Ừm, quần áo không nhăn, tóc rất thẳng nếp, hợp đồng đã làm xong, lớp trang điểm không trôi, tất cả đều rất tốt. Hôm nay là lần đầu tiên cô và sếp mình ra ngoài bàn chuyện làm ăn, khó tránh khỏi hồi hộp, cô hít sâu vào rồi thở ra, chắc chắn không có sai sót.
Cung Triệt từ phòng đi ra, anh vẫn mặc âu phục đen, mái tóc ngắn đen bóng chải sát, anh cầm theo cặp tài liệu, nhìn Ninh Tiểu Thuần nói: "Có thể đi được chưa?"
Ninh Tiểu Thuần gật đầu, cầm túi hồ sơ cùng túi xách theo sát sau Cung Triệt. Xe đã chờ dưới lầu, hai người ngồi vào phía sau. Cô ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, Cung Triệt buồn cười nhìn cô, nhẹ giọng: "Take it easy! Chỉ là ăn bữa cơm kí cái hợp đồng thôi!"
Chuyện làm ăn bàn bạc trong bữa cơm, từ xưa tới nay là chuyện thường tình. Ninh Tiểu Thuần quay qua, thấy mắt anh mang ý cười, trong mắt ánh lên ánh sáng dịu dàng như dòng nước lững lờ. Khoé miệng khẽ cong lên, nụ cười như ẩn như hiện như tia sáng rực rỡ chói mắt của mặt trời. Sự hồi hộp của cô tựa như vì nụ cười của anh mà giảm bớt, đầu óc căng thẳng thả lỏng.
Xe dừng lại trước khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, khách sạn quốc tế tiêu chuẩn bạch kim năm sao đứng sừng sững, chiếm cứ cả khu đất trung tâm thương mại, quan sát cả một góc thành phố. Lấy màu vàng kim tươi tắn mà không đậm màu làm màu sắc chủ đạo, bố cục mạnh mẽ mà phóng khoáng, đường nét duyên dáng tự nhiên, mang đậm phong cách vùng Địa Trung Hải, trang trí theo các phong cách trên thế giới, thêm hành lang tráng lệ uốn khúc, trang trí mạ vàng, từ trong lẫn ngoài đều thể hiện rõ sự quý phái hoàng gia.
Ngay giây phút Ninh Tiểu Thuần xuống xe, cô cảm thấy mình như đang ở trong cuộc sống quý tộc xa hoa cao quý của Ai Cập thần bí. Cô và Cung Triệt vừa vào đại sảnh, đã có người bước đến, dắt họ đến phòng VIP.
Cửa phòng mở ra, Ninh Tiểu Thuần thấy có hai người đàn ông ngồi bên trong, một người đứng tuổi mập mạp, một người trẻ tuổi gầy gò. Người đứng tuổi thấy họ vào thì đứng lên, nhiệt tình chào hỏi Cung Triệt. Cung Triệt bước qua, khách sáo chào hỏi: "Xin chào Hồ tổng, để ông đợi lâu."
"Đâu nào, tôi cũng vừa đến, mau ngồi đi." Người được gọi là Hồ tổng niềm nở nói.
Ninh Tiểu Thuần ngồi xuống theo Cung Triệt, lúc ngước lên thấy Hồ tổng đang nhìn cô, cô không được tự nhiên mỉm cười gật đầu.
"Cung tổng, cô gái xinh đẹp này là?" Hồ tổng hỏi.
"Cô Ninh là trợ lý của tôi." Cung Triệt khách sáo nói, bắt đầu đi vào chuyện chính, "Hồ tổng, đề nghị trước đây của chúng tôi, ông thấy được không?"
Hồ tổng cười hê hê: "Nào, nào, chúng ta uống rượu đã rồi nói sau." Nói rồi ý bảo người trẻ tuổi bên cạnh rót rượu.
"Tục ngữ nói, không rượu không thành thương, vào bữa rượu mới nói chuyện làm ăn. Người Đông Bắc chúng tôi nói nghĩa khí, trọng giao tình. Tình cảm sâu sắc, thì uống cạn, tình cảm hời hợt, chỉ nhấp môi. Cung tổng, tôi kính trước một ly." Hồ tổng nói xong ngửa cổ, trút hết ly rượu trắng vào bụng.
Ninh Tiểu Thuần biết tiếng tăm người Đông Bắc là "uống tới bến" đã lan truyền khắp nơi từ lâu. Trong mắt người Đông Bắc, uống rượu là so sánh tình cảm sâu hay cạn. Vì vậy, làm ăn với người Đông Bắc sẽ thông qua tiệc rượu, thắng họ mới có được lòng tin của họ, họ sẽ cho rằng anh là người có thể kết giao, sau này anh muốn làm gì, họ sẽ tạo điều kiện tất cả. Nếu anh không thể uống rượu, hoặc khăng khăng không uống nhiều, sẽ khiến họ có ác cảm, họ sẽ cho rằng anh không thật lòng, giả dối, không thể giao tiếp. Sau này làm chuyện gì, cũng không thuận buồm xuôi gió. Cô có dự cảm, lần bàn bạc này không uống nhiều là điều không thể.
Cung Triệt sảng khoái cầm ly rượu, mặt không đổi sắc, uống một hơi cạn hết. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Được lắm." Hồ tổng khoái trá vỗ tay, sau đó nói với người bên cạnh, "Tiểu Ngô, rót rượu cho Cung tổng, rót cho cô Ninh một ly luôn. Rượu này là rượu ngon đấy, mùi vị hương thơm đều đậm đà... Vị cay làm bật lên vị nồng đậm, hương rượu sau khi uống vào, mùi vị vẫn còn mãi. Mọi người phải nhấm thử mới được."
Ninh Tiểu Thuần nhìn ly rượu nguyên chất bốc mùi thơm trước mặt, khó xử nhìn qua Cung Triệt. Rượu đậm đặc thế này, uống vào mấy ly, cô chắc chắn sẽ say.
Cung Triệt nhìn cô, mỉm cười với Hồ tổng: "Hồ tổng, tiểu Ninh còn phải làm biên bản, tôi uống với ông vậy."
"Uống một ly có sao đâu, cô Ninh không phải không nể mặt đấy chứ?!" Hồ tổng không chịu bỏ qua.
Hồ tổng hiện giờ cực kì hào hứng, cô không uống chuyện bàn bạc này cũng không suôn sẻ, cô cũng muốn làm tốt cuộc làm ăn này. Vì thế, cô cầm ly rượu kính Hồ tổng, rồi ngửa đầu uống hết. Rượu vừa vào cổ, vị cay nồng ngấm toàn thân, làm cô ho khẽ hai tiếng.
Cung Triệt chớp đúng thời cơ nói: "Hồ tổng, tôi rất vui được xúc tiến lần làm ăn này, Hoàn Nghệ chúng tôi đã thoả hiệp rất nhiều, không biết Hồ tổng cảm thấy thế nào? Có hài lòng hay không?"
Hồ tổng nhấp chút rượu, đôi mắt một mí hiện lên tia giảo hoạt, sau đó tự mình rót đầy ly cho Cung Triệt, "Cung tổng, bên anh rất có thành ý, khiến tôi rất yên tâm, tôi rất muốn hợp tác cùng Hoàn Nghệ. Nhưng mà dự toán của Ngự Hoa đưa tôi thấp hơn của bên anh một tí, lợi nhuận càng nhiều. Nói đến cùng, đều là đặt lợi ích lên hàng đầu, Cung tổng à, tôi cũng rất khó xử." Thật là một lão cáo già!!
Ngự Hoa?! Đều là công ty tài chính rất lớn mạnh, lần này lại cạnh tranh với Hoàn Nghệ, tình thế ngày càng phức tạp, không thể chỉ lấy lòng lão hồ ly này trên bàn rượu đơn giản như thế này.