Chương 406
Thật lâu sau, Phan Huỳnh Bảo mới khàn giọng nói: “Nếu anh đã quyết định muốn đi cùng thì em sẽ cho người chuẩn bị xe.”
Trần Quân Phi nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Bảo, không nhịn được siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Anh không cố ý nói như thế này, chỉ là… bây giờ Hoàng Song Thư sống chết như thế nào còn chưa biết, trong lòng anh cảm thấy rất sốt ruột nên tính tình mới tệ như vậy…
Bầu không khí trong xe căng cứng đến lạ thường.
Trần Quân Phi ngồi bên cạnh Phan Huỳnh Bảo, Phan Huỳnh Bảo không nói lời nào, khuôn mặt vốn đã rất đẹp trai hoàn hảo bây giờ lại bị bao phủ bởi sự thờ ơ và lạnh lùng.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Quân Phi là người chủ động phá vỡ bầu không khí cứng nhắc ngột ngạt này.
“Thật xin lỗi, em trai.” Trần Quân Phi rất ít khi chủ động thừa nhận sai lầm như thế này, tính cách của anh rất giống Trần Thanh Vũ, vô cùng kiêu ngạo không bao giờ chịu cúi đầu.
Dáng vẻ chủ động xin lỗi như bây giờ rất hiếm có.
“Em không trách anh đâu, anh hai.” Phan Huỳnh Bảo mở miệng nói, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đã tan đi rất nhiều.
“Bây giờ Song Thư đang nằm trong tay Lâm Tấn Sang. Anh lo lắng quá nên hơi nóng tính một chút, anh xin lỗi.” Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
“Em biết, em sẽ cứu chị dâu trở về.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi, nặng nề nói.
Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi không nói gì nữa, hai anh em bỏ đi hiềm khích lúc trước. Hai người Huỳnh Viết Huy và Minh Cường lái xe phía trước bất giác quay sang nhìn nhau, trên mặt cả hai đều nở một nụ cười hiếm hoi.
Đương nhiên bọn họ rất vui vẻ khi có thể nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi nối lại tình xưa.
Sau khi đến Nông Sơn, Phan Huỳnh Bảo kêu Trần Quân Phi đợi trong xe trước bởi vì không biết trong tay Lâm Tấn Sang có con át chủ bài nào hay không nên Phan Huỳnh Bảo phải tính toán tất cả mọi thứ trước khi bước vào.
Lần này Trần Quân Phi không gây rắc rối gì, anh chỉ đợi trên xe, giao hết những chuyện còn lại cho Phan Huỳnh Bảo giải quyết.
Những chuyện Phan Huỳnh Bảo làm, Trần Quân Phi đều vô cùng yên tâm.
“Đoàng đoàng đoàng.” Khi Phan Huỳnh Bảo đưa cấp dưới của mình đến gần nơi Lâm Tấn Sang giam giữ Hoàng Song Thư thì lúc này, một loạt tiếng súng bất ngờ vang lên.
Phan Huỳnh Bảo và những người khác nhanh chóng tránh được những viên đạn đó, sau đó vội vàng tìm nơi trú ẩn.
“Cậu chủ Bảo, quả nhiên anh rất có bản lĩnh, lại có thể tìm được nơi này nhanh như vậy?” Lâm Tấn Sang cầm súng bắn tỉa trên tay, trên người mặc áo trắng nhưng không giống thần tiên mà giống một con quỷ khát máu hơn.
Phan Huỳnh Bảo nheo mắt lại ló đầu ra, nhìn Lâm Tấn Sang đang cầm súng bắn tỉa thì cười lạnh lùng nói: “Lâm Tấn Sang, bây giờ cậu đã không còn nơi nào để chạy nữa rồi, cậu còn muốn trốn đến bao giờ đây?”
“Ồ, thật sao? Ai nói tôi không có nơi nào để chạy? Người không có nơi nào để chạy không phải là các anh sao?”
Lâm Tấn Sang vỗ vỗ tay, đằng sau lập tức có hai vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện, dắt theo Hoàng Song Thư bị bịt kín miệng đi tới. Sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư, Phan Huỳnh Bảo suýt nữa không kiềm chế nổi chạy lên.
“Ư Ư ư.” Hoàng Song Thư biết rằng Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đã đến đây, cô không muốn hai người họ vì mình mà bị thương nên đành phải liều mạng lắc đầu nguầy nguậy.
Lâm Tấn Sang nhìn thấy Hoàng Song Thư như vậy thì lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, sau đó vươn tay ra thô bạo túm lấy tóc Hoàng Song Thư.
Phan Huỳnh Bảo thấy thế lập tức đứng dậy khỏi góc tường bước ra ngoài, ánh mắt sắc bén nói: “Lâm Tấn Sang, con mẹ nó sao cậu lại có thể đối xử với phụ nữ như vậy…”
“Đoàng.” Phan Huỳnh Bảo còn chưa nói xong thì một viên đạn đã bắn trúng bắp chân của anh ấy, cả người Phan Huỳnh Bảo đều quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đẹp trai đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo bị thương vì mình, Hoàng Song Thư rơm rớm nước mắt, cô lắc đầu với Phan Huỳnh Bảo ra hiệu cho anh ấy không cần để ý đến mình.
Tuy nhiên, Phan Huỳnh Bảo chỉ dùng một tay chống đỡ mặt đất, vẻ mặt hung dữ vô cùng tức giận, khàn giọng nói: “Trương Khánh Toàn.”
“Phan Huỳnh Bảo, anh đã phá hủy Hội Thành Long của tôi, anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy sao?”
Trương Khánh Toàn cầm súng lục đứng sau lưng Lâm Tấn Sang, lạnh lùng chế giễu Phan Huỳnh Bảo.
“Phan Huỳnh Bảo, tại sao Trần Quân Phi không đến đây? Sao vậy, anh ta không muốn gặp vợ mình sao?” Lâm Tấn Sang nhìn dáng vẻ chật vật của Phan Huỳnh Bảo với ánh mắt hung ác kỳ lạ.
“Đối phó với các người, chỉ cần một mình tôi là đủ rồi.” Phan Huỳnh Bảo từ từ đứng dậy, xoay người lại chĩa súng ngắm ngay vào tim Lâm Tấn Sang.
Trương Khánh Toàn thấy thế, anh ta lập tức ôm Lâm Tấn Sang vào trong lòng, kéo cả Lâm Tấn Sang và Hoàng Song Thư ngã nhào xuống mặt đất.
“Đoàng đoàng đoàng.” Phan Huỳnh Bảo liên tục xả đạn, tất cả đều bắn lên người Trương Khánh Toàn, trán Trương Khánh Toàn nổi gân xanh dữ dội, ánh mắt của anh ta như quyến luyến hoài niệm nhìn Lâm Tấn Sang.
“Trương Khánh Toàn.” Lâm Tấn Sang sợ hãi với cảnh tượng trước mắt, bản thân anh ta cũng không ngờ rằng khi nguy hiểm ập đến, Trương Khánh Toàn sẽ vì mình mà không cần cả tính mạng, phải nói rằng Lâm Tấn Sang chưa bao giờ nghĩ rằng Trương Khánh Toàn sẽ vì mình mà làm ra hành động như vậy.
“Sang, đi mau đi.”
Trương Khánh Toàn nắm chặt tay Lâm Tấn Sang rồi khàn giọng nói.
Hoàng Song Thư bị hai người đè ép, cô nhìn những viên đạn găm vào ngực Trương Khánh Toàn, trong mắt hiện lên một tia thương hại mờ nhạt.
“Phan Huỳnh Bảo, nếu anh dám động vào Trương Khánh Toàn thì tôi sẽ giết chết anh.” Đáy mắt của Lâm Tấn Sang ngập tràn tia máu, anh ta như đang phát điên giơ khẩu súng lục trong tay lên chĩa vào Phan Huỳnh Bảo. Hoàng Song Thư sợ hãi nhìn hành động điên cuồng của Lâm Tấn Sang, cả người cô đều cứng đờ.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một viên đạn đã bắn bay khẩu súng lục trong tay Lâm Tấn Sang.
Trần Quân Phi xuất hiện trước mặt Lâm Tấn Sang.
“Lâm Tấn Sang, cậu đã không còn nơi nào để trốn thoát nữa rồi, nếu cậu thả Song Thư ra thì tôi có thể cho cậu một cơ thể hoàn chỉnh.”
Nhìn chân Phan Huỳnh Bảo chảy đầy máu, sắc mặt Trần Quân Phi trở nên vô cùng u ám, một nỗi tức giận ẩn hiện lên giữa hai hàng lông mày anh.
“Ha ha, tôi còn chưa nhận thua mà.” Lâm Tấn Sang nhìn Trần Quân Phi bằng ánh mắt điên cuồng, anh ta nắm lấy thân thể Hoàng Song Thư, sau đó chĩa súng lục vào cô.
“Trần Quân Phi, không phải anh rất lợi hại sao? Hay là chúng ta thử xem một chút, đến cuối cùng thì ai mới là người lợi hại, tôi hay anh? Hửm?”
“Nếu cậu dám động vào cô ấy một chút thì tôi sẽ chôn cậu theo cùng đấy.”
Cơ bắp của Trần Quân Phi kéo căng dữ dội, anh siết chặt tay thành thành nắm đấm, giận dữ hét vào mặt Lâm Tấn Sang.
“Chôn cùng sao? Cậu chủ Phi quả nhiên là cậu chủ Phi nhưng thật đáng tiếc.”
Lâm Tấn Sang như phát điên, anh ta kéo Hoàng Song Thư tới gần bên mép vách đá.
Trần Quân Phi nhìn hành động của Lâm Tấn Sang, cả cơ thể anh đều căng cứng.
Anh giận tái mặt, ánh mắt vô cùng đáng sợ nói: “Nếu cậu thả Hoàng Song Thư thì tôi có thể để cậu đưa Trương Khánh Toàn rời đi.”
“Nhưng mà bây giờ tôi lại không muốn rời đi, tôi muốn kéo Hoàng Song Thư chết cùng mình.”
Lâm Tấn Sang khiêu khích nhìn khuôn mặt của Trần Quân Phi càng lúc càng trở nên khó coi, cười nhẹ nói: “Tôi thích nhìn thấy vẻ mặt này của anh, vẻ mặt tuyệt vọng, thật sự vô cùng thích hợp với anh lúc này.”
“Anh muốn động vào Hoàng Song Thư sao? Nằm mơ đi.”
“Anh.” Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy Trần Quân Phi đứng dậy khỏi xe lăn, anh ấy hơi lo lắng gọi tên Trần Quân Phi.
Chân của Trần Quân Phi bây giờ miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ nhưng anh không thể đứng được bao lâu, Phan Huỳnh Bảo lo lắng rằng cơ thể của Trần Quân Phi sẽ không thể chống đỡ được.
Trần Quân Phi từ từ quay lại và lắc đầu với Phan Huỳnh Bảo: “Anh không sao, anh có thể.”
“Trần Quân Phi, anh hại chết Lâm Huy Thành, đương nhiên tôi muốn Hoàng Song Thư phải chôn cùng.”
Lâm Tấn Sang điên cuồng, bất mãn liếc nhìn Trương Khánh Toàn đã chết, sau đó túm lấy Hoàng Song Thư và muốn nhảy xuống vách núi.
Hoàng Song Thư mở to mắt kinh hãi, cô nghĩ rằng lần này chắc mình chết chắc rồi, ai ngờ lúc này lại có một đôi tay dùng sức đẩy Lâm Tấn Sang ra rồi túm lấy cô. Ngay sau đó, Trần Quân Phi ôm Hoàng Song Thư vào lòng, còn Lâm Tấn Sang đang nắm chặt hai chân Hoàng Song Thư không chịu buông tay ra.
“Anh hai.” Phan Huỳnh Bảo thấy thế vội vàng nắm lấy quần áo của Trần Quân Phi, ngăn không cho anh trượt xuống.
Người vệ sĩ phía sau cũng bước tới định túm lấy Trần Quân Phi nhưng cơ thể của anh vẫn không ngừng trượt xuống.
Nước mắt của Hoàng Song Thư không ngừng chảy, anh nhìn cô đang ôm chặt lấy cánh tay mình, Hoàng Song Thư muốn nói Trân Quân Phi buông tay ra, không để anh rơi xuống nhưng miệng lại bị băng dính bit kín nên không thể nói gì được.
“Xuống đi, Hoàng Song Thư, cũng đã đến lúc cô phải xuống dưới đó ở bên Lâm Huy Thành rồi, có nghe thấy hay không, đã đến lúc rồi.”
Lâm Tấn Sang liên tục lắc cơ thể của Hoàng Song Thư khiến cả người cô không ngừng rơi xuống, cho dù Hoàng Song Thư cố gắng thoát khỏi Lâm Tấn Sang nhưng cũng không có cách nào bởi vì Lâm Tấn Sang lắc rất mạnh, Trân Quân Phi bị ảnh hưởng nên cả người anh cũng đang bị kéo xuống. Nếu cứ trượt xuống như thế này thì tình hình của ba người đều rất nguy hiểm.
Hơn nữa dưới mép vách núi, một luồng gió đột nhiên xông thẳng vào đám người bọn họ, Hoàng Song Thư không nhịn được run rẩy cả người.
Đừng buông tay anh ra, Hoàng Song Thư, em có nghe thấy không?”
Trần Quân Phi nắm chặt tay Hoàng Song Thư khàn giọng hét vào mặt cô.
Nhìn khuôn mặt đẹp của người đàn ông hơi hung dữ, thậm chí còn hơi vặn vẹo, đáy mắt Hoàng Song Thư lập tức dâng lên một vẻ xót xa.
Cô cắn chặt môi, bờ môi không ngừng run rẩy. Không biết đã qua bao lâu, Hoàng Song Thư nhìn Trân Quân Phi thật chăm chú, sau đó dùng sức hất mạnh tay anh ra, cùng Lâm Tấn Sang rơi xuống vách núi.
“Hoàng Song Thư.” Trần Quân Phi không ngờ rằng Hoàng Song Thư lại hất tay anh ra, anh giận dữ gầm lên một tiếng, hét tên của cô.
Trân Quân Phi muốn lao xuống vách đá nhưng lại bị Phan Huỳnh Bảo và thủ hạ sau lưng giữ chặt lại.
Anh hai.”
-Hoàng Song Thư, Hoàng Song Thư… Trân Quân Phi vô cùng kích động, anh giãy dụa cơ thể, điên cuồng bò vê phía mép vách đá.
Nhìn thấy Trân Quân Phi kích động như vậy, Phan Huỳnh Bảo không còn cách nào khác đành phải đánh anh bất tỉnh.
Nhìn Trân Quân Phi đã ngất đi, Phan Huỳnh Bảo nhíu mày nói: “Phái người xuống dưới vách núi kia tìm, nhất định phải tìm thấy Hoàng Song Thư.”
“Rõ.
“Cậu chủ Bảo, hay là chúng ta về trước đi, miệng vết thương của anh cần phải được xử lý một chút.”- Huỳnh Viết Huy và những người khác nhìn vào vết thương đang chảy máu dưới chân Phan Huỳnh Bảo, không nhịn được mở miệng nói.
Phan Huỳnh Bảo cúi đầu xuống nhìn hai chân mình đang chảy máu, đôi mắt hiện lên một vẻ u ám.
Nhất định phải tìm được Hoàng Song Thư.
Từ nơi này rơi xuống, không biết là sống hay chết nhưng dù thế nào cũng phải tìm được Hoàng Song Thư, nếu không Trân Quân Phi chắc chắn sẽ không chịu nổi.
“Buông tôi ra.” Ngày hôm sau, Trân Quân Phi tỉnh dậy, anh giấy dụa muốn bước xuống giường đi tìm Hoàng Song Thư.
Nhìn Trân Quân Phi đang vô cùng kích động, hai mắt Phan Huỳnh Bảo tối sầm lại.