Ninh Tiểu Thuần kinh hoàng, anh ta nói thế, cách làm cũng to gan mạo hiểm như vậy, không sợ vuột mất lần làm ăn này sao, hay là anh ta có cách không bị mất chuyện lần này?! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Quả nhiên, Cung Triệt không hề hoang mang: "Hồ tổng, tất cả mọi người có thể kiếm lời mới là làm ăn lâu dài, mới là đôi bên cùng có lợi. Việc làm ăn phải xây dựng trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau. Tôi nhớ Hồ tổng hình như tính phát triển qua Đông Nam Á, thành lập phòng marketing, tập trung nguyên liệu muốn phân phối ở hai ba thị trường đúng không?"
Mắt Hồ tổng loé sáng, không lên tiếng. Cung Triệt thừa thắng xông lên, nói tiếp: "Hoàn Nghệ chúng tôi ở bên đó có rất nhiều nơi tiêu thụ, hơn nữa tôi cũng quen một số thương nhân bản xứ, chắc hẳn sẽ giúp được Hồ tổng."
Hoá ra, Cung Triệt còn giấu chiêu, aiz, anh ta quả nhiên lợi hại, không những nắm được quyền tiêu thụ ở phía Nam, còn có thể vươn ra nước ngoài! Anh ta sẽ không đánh nếu không nắm chắc phần thắng. Ninh Tiểu Thuần khâm phục anh từ tận đáy lòng!
Lão hồ ly nghe Cung Triệt nói xong, cầm ly rượu nhấp vài ngụm, nói: "Cung tổng thật sự là tuổi trẻ hứa hẹn, suy nghĩ thấu đáo, nhìn xa trông rộng, tôi thật khâm phục, haha. Được, Cung tổng, cậu có thể đưa hợp đồng cho tôi xem một chút."
Ninh Tiểu Thuần vội vàng đưa hợp đồng ra. Lão hồ ly cầm xem mấy lần, mới vung bút lên kí cái roẹt, sau đó đưa hợp đồng trở lại. Khoé miệng Cung Triệt nhếch nhẹ, nhận lấy rồi cũng kí tên mình lên đó. Vì thế, việc làm ăn này đã được xác định.
Hồ tổng tiếp tục phát huy nhiệt tình của người Đông Bắc, liên tục rót rượu cho Cung Triệt với Ninh Tiểu Thuần, hợp đồng đã kí xong, Ninh Tiểu Thuần cũng không còn cớ từ chối, may mà Cung Triệt lấy lý do buổi chiều cô còn nhiều việc phải làm mà ngăn được không ít. Chẳng mấy chốc sau, rượu trên bàn chỉ còn là bình không. Ninh Tiểu Thuần quay sang nhìn Cung Triệt, anh ta như vẫn còn tỉnh táo, mắt vẫn còn có thần. Tửu lượng của anh ta là do xã giao với người khác mà luyện thành sao?
Uống cũng không ít, cụng lý cũng một hồi, thì đến giờ cơm trưa, thế là, thức ăn phong phú được mang lên bàn. Ninh Tiểu Thuần nhìn mà không nói nên lời, trong lòng thầm tính bữa ăn này không biết tiêu hết bao nhiêu tiền. Có điều, cái này thì có là gì, cái nhỏ không đi, cái lớn không đến. Quyền tiêu thụ phía Nam, mở đầu trận chiến đã giành thắng lợi, kế tiếp chính là thủ tục thoả thuận tiêu thụ nước ngoài.
Chuyện công việc với ăn trưa xong xuôi, lúc ngồi xe về lại Hoàn Nghệ đã là hai giờ chiều. Ninh Tiểu Thuần hơi mệt, đầu lâng lâng, liền thả lỏng người, dựa vào ghế nghỉ ngơi. Bên cạnh Cung Triệt đã nhắm mắt, trên người anh thoảng tới mùi rượu nồng nặc cùng với mùi cologne nhè nhẹ dễ ngửi. Ninh Tiểu Thuần bất giác không mở mắt nổi, cô ngả đầu ngủ thiếp.
Lúc tỉnh lại, xe cũng về tới Hoàn Nghệ, cô phát hiện đầu mình dựa vào vai Cung Triệt, vội vàng ngồi thẳng người, nói ngượng ngập: "Xin lỗi, tổng giám đốc." Cung Triệt không nói gì, nhấc chân xuống xe. Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng cầm túi xách xuống theo.
Ninh Tiểu Thuần trở lại văn phòng, chạy đi pha trà uống giải rượu. Cô vừa thấy Cung Triệt vô tình vuốt trán, nhíu mày, chắc là anh ta đã hơi say. Nói đến cùng, uống nhiều rượu như vậy, cơ thể không khoẻ, tinh thần cũng không tốt, không chừng còn đau ốm, uống trà giải rượu đỡ hơn một tí.
Cô gõ cửa, bên trong không ai đáp lại, cô gõ tiếp, qua hồi lâu vẫn không có động tĩnh. Cô không khỏi nhíu mày, anh ta chắc không say rượu, té ngã trong đó chứ? Nghĩ đến đấy, cô không đợi nữa, xô mạnh cửa phòng, ai ngờ cửa không khoá, vừa chạm nhẹ đã mở.
Cô nhìn vào trong, không thấy bóng dáng Cung Triệt đâu, bỗng thấy nghi ngờ. Chợt nghe loáng thoáng tiếng nước, cô lắng tai nghe, mắt đảo quanh phòng, hình như là từ phòng nhỏ bên trái truyền đến. Cô vẫn chưa quan sát hết phòng làm việc của Cung Triệt, thì ra bên trong còn có phòng nhỏ à. Căn phòng đó dùng để làm gì nhỉ?
Cô buông ly trà, cẩn thận đi qua, đang định gõ thì cửa mở ra. Cung Triệt toàn thân ướt sũng, thân trên trần trụi, thân dưới quấn một cái khăn lông lớn. Nước chảy từ trên tóc xuống mặt, nhỏ xuống lồng ngực cường tráng, hiển nhiên là vừa mới tắm ra.
Thân hình đàn ông đẹp biết bao! Ninh Tiểu Thuần không kiềm được nuốt cái ực. Cô không phải chưa thấy thân hình anh, kích thước lớn nhỏ gì cô cũng đã thấy qua, còn từng tiếp xúc thân mật. Nhưng trong phòng làm việc nhìn dáng vẻ này của anh, cô lại đỏ mặt. Ánh nắng ba bốn giờ chiều xuyên qua cửa sổ, ánh lên người anh một quầng sáng dìu dịu.
Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng xoay người, chỉ vào ly trà trên bàn nói: "T..Tôi đem trà giải rượu đến, tôi ra ngoài trước." Nói rồi cúi đầu đi ra cửa, đi chưa được mấy bước đã bị cánh tay dài cản lại, cô ngã vào ngực Cung Triệt.
"Tổng… giám đốc, tôi phải làm việc... Anh uống hết trà đi." Ninh Tiểu Thuần lắp ba lắp bắp.
"Không cần, có em là được..." Cung Triệt nói, Ninh Tiểu Thuần chưa kịp phản ứng, miệng đã bị người ta áp lên, mùi rượu nhàn nhạt thoảng đến, dường như bắt đầu say.