm có rất nhiều công việc cần phải giải quyết, thế là cô vẫn phụ trách công việc cũ, còn công việc mới thì chờ sau tết bố trí lại.


Tiếp theo là, tin đồn lúc trước nói Hạ Phi Sắc có quen biết với Cung Triệt, nên mới được lựa chọn làm người phát ngôn. Nhưng thật ra không phải, trợ lý Ngô-Ngô Kì Vũ mới quen biết với Hạ Phi Sắc, nghe đồn hai người là bạn học đại học, quan hệ không nhỏ, còn với Cung Triệt chẳng hề quen biết.


Mọi người cảm thấy không moi được gì trong vụ tai tiếng tình ái, liền chuyển qua Ngô Kì Vũ và cô trợ lý Ninh văn phòng tổng giám đốc, vì còn vài người nhớ đến topic trên diễn đàn X trước đó, vì sau khi Ngô Kì Vũ làm rõ, nói đêm đó Ninh Tiểu Thuần ở cùng với anh, mọi người liền cảm thấy Ngô Kì Vũ và Ninh Tiểu Thuần có mắc mứu. Nhưng giờ phút này bạn gái chính thức Dương Vi của trợ lý Ngô xuất đầu lộ diện, người ta ăn mặc xinh đẹp lịch sự, thân mật ôm tay Ngô Kì Vũ xuất hiện ở party, mấy cô thổn thức không thôi, cõi lòng tan nát.


Còn thêm, giám đốc Cố Minh Vũ trong lòng của mấy cô còn lại ở Hoàn Nghệ cũng là hoa đã có chủ, người đó là Đại tiểu thư của Lạc thị, dáng vẻ trong sáng động lòng người, tuấn nam mỹ nữ, trời sinh một đôi, giết chết ao ước của người ngoài. Tim mấy cô lần nữa nát bét, nhất là trưởng phòng tài vụ Lý, quả thật là bi ai muốn chết.


Cho nên, khi Ninh Tiểu Thuần và Cung Triệt cùng nhau xuất hiện trong hội trường party, ánh mắt mọi người như tia lazer bắn lên bọn họ, bởi vì đêm nay mấy cô chịu đả kích quá lớn, tổng giám đốc cao cao tại thượng, sự tồn tại như thần thánh nếu cũng thuộc về người khác, trái tim các cô không chỉ nát, mà lòng cũng sẽ rỉ máu.


Ninh Tiểu Thuần nhìn mấy cô tham gia party, đều dùng ánh mắt xem xét, nghi hoặc đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, cô nhất thời cảm thấy cả người không được tự nhiên, cảm thấy áp lực không gì ngăn nổi như dời núi lấp biển từ bốn phía kéo đến.


Cô vốn định duy trì quan hệ thuần tuý cấp trên cấp dưới trước kia với Cung Triệt, không muốn công khai quan hệ của hai người, như vậy sẽ không bị dị nghị, không bị xoi mói, có thể yên tĩnh lỗ tai, nhưng hình như không được. Cô định hết giờ làm sẽ tự mình đón xe đến đây, ai ngờ Cung Triệt lại cùng cô đến. Thật ra bảo rằng đi nhờ xe thì cũng không có gì, nhưng cô vì sao phải làm bạn gái anh, ôm tay anh bước vào?! Thật ra ôm tay anh vào đây cũng không có gì, đây là nghi thức cơ bản, nhưng anh vì sao lại rất thân mật ôm eo cô, dáng vẻ thể hiện công khai quyền sở hữu?!


Tuy rằng đây chỉ là bữa tiệc đứng đơn giản, chỉ chiêu đãi cấp quản lí ở Hoàn Nghệ và một số người Ngô Kì Vũ quen biết, người dự mặc dù không nhiều, nhưng tốc độ truyền tin rất nhanh, một truyền mười, mười truyền trăm, tin rằng ngày hôm sau cả Hoàn Nghệ ai ai cũng biết.


Tuy cô biết cô và Cung Triệt đi chung là chuyện của hai người, nhưng mà không phải, Cung Triệt không phải đàn ông bình thường, anh là đàn ông chất lượng tốt, là tổng giám đốc Hoàn Nghệ, là con trưởng gia tộc Cung thị, ở chung với anh nhất định phải đối mặt rất nhiều khó khăn, như chỉ riêng ánh mắt dò xét này cũng đủ làm cô hoảng sợ, vậy sau này làm sao đối mặt với lực cản lớn hơn đây, làm sao tính chuyện tương lai hai người...


Ôi, Ninh Tiểu Thuần không khỏi thở dài, tâm tình như cà héo.


"Em sao vậy?" Cung Triệt bắt gặp tâm trạng cô thay đổi, cúi đầu hỏi. Anh thấy tóc cô có mấy cọng rơi xuống, nên rất tự nhiên đưa tay vén lên giùm cô.


"Không có gì, em đói bụng, tìm đồ ăn trước." Ninh Tiểu Thuần đỏ tai, vội vàng buông tay Cung Triệt ra, chạy đến góc sáng ít người.


Cung Triệt nhìn theo hình dáng Ninh Tiểu Thuần chạy trốn, đồng tử hiện vẻ ảm đạm. Đây chỉ mới là bắt đầu, trước tiên cho cô một mũi phòng ngừa, sau này sẽ còn nhiều trường hợp cần đối mặt, còn nhiều khó khăn cần giải quyết. Nếu ý chí không kiên định, tình cảm hai người không thể bền vững lâu dài, như vậy thì làm sao đây...


Nhưng, anh tuyệt đối sẽ không buông tay. Anh sẽ cố hết khả năng, chống đỡ mảnh trời cho cô, bảo vệ cô trong đôi cánh của anh, che chắn gió mưa cho cô. Chỉ mong hai người có thể hiểu thấu lòng nhau, vượt qua mưa gió, đi đến bờ bến hạnh phúc.


"Cô Ninh." Giọng nói trong trẻo của người phía sau vang lên, Ninh Tiểu Thuần cầm đĩa gắp đồ ăn quay lại, nhìn hồi lâu mới thấy Lạc Hi Hi.


Ninh Tiểu Thuần đặc biệt chọn một góc không ai lui tới trốn tránh, khẩn cầu được yên ổn. Cô biết vẫn có không ít người nhìn sang bên này, nhưng không ai dám đến bắt chuyện, không ngờ rằng Lạc Hi Hi lại đến nói chuyện với cô. Cô nhìn Lạc Hi Hi vẻ mặt hạnh phúc, gật đầu chào cô ấy, mỉm cười thân thiện.


Lạc Hi Hi lơ đãng cầm đại ly nước ép, chỉ vào sofa nhỏ gần đó, nói: "Chúng ta qua kia ngồi một chút chứ?"


"Được." Hiện giờ Lạc Hi Hi đã không còn là vợ sắp cưới của Cung Triệt, đối với cô không có thái độ thù địch, hơn nữa Ninh Tiểu Thuần cảm thấy tính cách cô ấy cũng tốt, không kiêu căng, nên cũng có cảm tình với cô ấy. Ha ha, phụ nữ thật sự là động vật kì lạ, trở nên rất lương thiện.


Hai người ngồi lên sofa, trong một lúc không biết nói gì. Ninh Tiểu Thuần cười nhẹ, dùng nĩa xiên bánh ngọt đưa lên miệng, lẳng lặng chờ Lạc Hi Hi nói tiếp. Tục ngữ nói, không có chuyện không đến tìm, tuy câu này dùng vào trong thời điểm này không thích hợp lắm, nhưng ý nghĩa cũng tương đương.


Lạc Hi Hi thấy Ninh Tiểu Thuần điềm tĩnh ngồi ăn bánh, không hỏi không nhìn, bản thân ngược lại không nén được, cô nghiêng qua, thần bí hỏi han: "Có phải cô ở chung với Triệt rồi không?" Thục nữ cũng có quyền nhiều chuyện.


"Khụ khụ..." Ninh Tiểu Thuần bị nghẹn miếng bánh trong cổ, khó khăn ho sặc sụa. Tuy cô có chuẩn bị tâm lí, đợi câu hỏi của cô ấy, nhưng không ngờ Lạc Hi Hi hỏi thẳng tuột, giết cô chết tươi, hơn nữa giọng nói còn che giấu vui sướng không ngớt.


"Đây, uống miếng nước đi." Lạc Hi Hi đưa ly nước ép chưa uống qua cho Ninh Tiểu Thuần, nhân tiện giúp cô hết nghẹn.


Ninh Tiểu Thuần nuốt miếng bánh xuống, cầm ly nước, nói cám ơn.


"Tôi làm cô sợ hả?" Lạc Hi Hi cẩn thận quan sát thần sắc Ninh Tiểu Thuần, "Con người tôi hay nói thẳng, cô đừng để ý nha."


"Cô Lạc với tổng giám đốc là thanh mai trúc mã đúng không?" Ninh Tiểu Thuần đột nhiên hỏi. xem tại TruyenFull.vn


Lạc Hi Hi ngẩn người, không ngờ trước Ninh Tiểu Thuần sẽ hỏi câu này. "Cô gọi tôi là Hi Hi đi, đừng xem tôi như người xa lạ." Cô cân nhắc một hồi, nói tiếp: "Nhà tôi với nhà họ Cung là thế gia, ở cũng gần, nên quan hệ rất tốt, tôi với anh ấy từ nhỏ lớn lên, coi như thanh mai trúc mã đi. Triệt lớn hơn tôi vài tuổi, anh ấy vẫn là anh trai, rất chăm sóc tôi, nhưng giữa chúng tôi không có tình yêu nam nữ, vì chúng tôi cũng biết, người này không phải là người mà người kia muốn tìm."


Lạc Hi Hi thấy Ninh Tiểu Thuần lắng nghe, bèn nói tiếp, "Tuy vì một vài nguyên nhân, chúng tôi từng mang danh nghĩa vợ chồng chưa cưới, khi đó tâm trạng cả hai rất tệ, tôi vẫn luôn bị anh ấy bắt ép, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn chọn buông tay, anh ấy hi vọng tôi hạnh phúc, là thật lòng, tôi biết." Cô đối với Ninh Tiểu Thuần mới gặp vài lần cũng có cảm tình, cảm thấy cô ấy là cô gái tốt, hai người hẳn là hợp nhau.


Ninh Tiểu Thuần nghe Lạc Hi Hi nói, biết Cung Triệt chỉ xem cô ấy như em gái, lòng có chút nhẹ nhõm. Phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, trong mắt không chứa được dù chỉ là một hạt cát.


"Cô phải cố lên, đừng dễ dàng buông tay." Lạc Hi Hi bỗng cầm tay Ninh Tiểu Thuần, hai mắt sáng rực, hưng phấn nói: "Mấy năm nay không thấy cô gái nào bên cạnh Triệt, anh ấy công khai đi cùng cô như vậy, còn săn sóc từng chút, chắc chắn anh ấy rất xem trọng cô, hì hì. Cô phải chịu đựng tính khí anh ấy, lúc anh ấy ngang ngược, cô phải phản kháng, không thể để anh ấy hống hách. Đàn ông mà, quan trọng là phải trị họ, họ mới nghe lời. Tôi sẽ ủng hộ cô, go, go, go, cố lên."


Ninh Tiểu Thuần nghe Lạc Hi Hi nói năng lộn xộn, không nói gì, cụp mắt, suy nghĩ miên man. Lạc Hi Hi không biết cô nghĩ gì, nên không nói gì thêm, chỉ ngồi im bên cạnh.


Người trong hội trường đã đến gần đông đủ, mọi người tập trung một chỗ nói chuyện. Lúc này Cung Triệt bước lên bục nhỏ, khách sáo đọc diễn văn theo công thức. Ninh Tiểu Thuần nhìn người đàn ông sáng chói trên bục, trong lòng cực kì phức tạp, không biết là chua xót hay ngọt ngào.


Sau khi Cung Triệt nói xong, đến lượt Ngô Kì Vũ lên nói, giọng nói rất dễ nghe: "Thời gian vừa qua cảm ơn sự giúp đỡ và hợp tác của mọi người... Ở đây quen biết rất nhiều người, có người có lẽ cả đời này cũng sẽ không quên..." Nói xong, ánh mắt anh hình như lướt qua đám đông, ném về nơi vắng vẻ nào đó.


Ánh mắt Ninh Tiểu Thuần và Ngô Kì Vũ đụng nhau trong không trung, cô bất giác nhìn đi chỗ khác. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô lại cảm thấy anh đặc biệt tìm kiếm hình dáng cô trong đám đông.


"Tuy rằng rất luyến tiếc, nhưng vẫn phải nói tạm biệt, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn... Cảm ơn mọi người cho tôi hồi ức tốt đẹp, cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, mong sau này sẽ hợp tác ăn ý hơn." Ngô Kì Vũ khẽ gật đầu, đi xuống bục.


Dưới này vang lên từng tràng vỗ tay, thấm đẫm tình cảm lưu luyến không rời...


Lạc Hi Hi đã về bên cạnh Cố Minh Vũ, Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng một mình ngồi trong góc uống nước ép, một dáng người chậm rãi đến gần cô, cô ngước lên, thấy Ngô Kì Vũ .


"Hi, đã lâu không gặp." Ngô Kì Vũ chủ động chào hỏi.


"Phải, đã lâu không gặp." Ninh Tiểu Thuần đáp, từ sau khi hai người nói rõ, không biết là anh cố ý né tránh hay là thế nào, hai người trong công ty chưa hề gặp mặt. Đặc biệt sau tai nạn, cô chưa đến công ty, càng không có cơ hội gặp lại.


"Tôi ngày mốt phải đi." Ngô Kì Vũ nhìn thẳng Ninh Tiểu Thuần.


"Ừ..." Ninh Tiểu Thuần suy tư, không biết phải trả lời thế nào, mẩu đối thoại giữa hai người khách sáo mà xa cách, thật khó xử, cô im lặng thật lâu, mới nói ra hai chữ: "Bảo trọng."


"Trợ lý Ngô." Giọng nói trầm thấp từ sau truyền đến, ngay sau đó eo Ninh Tiểu Thuần bị hai bàn tay to lớn ôm lấy, Cung Triệt hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"


"Chỉ tạm biệt, cảm ơn cô Ninh quan tâm từ trước đến nay." Ngô Kì Vũ nhẹ nhàng cười, hơi cúi người, "Cung tổng, tôi qua bên kia trước."


"Ừ, được." Cung Triệt ôn hoà nói, bàn tay vẫn không rời eo Ninh Tiểu Thuần.


"Bảo trọng." Ngô Kì Vũ nhìn Ninh Tiểu Thuần, thản nhiên nói một tiếng, xoay người bỏ đi.


Ninh Tiểu Thuần nhìn theo hình dáng Ngô Kì Vũ, cúi đầu thở dài, thân hình không tự chủ được dựa vào lòng Cung Triệt.


"Sao vậy, không nỡ hả?" Giọng nói không vui vang bên tai, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, ngứa ngáy.


Ninh Tiểu Thuần mở to hai mắt, cố sức tránh khỏi vòm ngực anh, nhảy ra xa. Cô sao lại không cảnh giác vậy, ở đây lại đi dựa vào ngực anh. Cô bỗng chốc xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu, che giấu lúng túng.


"Em phải tập quen đi." Cung Triệt đi tới, cầm tay cô, không cho cô rút ra.


Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, đôi mắt đen như hồ không thấy đáy, trong suốt mà lại cất giấu không biết bao nhiêu bí mật, có sức hút như làm cô không cách nào trốn thoát. Cô hít một hơi thật sâu, gật gật đầu.


Yêu nhau, chỉ cần có cơ hội, nhưng có thể ở cùng nhau là cần cơ duyên. Trên con đường bạch đầu giai lão còn lắm trạm kiểm soát phải đi qua, không có dũng khí, không thể đi đến cuối đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK