Chương 103
Em và Trần Thanh Vũ ở bên nhau rồi sao? “Huỳnh Bảo Nhi, anh không muốn tiếp tục nữa, anh muốn ở bên em, anh không cần gì cả, chúng ta rời khỏi đây đi, được không?”
Trần Thanh Vũ xoay người tôi lại, nhìn vào mắt tôi rồi khàn giọng nói. Rời khỏi đây ư?
Tôi ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt của Trần Thanh Vũ. Sau khi nhìn một lúc lâu thì Trần Thanh Vũ cúi đầu xuống, khóa miệng tôi lại, hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc bắt đầu lan ra giữa khóe môi và răng của tôi. “Anh không cần bất cứ thứ gì cả, tất cả những trách nhiệm, ân tình hay tội lỗi gì đó, tất cả đều không cần. Anh chỉ cần một mình em thôi, anh chỉ cần một mình em thôi.”
Trần Thanh Vũ.” Hai mắt tôi đỏ hoe, chạm vào khuôn mặt Trần Thanh Vũ, gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta rời khỏi đây đi, em cũng không quan tâm cái gì nữa, chúng ta rời khỏi đây đi.”
Tôi muốn cả đời này ở bên Trần Thanh Vũ, không bao giờ chia lia nữa.
Xin lỗi, Minh Quang… “Trần Thanh Vũ… cả đời này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi được không?” Tôi tỉnh dậy sau nụ hôn của Trần Thanh Vũ, anh hôn lên vai tôi, dùng những ngón tay vuốt ve ngực tôi.
Tôi bị động tác của Trần Thanh Vũ làm cho cả người nóng lên, tôi năm chặt lấy bàn tay của Trần Thanh Vũ, nhẹ giọng nói. Đêm qua chúng tôi không làm gì cả, anh chỉ hôn khắp người tôi rồi ôm tôi ngủ, tôi thích loại cảm giác này, cảm giác ấm áp khi nằm trong lòng Trần Thanh Vũ. “Ừm, cả đời này, cả đời này chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Trần
Thanh Vũ trìu mến hôn lên mắt tôi rồi cuốn miệng tôi vào trong miệng anh.
Tôi nhẹ nhàng ôm chặt lấy cơ thể của Trần Thanh Vũ, vùi má mình vào trong vòng tay anh. Tôi đặt tay Trần Thanh Vũ lên bụng mình, tôi không nói với Trần Thanh Vũ rằng tôi đang mang thai. Tôi muốn đợi đến thời điểm thích hợp để nói với Trần Thanh Vũ rằng hai chúng tôi lại có con một lần nữa rồi.
Trần Thanh Vũ cũng không làm bất kỳ điều gì nữa mà chỉ tiếp tục hôn tôi. Tôi vẫn giữ nguyên dáng vẻ như vậy, lặng lẽ dựa vào vòng tay của Trần Thanh Vũ. Không ai trong chúng tôi nói gì nữa, tôi tận hưởng cảm giác yên bình đến lạ thường này.
Ngày hôm sau khi mở mắt ra, tôi thấy trên cằm Trần Thanh Vũ mọc lất phất vài cọng râu, anh còn chưa tỉnh dậy, sắc mặt hơi phờ phạc, dưới mi mắt cũng hơi xanh xao. Tôi nằm trên người Trần Thanh Vũ rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa hai mắt anh, sau đó thì không kiềm được cúi đầu hôn lên miệng anh.
Có lẽ do uống rất nhiều rượu cho nên Trần Thanh Vũ vẫn không tỉnh, tôi bất lực đẩy nhẹ cánh tay Trần Thanh Vũ ra rồi bước ra khỏi phòng. Trần Danh đứng ở trước cửa phòng, sau khi nhìn thấy tôi đi ra thì lập tức chào hỏi với tôi. “Cô Bảo Nhi.” “Trần Danh, ở đây có nhà bếp không? Tôi muốn nấu ít canh giải rượu cho Trần Thanh Vũ.” “Có, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị nguyên liệu.” “Được.”
Tôi đang ở trong nhà bếp của khách sạn nấu súp cho Trần Thanh Vũ. Khi tôi chuẩn bị bưng tới cho anh thì Trần Thanh Vũ lao về phía tôi với bộ quần áo xộc xệch.
Trần Thanh Vũ suýt chút nữa đã ngã xuống đất, tôi không khỏi nhíu mày, hơi bất lực vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ nói: “Có chuyện gì vậy?” “Anh tưởng… em đi rồi” Trần Thanh Vũ trầm giọng nói, giọng điệu hơi run rẩy. Nghe Trần Thanh Vũ nói như vậy, trong lòng tôi hơi khó chịu.
Tôi nắm lấy bàn tay của Trần Thanh Vũ, vẻ mặt trịnh trọng nhìn anh rồi nói từng chữ một: “Ngốc quá, nếu như em đi rồi thì có thể đi đâu chứ?” “Huỳnh Bảo Nhi, nếu đã hứa với anh thì em tuyệt đối đừng hối hận đó.” “Em sẽ không hối hận đâu, chúng ta đã nói rồi mà, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.” Tôi chủ động đưa tay ra ôm lấy cơ thể Trần Thanh Vũ, nghe thấy từng nhịp đập của anh, tôi có thể cảm nhận được Trần Thanh Vũ thực sự sợ hãi. Anh sợ hãi tôi sẽ rời bỏ anh sao?
Nghĩ xong, tôi kiễng chân lên ghé sát vào cằm Trần Thanh Vũ, hôn anh. Đôi mắt Trần Thanh Vũ nhìn tôi thật sâu, rất lâu sau anh mới duỗi tay ra ôm lấy đầu tôi, nụ hôn nóng bỏng bá đạo như muốn nuốt trọn cả người tôi. “Trần Thanh Vũ…” Tôi hơi khó chịu đập vào ngực Trần Thanh Vũ, Trần Thanh Vũ khàn giọng thì thào tên tôi: “Huỳnh Bảo Nhi… anh yêu em, thực sự rất yêu em..” “Em biết.” Tôi chạm vào khuôn mặt đẹp trai của Trần Thanh Vũ, khẽ gật đầu.
Rốt cuộc chúng ta đã bỏ lỡ điều gì? Chúng ta đã bỏ lỡ điều gì rồi? “Chúng ta về nhà thôi, được không?” Trần Thanh Vũ dùng sức nắm chặt lấy tay tôi, nhìn tôi hỏi.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, mềm giọng nói: “Được, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Trần Danh đã chuẩn bị xe đưa tôi và Trần Thanh Vũ trở lại biệt thự Bình Hưng. Chúng tôi nắm chặt tay nhau, vừa bước xuống xe thì nhìn thấy Nguyễn Mỹ đang ngồi trên cầu thang của biệt thự.
Nguyễn Mỹ mặc một bộ quần áo trắng tinh khôi, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, khi nhìn thấy tôi và Trần Thanh Vũ xuống xe thì ánh mắt cô ta trở nên đáng sợ khác thường quét qua tôi, sau đó lao thẳng về phía Trần Thanh Vũ. “Thanh Vũ, anh đã đi đâu, rốt cuộc anh đã đi đâu vậy?” “Nguyễn Mỹ.” Tôi lặng lẽ đứng một bên nhìn Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ, tôi muốn xem Trần Thanh Vũ sẽ làm gì. Trần Thanh Vũ kéo Nguyễn Mỹ ra, trên khuôn mặt tuấn tú có chút áy náy nhìn Nguyễn Mỹ “Thanh Vũ, sao anh lại đưa Huỳnh Bảo Nhi tới đây?” Nguyễn Mỹ nhìn thấy Trần Thanh Vũ đối xử với mình như thế thì đột nhiên quay đầu lại, dùng ngón tay chỉ vào tôi, quát mắng Trần Thanh Vũ. Tôi nhìn Nguyễn Mỹ rồi bước đến chỗ Trần Thanh Vũ, nằm tay Trần Thanh Vũ ngay trước mặt Nguyễn Mỹ. Khi Nguyễn Mỹ nhìn thấy tôi như vậy thì cô ta như muốn phát điên lên, định lao về phía tôi. Tôi nhìn thấy động tác của Nguyễn Mỹ thì trong lòng đã có chút cảnh giác từ sớm.
Trần Thanh Vũ đứng trước mặt tôi, anh nhìn Nguyễn Mỹ rồi nghiêm nghị nói: “Nguyễn Mỹ… anh xin lỗi, anh muốn ở bên Bảo Nhi.” “Anh nói gì vậy? Trần Thanh Vũ, anh nói lại cho em nghe xem” Nguyên Mỹ không thể tin được vào mắt mình mà vô thức lùi lại, như thể lần đầu tiên gặp Trần Thanh Vũ vậy.
Ánh mắt Trần Thanh Vũ hơi trầm xuống, ngây người nhìn Nguyễn Mỹ, cười đau khổ nói: “Là anh đã làm em thất vọng, bất kể em có yêu cầu gì thì anh đều có thể đồng ý với em. Anh sẽ đưa Huỳnh Bảo Nhi rời khỏi đây.” “Thanh Vũ, anh đừng để bị Huỳnh Bảo Nhi lừa. Người anh yêu là em mà, không phải anh đã từng nói cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi sao, sao anh có thể đối xử với em như thế này được?” Nguyễn Mỹ nằm lấy cánh tay của Trần Thanh Vũ, không ngừng gào thét với Trần Thanh Vũ. “Anh xin lỗi.” Trần Thanh Vũ nhìn Nguyễn Mỹ, thấp giọng nói xin lỗi. “Thanh Vũ, trước tiên anh hãy bình tĩnh đã. Em sẽ đợi anh ở nhà có được không? Em sẽ coi như chưa nghe thấy những lời này được không?” Đôi mắt Nguyễn Mỹ đỏ hoe nhìn Trần Thanh Vũ, khàn giọng nói.
Trần Thanh Vũ liếc mắt nhìn Nguyễn Mỹ nhưng không nói gì cả, tôi cũng không nói gì mà chỉ nắm chặt tay Trần Thanh Vũ.
Sau khi Nguyễn Mỹ lau sạch nước mắt trên mặt thì cô ta quay đầu trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén: “Huỳnh Bảo Nhi, cô hãy nghe rõ cho tôi, tôi tuyệt đối… không để cho cô sống tốt đâu, cô có nghe thấy không? Thứ gì thuộc về tôi thì sẽ mãi mãi là của tôi, cô đừng hòng cướp Thanh Vũ khỏi người tôi. ” “Nguyễn Mỹ, nếu như là của cô thì sẽ không ai cướp đi được, nhưng đã không phải của cô thì cho dù cô có cầu xin như thế nào, rốt cuộc cũng không thuộc về cô đâu.” “Cô nói gì vậy?” Sau khi nghe thấy những gì tôi nói thì vẻ mặt của Nguyễn Mỹ trở nên cực kỳ đáng sợ.
Tôi không nhìn Nguyễn Mỹ, chỉ lạnh lùng hất cằm lên ngạo mạn nói: “Tôi sẽ ở bên Trần Thanh Vũ, những gì vừa nói chắc cô nghe cũng hiểu rồi. Đừng có ở đây gây rối nữa, với thân phận của cô thì chắc hẳn cô có thể tìm được người tốt hơn Trần Thanh Vũ. Hà tất phải bận tâm tới một người đàn ông không quan tâm đến mình chứ.” “Câm miệng đi, Thanh Vũ yêu tôi, đều là tại cô, đồ khốn kiếp, cô đã bỏ thuốc gì cho Thanh Vũ vậy?” Nguyễn Mỹ nhìn tôi chằm chắm, nhưng vì sắc mặt của Trần Thanh Vũ nên cô ta không dám vồ vập về phía tôi nữa. “Trần Danh, đưa Nguyễn Mỹ về nhà trước đi.” Trần Thanh Vũ bảo vệ tôi, nhìn Nguyễn Mỹ rồi ra lệnh cho Trần Danh.
Khi Trần Danh muốn đưa Nguyễn Mỹ đi thì Nguyễn Mỹ vẫn cố chấp hét vào mặt tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ là của tôi, người phụ nữ khốn kiếp, cô nhất định phải chết, nhất định phải chết.”
Nghe thấy lời chửi rủa của Nguyễn Mỹ, sống lưng tôi lạnh toát.
Trần Thanh Vũ nắm chặt lấy tay tôi, anh cúi đầu hôn lên mắt tôi rồi nói: “Đừng để trong lòng, mọi chuyện đều là lỗi của anh. Anh sẽ nói rõ với cha của Nguyễn Mỹ và cả nhà họ, chờ anh trở về nhé.”
Trần Thanh Vũ nói như vậy có phải là muốn đích thân đến nhà
Nguyễn Mỹ một chuyến không? Tôi thực sự có chút lo lắng. Suy cho cùng thì Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ cũng sắp kết hôn rồi, bây giờ mới nói muốn giải trừ hôn lễ thì chắc chắn sẽ là một sự sỉ nhục đối với gia đình người kia. Gia đình của Nguyễn Mỹ cũng có địa vị rất cao ở đây, nếu cứ như thế này thì rất có thể sẽ khiến Nguyễn Trung Quân tức giận.
Hơn nữa công ty của Trần Thanh Vũ đã được Nguyễn Trung Quân thu mua lại, nếu như vào lúc này anh xúc phạm Nguyễn Trung
Quân… “Trần Thanh Vũ, em hơi lo lắng. Tôi nằm lấy tay Trần Thanh Vũ, lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
Nếu Trần Thanh Vũ đích thân đến nhà của Nguyễn Mỹ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? “Ngốc quá, đừng sợ, chẳng lẽ em lại không tin tưởng người đàn ông của mình như vậy sao?” Trần Thanh Vũ duỗi ngón tay ra giữ lấy cằm tôi, nhìn sâu vào mắt tôi.
Nghe những lời nói cao ngạo hài hước của anh, trái tim tôi chợt run lên, tôi cằn môi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Trần Thanh Vũ, sau đó chậm rãi gật đầu rồi nói: “Được rồi, em ở đây đợi anh. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải nói cho em biết đó.” “Ừm.” Sau khi Trần Thanh Vũ hôn tôi một nụ hôn thật sâu thì anh rời khỏi đây.
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Thanh Vũ, tôi siết chặt nằm tay, hít một hơi thật sâu rồi bước vào biệt thự. Người giúp việc dọn bữa trưa lên, tôi không hề có chút khẩu nào, chỉ cắn vài miếng rồi rời khỏi phòng ăn.
Tôi ngồi trước ti vi trong phòng khách, nhìn bức ảnh treo trên đó mà không khỏi lo lắng trong lòng. Đúng lúc tôi đang sờ bụng muốn ngủ gật trên ghế sô pha thì vào lúc này, tôi nhận được cuộc gọi từ Lê Minh Quang.
Khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng nói của Lê Minh Quang, tôi đã bị sốc, cơ thể tôi hơi sững người lại một lúc. “Bảo Nhi, em đang ở đâu vậy?” Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Lê Minh Quang phát ra từ điện thoại, khiến tâm trạng vốn dĩ đã phức tạp của tôi càng thêm phức tạp.
Tôi rũ mắt xuống, dứt khoát nói: “Em… em đang ở biệt thự Bình Hưng.”
Tôi không biết phải giải thích như thế nào với Lê Minh Quang, mối quan hệ giữa tôi và Trần Thanh Vũ đã trở nên như thế này. Trước đây, tôi đã thề thốt với Lê Minh Quang rằng tôi sẽ kết hôn với anh ấy nhưng bây giờ tôi và Trần Thanh Vũ lại ở bên nhau.
Chắc hẳn Lê Minh Quang sẽ rất thất vọng phải không? Nhất thời tôi không biết giải thích thế nào với anh ấy.
Giọng nói trầm thấp và mềm mại của Lê Minh Quang lại phát ra từ trong điện thoại: “Em và Trần Thanh Vũ ở bên nhau rồi sao?”